Chương 131

Cô Ấy Thật Mềm

10.763 chữ

08-12-2022

Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789

〈Loại phụ nữ như cô, cả đời đều không có được hạnh phúc〉

Giọng nói âm trầm của người đàn ông văng vẳng bên tai thật lâu.

Trong bóng đêm đen nhánh, bên ngoài

cửa sổ sát đất là cảnh đường phố phồn hoa.

Lý Diệp Na từ chiếc giường lộn xộn bước xuống khom lưng

nhặt áo choàng tắm của người đàn ông lên, cũng không quan tâm cứ như vậy khoác lên người, trên cổ

mơ hồ có dấu ngón tay hiện lên.

Cô không quản người đàn ông trẻ tuổi đang ngủ say trên giường, một mình đứng trước cửa sổ pha lê,

vừa không tiếng động châm một điếu thuốc vừa nhìn chăm chú những tòa nhà cao tầng bên ngoài.

Trong làn khói trắng bay bổng, ánh mắt cô nhìn xuống dưới, một người có tâm hồn vốn dĩ cô đơn, cho

dù đứng ở nơi cao nhất nhìn cảnh đêm ồn ào náo nhiệt phía dưới nhưng nhìn thấy thế nào cũng chỉ là

vực sâu.

Làm sao trốn tránh nổi, đêm khuya vẫn không tránh được, cảm xúc chân thật nhất trong lòng…

Lý Diệp Na trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, mùi thuốc lá khiến cô cảm thấy buồn tẻ, nhưng lại hút hết

điếu này đến điếu khác.

32 tuổi, sự nghiệp thành công, tài sản hàng chục triệu.

Cô bây giờ đang đứng trên đỉnh cao huy hoàng, có tất cả những gì mình muốn nhưng lại giống như một

người cô độc.

Lông mi Lý Diệp Na rũ xuống, tầm mắt hoảng hốt nhìn chằm chằm tàn thuốc đang cháy đỏ rực, sau đó

bàn tay chậm rãi bóp chặt, không quan tâm đến cảm giác nóng bỏng muốn phỏng da, chút đau đớn này

không hề hấng gì vì cô đã sớm chết lặng.

Trong xã hội coi trọng vật chất này, cô vì tiền tài, danh vọng, mất niềm tin, nhân phẩm sa sút,

không từ thủ đoạn chiếm được một vị trí nhỏ trong giới.

Nhưng thần sắc trong đáy mắt Lý Diệp Na lại

trống vắng.

Cô không chỉ là một người tỉnh táo, mà còn là một con rối bị ham muốn vật chất thao túng.

Rõ ràng cô mới chỉ ngoài 30 tuổi, nhưng Lý Diệp Na đã cảm thấy mấy năm nay cô sống quá lãng phí,

bắt đầu già đi…..

Cô muốn cười muốn khóc với hai chữ tình cảm.

Lý Diệp Na trầm mặc nhìn cảnh đêm náo nhiệt bên ngoài cửa kính, trong mắt hiện lên vẻ đau khổ.

Thời

điểm khi mẹ cô mất, hai chữ đó đã dần cách xa cô.

Dùng tình cảm ấm áp để đổi lấy tiền tài và danh lợi lạnh như băng, có hối hận không?

Lý Diệp Na chỉ cảm thấy trước mặt và sau lưng đều là vực sâu thăm thẳm, vô số linh hồn vươn tay

muốn kéo gót chân cô, nếu sơ suất sẽ bị ngã tan xương nát thịt.

Sợ sao?

Đôi môi nhợt nhạt của cô gợi lên một nụ cười lạnh, người cô độc lại không có gì phải sợ.

Chẳng qua con người sau khi hưởng thụ hết vinh hoa, phú quý.

Trong màn đêm đen nhánh này, trong nội tâm không nhịn được khao khát hơi ấm…

Cô xoay người lại, đưa mắt nhìn người đàn ông trẻ tuổi đang say ngủ trên giường, chậm rãi khép lại

ý cười châm chọc trên khóe môi.

Trên đời này, nếu tìm được đồng loại, cô sẽ không thấy lạnh nữa.

*

Tết Âm Lịch đã qua, Tết xong Khương Từ không có việc bận nữa.

Trong nửa năm đầu, nhiệm vụ chính của cô chủ yếu chú ý đến rating của bộ phim và hằng ngày đưa đón

Tự Bảo đi học.

Đứa nhỏ dù tuổi còn nhỏ cũng có tính tự cao tự đại, thích khoe khoang về ba mẹ mình.

(*) Rating: là đơn vị dùng để đánh giá sự quan tâm theo dõi của khán giả Khi mới bắt đầu đi học,

trong chiếc cặp nhỏ của Tự Bảo đều chứa đầy những tấm thiệp.

Về đến nhà, tay nhỏ của cậu đưa cho

cô, nói: “Mami, các bạn trong lớp con đều rất thích phim của mami bọn họ muốn xin chữ ký của mami.”

Khương Từ buồn cười nhìn vẻ mặt hưng phấn của cậu nhóc: “Con trai ngốc, mami lại không phải minh

tinh.”

“Đúng vậy, bọn họ đều nói cả nhà mình đều là ngôi sao.” Ngón tay Tự Bảo bắt đầu đếm cho mẹ nghe:

“Bà ngoại con là đại minh tinh, cô nhỏ là Tiểu Hoa đán, chú nhỏ là đạo diễn, mami cũng vậy.”

Mặc dù Triển Tín Giai và Đường Hàm Hàm chưa tổ chức lễ đính hôn nhưng hai người đã chia tay rồi

quay lại nhiều năm như vậy, Triển Tín Giai lại là người ngay thẳng, chính trực, không có bất kì tật

xấu nào, ngay từ đầu đã được lòng ba mẹ Đường, vào Tết Âm lịch anh đều mang quà lớn quà nhỏ đến nhà

bạn gái thăm hỏi.

Ngay cả cậu nhóc mù mặt là Tự Bảo cũng nhớ mặt người chú nhỏ tương lai của mình.

Khương Từ nhìn vẻ mặt ngốc nghếch đang cười toe toét của con trai mình, để thỏa mãn lòng hư vinh

nhỏ bé của cậu cô đã lấy bút, cẩn thận ký tên vào mấy chục tấm thiệp.

Cậu nhóc đang cầm sữa uống, mắt tròn xoe, cúi xuống nhìn vô cùng thích thú.

Nghĩ đến ngày mai đi học, mọi người lại dùng ánh mắt sùng bái nhìn cậu.

Khương Từ ký tên thiệp xong

cũng đã gần 6 giờ chiều.

Cô lên lầu, chuẩn bị thay quần áo đi ra ngoài tham gia họp lớp cấp ba.

Nói đến buổi họp lớp này cũng chỉ là một số người đang phát triển ở thành phố S tụ tập ăn uống nói

chuyện với nhau mà thôi.

Khương Từ đuổi cái đuôi nhỏ đang ở sau mông cô đi, đóng cửa thay quần áo, không có Tự Bảo làm ầm ĩ,

trong phòng liền yên tĩnh nhưng rất nhanh vang lên tiếng bước chân của đàn ông.

Cô cẩn thận nghe, liền biết ai tan tầm đã trở về.

Khương Từ mặc một chiếc váy màu hồng phấn mới đi ra mở cửa.

Thân hình thon dài đĩnh bạt của Phó Thời Lễ đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy cô mặc váy trang điểm,

nhướng mày nói: ”Buổi tối còn đi ra ngoài làm gì vậy?”

Khương Từ một bên chải mái tóc dài, một bên thành thật nói: “Ừ, đi họp lớp.”

Họp lớp, hai chữ này thu hút sự chú ý của người đàn ông.

Khương Từ soi gương, không để ý ánh mắt Phó Thời Lễ, cô nhìn trái nhìn phải xem mặc chiếc váy này

đã hợp với mình chưa.

Mà Phó Thời Lễ cũng đang nhìn cô, da cô rất trắng, mặc váy hồng nhạt càng thêm dịu dàng.

Dáng người

tinh tế, mặc một chiếc áo khoác màu trắng ngà, cái cổ trắng nõn hơi lộ ra, ngũ quan nhu hòa, khuôn

mặt tinh xảo xinh đẹp, nhìn qua chỉ như thiếu nữ đôi mươi trẻ trung xinh đẹp không giống đã 30

tuổi.

Ý thức được điều này khiến Phó Thời Lễ cau mày thật chặt.

Bình thường Khương Từ đa số đều mặc đồ màu xám nhạt hoặc màu lam, nhiều nhất là màu trắng, đều là

gam lạnh, ngay cả màu đỏ, cũng chỉ trong những dịp quan trọng cần xã giao cô mới mặc.

Hiếm khi mặc đồ màu hồng nhạt như cô gái nhỏ như này.

Lòng bàn tay Phó Thời Lễ lại cọ xát, bất động thanh sắc hỏi: “Họp lớp có bao nhiêu người?”

Khương Từ trang điểm trước gương, thản nhiên trả lời: “2 mươi mấy người.”

2 mươi mấy người, bạn học nam chỉ chiếm 1/3, tầm 7,8 người gì đấy.

Hơn nữa, Phó Thời Lễ thấy cô ra

ngoài dự họp lớp, bôi son trát phấn, đôi mắt u ám, lại hỏi: “Em đi cùng ai vậy?”

Khương Từ chỉ trang điểm nhẹ, quay đầu nhìn người đàn ông phía sau nói: ”Anh muốn tra hộ khẩu sao?”

Phó Thời Lễ: “……”

Hỏi 2 câu này sao lại liên quan đến việc tra hộ khẩu.

Phó tiên sinh càng ngày càng cảm thấy Phó phu nhân tối nay là muốn đi gặp lại tình cũ, anh cố ý thể

hiện sự rộng lượng của bản thân: “Anh đi cùng em.”

“Không cần đâu, hơn nữa anh đi, mọi người đều không quen anh, nhất định sẽ rất xấu hổ.” Khương Từ

bị gọi đến hẹn đi mấy lần, không tiện trốn tránh mới đáp ứng sẽ đi.

Nếu Phó Thời Lễ đi theo, cô nhất định sẽ trở thành tiêu điểm.

Khương Từ cân nhắc, vẫn không nên đưa

chồng theo.

Nhưng Phó Thời Lễ lại không nghĩ như vậy: “Anh đưa em đến cửa, em một người phụ nữ buổi đi ra

ngoài, anh không lo lắng sao?”

Lúc này 6 giờ, trời còn chưa tối, Khương Từ nhìn anh nói dối không chớp mắt, ngữ khí còn vô cùng ôn

nhu, trong lúc nhất thời không còn gì để nói.

Mười phút sau.

Phó Thời Lễ lấy xe từ gara ra, bế cả Tự Bảo và Husky lên xe, dường như âm thầm nhắc nhở Khương Từ:

Em là người phụ nữ đã có gia đình, có một người chồng, một đứa con và còn có cả nhị thai.

Trên đường đi, Khương Từ trả lời một cuộc điện thoại, cô ôn nhu xưng hô đối phương là lớp trưởng,

cuộc trò chuyện đã hơn ba phút.

Phó Thời Lễ dùng khóe mắt quét về phía Tự Bảo, người sau nhận được cái nháy mắt nhướn mày của ba

mình, giọng nói trẻ con vang lên: “Mami đang gọi cho ai vậy.”

Khương Từ cúp điện thoại, cười nói với con trai: “Con không biết.” Khương Từ nói qua loa lấy lệ với

bạn học, bàn tay to của Phó Thời Lễ nắm vô lăng, thần sắc trên khuôn mặt càng thêm ôn hòa.

Lái xe đến hội sở nơi tổ chức họp lớp, Phó Thời Lễ rất ngoan ngoãn không làm vợ mình quá bắt mắt

cho nên anh ngồi trong xe lại không hạ cửa sổ xe xuống.

Trước khi Khương Từ bước vào, anh giống như

một người đàn ông ôn hòa, tài đức vẹn toàn, cười nói với cô: “Họp lớp vui vẻ.”

Khương Từ không để trong lòng, cũng không quay đầu lại trực tiếp đi vào hội sở.

Cô và phục vụ đi vào phòng ăn đã đặt trước, sau khi đẩy cửa bước vào, liền thấy rất nhiều bạn học

cũ nhiều năm không gặp.

Đàn ông mặc tây trang phẳng phiu nghiễm nhiên một bộ dáng quý ông sang trọng, phụ nữ trang điểm

thời thượng xinh đẹp, có thể thấy được mọi người đều có cuộc sống không tồi.

“Khương Từ đến rồi.”

Không biết là ai hét lên, mọi người đều nhìn sang.

Người nhiệt tình có, người ngồi trong góc với tâm trạng phức tạp cũng có và có cả những người muốn

xây dựng quan hệ.

Khương Từ nhìn mọi người trên bàn một lượt, có thể nhớ kha khá tên, ai là ai cũng

nhớ được.

“Bây giờ trong nhóm bạn học chúng ta thì có cậu và Lý Diệp Na là người nổi tiếng.

Một người nổi

tiếng vì làm phim, một người đào tạo ra Ảnh đế giá trị con người hàng trăm triệu.”

“Đúng rồi, không mời Lý Diệp Na đến sao?” “Làm ơn đấy, cậu ấy bận……”

Bây giờ Lý Diệp Na tính toán từng ngày, làm sao có thể lãng phí thời gian đi họp lớp được, trừ phi

nơi này có bạn học phú hào giàu có có thể lợi dụng được.

Đạo lý này mọi người đều hiểu chỉ là không

làm rõ thôi.

Sau khi thức ăn được dọn ra, mọi người uống một chút rượu và bắt đầu kể về sự nghiệp và những kỷ

niệm thời thiếu niên của họ, nếu đã kết hôn, thì nhân tiện nói về việc nuôi dạy con cái.

Khương Từ yên lặng dùng bữa, chợt nghe thấy có người gọi tên mình.

Cô ngẩng đầu nhìn thấy một người đàn ông mặc tây trang đang cầm ly rượu đi đến, vừa trò chuyện vừa

chào hỏi: “Còn nhớ tôi không?”

Đôi mắt Khương Từ chớp chớp, đặt đũa xuống, nhẹ kêu một tiếng: “Trần lớp trưởng.”

5 năm không gặp, lần cuối hai người gặp nhau là khi cô bị Từ phu nhân công khai tìm chồng trên

mạng, Trần Tư Dương liền tìm lấy cớ chạy đến thành phố S tìm cô.

Kết quả anh còn chưa có cơ hội bày tỏ tâm ý của mình thì lại bị Khương Từ từ chối trước.

Ngón tay Trần Tư Dương đỡ gọng kính trên sống mũi, khi không được tự nhiên,thói quen này nhiều năm

qua vẫn không thay đổi, kể cả người con gái anh yêu.

Anh hạ giọng nói: ”Tết Âm lịch phim của cậu rất nổi tiếng, chúc mừng.” “Cảm ơn.”

“Cậu……” Trần Tư Dương có chút do dự, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mỉm cười xinh đẹp của cô, vẫn

nói ra: “Tôi nghe nói 5 năm trước cậu đã gả chồng sinh con?”

Khương Từ lấy chồng ở thành phố S đã không còn là chuyện bí mật gì.

Cô đã lãnh chứng kết hôn, con

trai cũng không phải đứa con ngoài giá thú.

Không có gì phải giấu giếm, vì vậy cô gật đầu nói: “Đúng vậy, năm đó tôi và chồng nhất kiến chung

tình.”

(*) Nhất kiến chung tình: ý chỉ nam nữ chỉ gặp nhau một lần liền nảy sinh tỉnh cảm, gặp một lần

liền yêu quý đối phương.

Nhất kiến chung tình đã đánh tan nội tâm không cam lòng của Trần Tư Dương.

Anh có chút mất mát, lúc trước rõ ràng ngay từ đầu anh có ý định theo đuổi cô..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!