Chương 2

Chuông Bạc Huyết Tế (Ma Tôn Nàng Vì Cái Gì Không Vui)

Mặc Tây Kha

14.393 chữ

07-05-2023

Beta: Daisy ????

Một trận gió nổi lên trong cơn mưa, có một người bất chợt xuất hiện phía trước người cầm dù.

Nữ tử dáng người cao, suối tóc đen có phần đuôi hơi quăn vắt trên đầu vai theo gió mà lay động.

Trên đầu của nàng cắm một cặp trâm cài tóc giao nhau, thân trâm khá lớn, phần đuôi trâm đồng khắc hoa văn mẫu đơn, chỗ nhụy hoa tô điểm bằng hồng ngọc.

Vừa nhìn liền biết chỉ là nữ trang bình thường, bảo thạch ảm đạm mang theo vết tích năm tháng phí hoài.

Trâm cài tóc cổ xưa như vậy, vậy mà cũng khiến cho tướng mạo yêu dã của nàng ý vị thêm vài phần.

Nàng mặc pháp y đỏ sậm như máu, bên ngoài khoác áo bào màu đen, ống tay áo rộng rãi rũ xuống tới chân theo gió lay động như phù du du đãng.

Lúc này, nàng mỉm cười nhìn hắn từ trên xuống dưới hỏi: "Xin hỏi pháp hiệu của tiểu sư phụ là..."

Ngữ điệu cố ý hạ thấp ra vẻ thân thiện.

Phật tử cầm dù nhìn thấy nàng đột ngột xuất hiện cũng không kinh hoảng, thậm chí không có biểu cảm dư thừa, thần sắc lãnh đạm nhìn nàng, trong mắt là giếng cạn tĩnh mịch.

Trước tiên hắn cũng không trả lời, môi mỏng nhếch lên, giữa lông mày tựa hồ mang theo một tia phiền chán và ghét bỏ không thèm che lấp.

Ở Thanh Hữu tự này khó mà gặp được một phật tử thiếu kiên nhẫn như vậy.

Hắn do dự giây lát, cuối cùng trả lời: "Huyền Tụng."

Thanh âm trầm thấp mang dáng vẻ công tử ôn nhuận khiêm tốn, đây là sự ôn nhu hữu lễ khắc vào trong xương tuỷ, nếu như ngữ điệu không phải như vậy thì mới kỳ lạ.

Cố Kinh Mặc không khỏi nhướng mày quan sát hắn một cách tỉ mỉ, tiểu hoà thượng tu vi Trúc Cơ trung kỳ, nhìn tầm mười bảy mười tám tuổi, dò xét một phen xác định trên người hắn không có bất kỳ vết tích ẩn giấu tu vi nào.

Edit by fishfromnowwhere

Giọng nam vang vọng trong núi lúc trước có chút mờ mịt, giờ phút này tiếng của phật tử lại quá rõ ràng, nghe như thế cũng thấy đôi chút khác biệt.

Trong thoáng chốc nàng lại cảm thấy giống nhau, lập tức nản chí hoài nghi.

Giọng nói của tu giả danh môn chính phái đều dễ nghe như vậy sao?

Cố Kinh Mặc nhìn vẻ ngoài của hắn rất là hài lòng, muốn để cho hắn một ấn tượng tốt, thế là hỏi: "Ta muốn ra khỏi núi nhưng lạc đường, không biết tiểu sư phụ có thể..."

Cố gắng không làm ra chuyện gì thô lỗ, trước hết nghĩ cách bắt cóc hắn rồi tính.

Lời còn chưa nói hết, Huyền Tụng đã trả lời ngay: "Không thể."

Cự tuyệt dứt khoát.

"Thế nhưng ta đi hồi lâu trong núi, đã quá mệt mỏi --" nàng thử thêm lần nữa, hiếm khi tỏ vẻ yếu đuối, ngữ khí mang theo hờn dỗi.

Huyền Tụng cụp mắt nhìn đế giày sạch sẽ của nàng, lại nhìn tóc nàng không dính đến nửa giọt mưa, ngậm miệng không nói.

Nàng dễ dàng đọc hiểu ánh mắt hắn, hai người cứ giằng co trên bãi cỏ như vậy.

Cố Kinh Mặc đứng trong màn mưa nhờ vào kết giới hộ thể để tránh mưa.

Huyền Tụng dù che dù ở trong phạm vi kết giới cũng không có chút ý nhún nhường nào.

Cố Kinh Mặc giũ giũ ống tay áo, cằm hơi hất lên, đi vài bước về phía Huyền Tụng thở dài nói: "Vậy ta chỉ có thể cướp người."

Huyền Tụng không trốn tránh, không bối rối, chỉ chờ xem rốt cuộc nàng muốn làm gì.

Cho đến khi Cố Kinh Mặc bước đến khoảng cách mà hắn không thích, hắn mới giơ tay lên, lòng bàn tay hướng thẳng trán Cố Kinh Mặc, vận chuyển linh lực tung ra một chưởng.

Cố Kinh Mặc chỉ cảm thấy một trận gió lốc đánh tới, xoay quanh nàng sau đó không biết sao lại tản ra.

Nàng nhìn lại mình một chút, lông tóc không thương tổn, liền đưa mắt tìm tòi nhìn về phía Huyền Tụng.

Huyền Tụng thấy nàng như thế cũng rất kinh ngạc, lại vận chuyển linh lực tung ra một chưởng, cũng là một trận gió lốc, lốc xoáy vây quanh Cố Kinh Mặc, dạo một vòng lại nhẹ nhàng tản ra.

Nàng không khỏi nghi hoặc: "Ta rất ít đấu pháp cùng phật tu, công pháp của phật tu các ngươi đều không có lực công kích như vậy sao?"

Huyền Tụng thu tay lại nhìn vào lòng bàn tay của mình, lại ngẩng đầu nhìn về phía Cố Kinh Mặc, con ngươi vốn lạnh lùng cuối cùng xuất hiện một tia lay động.

Hắn dò xét Cố Kinh Mặc thêm lần nữa, là dò xét, cũng là nghi ngờ.

Cố Kinh Mặc cũng không biết, chưởng pháp Huyền Tụng sử dụng với nàng chính là chưởng pháp tu giả Ma Môn e ngại nhất -- thục sát chưởng.

Loại công pháp này cực kì ngoan tuyệt, dùng phương thức chuộc tội, giết người có tội ác bằng tội ác của người đó.

Thục sát chưởng không có bất kỳ cái gì làm nền, thường là một kích trí mạng.

Người bị công kích tội nghiệt càng nặng, uy lực của thục sát chưởng càng mạnh.

Đương nhiên, người thi triển phải có linh lực cường đại tuyệt đối mới có thể vận dụng bộ công pháp này.

Bằng không thì đụng phải người tội ác tày trời, uy lực thục sát chưởng sẽ mạnh đến mức người thi pháp cũng bị ảnh hưởng, tự bạo mà chết.

Huyền Tụng gia nhập Tu Chân giới đã 1900 năm, đúng là lần đầu tiên gặp được loại tình huống này.

Thục sát chưởng là lợi dụng tâm lý áy náy của người ác, dẫn xuất năng lượng từ tâm ma, dẫn uy lực của tâm ma giết nhục thân lẫn thần hồn.

Người đằng trước hoặc là chưa hề làm qua chuyện ác bao giờ, giống một tờ giấy trắng.

Hoặc chính là mặt dày vô sỉ, cảm thấy chuyện nàng làm chẳng có lấy nửa phần không đúng, máu lạnh đến điên rồ.

Câu hỏi của Cố Kinh Mặc chưa có được đáp án, còn tưởng là công pháp của Huyền Tụng tu luyện không tới nơi tới chốn, lần đầu đấu pháp khẩn trương mới không dùng được linh lực nên cổ vũ hắn: "Không sao cả cứ thả lỏng tinh thần, chỉ cần cùng ta song...!A, chỉ cần được ta chỉ điểm một hai, tu vi của ngươi sẽ tăng vững chắc, ta có thể giúp ngươi đạt đến Nguyên Anh kỳ."

Huyền Tụng nhìn sang nơi khác không để ý tới.

Cố Kinh Mặc cũng không thèm để ý thái độ của hắn, vận dụng công pháp, cất cao giọng nói: "Đi, tỷ tỷ dẫn ngươi đi tu luyện."

Nói xong hướng phía sau cây kêu: "Hoàng Đào, đi thôi!"

"A!" Hoàng Đào nghĩ Cố Kinh Mặc đã đắc thủ nên dẫn nàng rời đi.

Huyền Tụng dĩ nhiên muốn giãy dụa, lại không nghĩ vừa bình tĩnh lại đã đến một không gian khác.

Độn thổ thuật thật mạnh!

Đợi hắn đứng vững lại nhìn về phía Cố Kinh Mặc, đầu tiên là thục sát chưởng vô dụng, giờ lại là cái độn thuật quỷ quyệt này, nữ ma đầu Ma Môn này vậy mà trong vòng một ngày cho hắn hai kinh hỉ lớn.

Dĩ nhiên hắn không biết là kinh hỉ thứ ba lập tức tới ngay.

Bọn họ đã cách địa giới Thanh Hữu tự hơn ngàn dặm, ở trong một động phủ cỡ nhỏ.

Nơi này là một góc trời riêng, xung quanh là cổ thụ che trời, trên núi có vài rạng mây vắt qua, tiếng suối hòa tiếng chim chóc tạo thành bản nhạc rừng sinh động.

Hắn đứng ở trước cửa một động phủ, cửa ra vào có dòng suối róc rách chảy qua, trên vách đá bò đầy rêu phong xanh thẫm, tản ra hương vị cỏ cây ẩm ướt.

Dù sao cũng đã tới, Huyền Tụng cũng không vội, kỳ thật hắn cũng tò mò vì sao nữ ma đầu này lại trà trộn vào Thanh Hữu tự, không giết chóc không phóng hỏa mà lại đi bắt tên "Tiểu hòa thượng" giả là hắn, trong hồ lô đến cùng là bán thuốc gì?

Hắn thu cây dù đi theo Cố Kinh Mặc và Hoàng Đào tiến vào động phủ, Cố Kinh Mặc tiện tay phất lên đốt pháp khí chiếu sáng trong động phủ.

Nghĩ đến việc hai người các nàng trước đó sống tại động phủ này, Huyền Tụng phối hợp tìm một cái bồ đoàn khoanh chân ngồi xuống, đồng thời hỏi: "Ngươi dùng thuật độn thổ à?"

Cố Kinh Mặc quay đầu nhìn về phía Huyền Tụng, tiểu hòa thượng này bị nàng bắt đi cũng không kinh ngạc, ngược lại lạnh nhạt đi theo nàng vào động phủ, còn bình tĩnh hỏi han nàng như thường, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.

Nàng cười nhẹ đi tới trước người Huyền Tụng ngồi xuống, vắt tay lên đầu gối của mình, thản nhiên nói: "Ta từng cùng tu giả Đào Hoa tông học qua thuật tốc biến một thời gian, lại tự mình cải tiến liền có hiệu quả như thế."

"Đúng là hữu dụng."

"Chẳng phải vậy sao, đây đều là kết quả ta thực chiến đổi lấy, đánh không lại liền chạy nhanh ngàn dặm, nhanh đến bọn họ đuổi cũng không kịp."

Huyền Tụng nhướng mày: "Đánh không lại liền chạy?"

Đây thực sự là Ma Tôn Ma Môn?

Tam ma trong truyền thuyết, một trong chuông bạc huyết tế?

Chẳng lẽ là hắn dò xét sai người?

"Đúng nha!" Cố Kinh Mặc hùng hồn trả lời: "Đánh không lại dĩ nhiên phải chạy."

Hoàng Đào vào sau dùng thuật gột rửa dọn dẹp bụi bặm trong động phủ, tiện thể nói: "Ma...!Chủ nhân nhà ta rất giỏi chạy trốn! Nàng chạy trốn rất lợi hại!"

Huyền Tụng nhìn về phía Hoàng Đào, lại là một người thần kỳ.

Bán yêu.

Lại cũng không phải bán yêu chân chính.

Linh thú muốn tu luyện thành hình người, đều cần phải có mấy ngàn năm tu vi, sau khi chuyển hóa hình người là có tu vi Nguyên Anh kỳ.

Thiếu nữ trước này tu vi không đủ, biến thành hình người mà mới đến Trúc Cơ sơ kỳ.

Nàng là đoạt xá thân xác con người mới có hình người.

Tu giả Ma Môn quả nhiên nhiều bàng môn tà đạo.

Hắn lần nữa hoài nghi suy đoán của mình, Ma Tôn tội ác chồng chất trong truyền thuyết lúc xuất hành ngụy trang thành Trúc Cơ kỳ tu vi, bên người chỉ đem một tiểu bán yêu.

Bộ dạng này cùng với Ma Tôn trong miệng cái đám ngu xuẩn quỳ lạy kia quả là một trời một vực.

Huyền Tụng lại hỏi: "Ngươi dẫn ta tới đây để làm gì?"

Cố Kinh Mặc dùng ngón trỏ xoa xoa chóp mũi mình, loại chuyện này nói ra miệng thật là xấu hổ.

"Ta...!Hiện tại gặp một chuyện khó giải quyết, cần tìm...!Một đạo lữ."

"Đạo lữ?" Kinh hỉ thứ ba ập tới làm cho Huyền Tụng trở tay không kịp: "Tìm phật tu làm đạo lữ?"

Không thể không nói tu dưỡng của Huyền Tụng quả thực không tệ, gặp được sự tình hoang đường thế này mà cũng có thể dùng ngữ điệu không chút rung động nào hỏi ra, lại chưa từng xuất hiện bất cứ cử chỉ không ổn nào.

Edit by fish from nowhere

"Ta cũng cảm thấy vô cùng ly kỳ, nhưng sự tình chính là như thế, ta cần tìm phật tu làm đạo lữ song tu, mới có thể..." Cố Kinh Mặc sợ Huyền Tụng không nguyện ý, liền nói ra điều kiện mê người, "Bằng cách này ta có thể đưa tu vi của ngươi đến Nguyên Anh kỳ, nửa đời sau ta sẽ bảo vệ ngươi.

Ầy, ta bây giờ liền cùng ngươi kết đạo lữ ấn, đã dùng ngươi, nhất định không phụ ngươi..."

Vừa nói đã đưa tay điểm lên trán Huyền Tụng, trong chốc lát, đạo lữ ấn đã khắc trên trán hắn.

Huyền Tụng đưa tay sờ lên trán của mình, nghi ngờ nhìn về phía Cố Kinh Mặc: "Cần cùng phật tu song tu...!Đây là cái tà pháp gì?"

"Phương pháp chữa thương."

Huyền Tụng nghiêng đầu ghét bỏ không muốn nhìn nàng: "Chưa nghe nói qua."

Cố Kinh Mặc không chịu từ bỏ, tiếp tục an ủi: "Chúng ta trước tiên có thể bồi dưỡng tình cảm."

"Không cần thiết lắm." Nói xong liền đưa tay giải đạo lữ ấn trên trán mình.

Cố Kinh Mặc ngay lập tức sử dụng thuật pháp ngăn cản hắn, vội vàng nói lời tâm tình: "Hòa thượng, đầu trọc ở của ngươi dưới ánh trăng lập loè tỏa sáng, tựa như ánh trăng thứ hai, vừa sáng lại vừa tròn!"

"..."

"Mặt của ngươi cũng vô cùng đẹp mắt, vừa trắng vừa mềm giống như màn thầu buổi sáng!"

"..." Đây là đang tán dương hắn, hay là đang chọc giận hắn?

"Ngươi coi như mỗi ngày làm một việc thiện, giúp nữ thí chủ số khổ này một chút được không?" Cố Kinh Mặc chắp tay, đáng thương khẩn cầu Huyền Tụng.

Huyền Tụng nhìn về phía Cố Kinh Mặc tức giận đến nhíu mày.

Bị một đám đồ tử đồ tôn quỳ lạy hơn một tháng đã đủ làm hắn tức giận, kết quả đám ngu xuẩn kia mời hắn xuống núi lại là để trừ nữ nhân ngu ngốc này?

Sự kiên nhẫn của hắn cuối cùng cũng hao hết.

Hắn tức đến bật cười, chẳng những không né tránh, ngược lại đứng dậy, thân thể nghiêng về phía trước xích lại gần nhìn chằm chằm hai mắt Cố Kinh Mặc, trầm giọng hỏi: "Song tu thế nào? Ở chỗ này sao? Ở trước mặt nàng ta? Nếu vậy, bây giờ làm luôn ư?"

Hỏi đầy ngả ngớn, nhưng trong lòng lại rất bực bội.

Chỉ cần Cố Kinh Mặc dám chạm vào hắn một chút, hắn sẽ trực tiếp lấy mệnh nữ nhân này!

Cố Kinh Mặc hiển nhiên không nghĩ tới phật tử này lại đáp ứng nhanh như vậy, mở to mắt kinh ngạc nhìn Huyền Tụng đến càng lúc càng gần.

Khuôn mặt tuấn lãng vô song kia trước mặt của nàng dần dần phóng đại, khoảng cách gần làm cho nàng có thể thấy rõ lông mi của hắn, dày rậm thon dài giống như rừng cây rậm rạp.

Hô hấp hai người giao nhau, nàng có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp, khí tức nhu hòa thổi vào mặt, ôn nhu uyển chuyển nhẹ nhàng, cào gò má lẫn đáy lòng nàng ngứa ngáy.

Tới gần nhìn, càng có thể thấy rõ dung nhan tinh xảo này.

Edit và đăng tải trên wattpad fishfromnowhere

Mặt mày thêm một phần sẽ cứng, bớt một phần sẽ nhạt nhẽo, bộ dạng như vậy vừa vặn là bộ dạng nàng thích nhất.

Trái tim nàng nhảy nhót, giống như là thỏ nhỏ bị ác lang uy hiếp, bối rối khẩn trương đến chẳng còn biết gì.

Hoàng Đào cũng kinh ngạc bịt miệng lại, không nghĩ tới sự tình tiến hành thuận lợi như vậy, chân tay luống cuống đi qua đi lại trong động phủ, ngay sau đó quay người muốn đi ra nhường chỗ cho hai người này.

Nhưng mà nàng còn chưa ra tới nơi, liền thấy toàn thân Cố Kinh Mặc bốc lửa.

Lửa tới bất ngờ như vậy, ba người trong động phủ đều giật mình.

Không sai, chính Cố Kinh Mặc cũng kinh hãi.

Huyền Tụng trơ mắt nhìn gò má Ma Tôn trước mặt lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được đỏ lên, ngay sau đó cơ thể bốc cháy, khiến cả người nàng bị nuốt trong ngọn lửa.

Cố Kinh Mặc giật nảy mình, cái đầu tiên nghĩ tới lại là không để lửa làm bỏng Huyền Tụng, ngay lập tức đứng dậy né tránh, cùng lúc ném cho Huyền Tụng một tấm chắn bảo hộ hắn.

Nàng vừa tự dập lửa trên người, vừa hốt hoảng nói với Hoàng Đào: "Hoàng Đào, sao ta lại bốc cháy?!"

Hoàng Đào giúp Cố Kinh Mặc dập lửa trên người, lửa thiêu hai tay nàng đỏ bừng, bên trên pháp y đều dính tàn lửa, bộ dạng chủ tớ hai người đều chật vật không chịu nổi, Hoàng Đào gấp đến độ ngữ điệu vút cao: "Ta không biết đâu, ngươi mới là người có linh căn hệ Hỏa nha."

Cố Kinh Mặc được nhắc nhở mới nhớ tới: "Đúng ha...!Ta là linh căn đơn hệ Hỏa*...!Sao ta lại bốc cháy?"

*Giải thích một chút chỗ này, một tu giả có thể có nhiều linh căn, tối đa 5 cái: Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.

Nhưng không phải cứ càng nhiều là càng tốt, chuyên biệt một loại sẽ mạnh hơn, khác với bên thể loại mạt thế.

"Ngươi thử tới dòng suối nhỏ bên trong dập lửa đi?"

"A, đúng..." Cố Kinh Mặc ngay lập tức chạy về phía dòng suối nhỏ, tiếc là suối rất cạn, nàng cần nằm nhoài bên trong suối, nước suối mới miễn cưỡng đến lồng ngực của nàng.

Hoàng Đào đi theo qua, hung hăng tát nước lên người Cố Kinh Mặc, khẩn trương hỏi thăm: "Khá hơn chút nào không?"

Cố Kinh Mặc thấy vẫn như cũ thì sụp đổ: "Sao lửa lại không tắt chứ?"

"Ngươi thử điều động công pháp một chút xem?"

"Ta thử rồi, hoàn toàn không khống chế nổi."

Huyền Tụng nhìn hơi nước từ cửa hang bay vào dần dần lấp kín động phủ, lại nghe tiếng đối thoại của đôi chủ tớ bên kia, cuối cùng nhìn về đạo kết giới đang bảo vệ mình, nhịn không được vân vê mi tâm: "Đây lại là cái thứ gì..."

- --------

Tác giả có lời muốn nói:

Huyền Tụng: Trời mới biết ta đã trải qua cái gì...

----------

Lời của Editor: Các bạn yêu thích truyện thì cho mình 1 sao nhé!.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!