Chương 5

Chúng Ta Của Sau Này...

15.580 chữ

31-03-2023

Hải Vinh né tránh ánh mắt có phần trách cứ của cô nàng, chỉ nhìn cô tổng thể từ trên xuống.

Khoảng cách chiều cao chênh lệch cũng khá là mỏi cổ, Minh Anh quay người lùi ra một chút chừa đường cho họ đi vào.

Hai người họ có hơi lúng túng, lúc vào còn hơi chèn ép nhau, hoàn cảnh có hơi kỳ lạ.

Vĩ Hoàng rất lâu rồi không gặp lại người bạn này của mình, hôm nay hẹn nhau lại vô tình gặp thêm vài người bạn cũ, đặc biệt còn có người mà anh thầm thích "cũ".

Giữa họ đã xảy ra vài chuyện khó nói, nên khi gặp lại nhau, cả An Nhi lẫn anh đều khó xử.

Cô không nhìn anh, mà chỉ giả vờ lãng tránh đi, đứng phía sau Ngọc Lam và Minh Anh, khiến anh cũng ái ngại mà quay đi.

Hải Vinh gật đầu chào cả ba người, ánh mắt sau cùng vẫn hướng về Minh Anh mà nói chuyện:

"Mọi người cũng hẹn nhau à?"

Minh Anh gật đầu, bày ra vẻ mặt thản nhiên, ngước nhìn anh: "Vết thương có nặng lắm không?"

Hải Vinh phản xạ có điều kiện, đưa tay xoa xoa vết thương trên trán rồi nói: "Đã lành rồi."

"Vậy thì tốt."

Sau đó là một chuỗi im lặng đến ngượng ngùng, ai ai cũng khó mở lời, mà chỉ lẳng lặng nhìn nhau, người thì bình tĩnh, người thì gượng gạo.

An Nhi không muốn nán lại thêm chút nào, cũng không muốn ai phải khó xử, kéo tay Minh Anh một cái, rồi nhìn hai người đàn ông kia mà nói: "Chúng tôi có việc bận phải đi trước, tạm biệt nhé." Vừa dứt lời không để ai kịp phản ứng cô nàng đã lôi hai người bạn ra nhà xe.

Ban nãy đáng ra nên nói vĩnh biệt mới đúng.

Ngọc Lam là người bình tĩnh nhất, còn ngoái đầu lại nhìn họ một cái:

"Ê cái người kia phải Vĩ Hoàng không?"

Minh Anh gật đầu, sắc mặt vẫn không thay đổi, chỉ có An Nhi hơi biến sắc một chút.

"Trời má ơi, tao tưởng Hải Vinh bây giờ làm xã hội đen, còn dắt theo đại ca nào đi bàn chuyện làm ăn chứ."

"..." Hai người còn lại cạn từ cạn ngữ.

Mà Ngọc Lam nói cũng đúng, Vĩ Hoàng cao to mạnh mẽ, thân hình gai góc, trái ngược hoàn toàn so với Hải Vinh tuy cũng cao to nhưng nhìn chung vẫn mang dáng vấp thư sinh.

Hai người họ đứng cạnh nhau một đen một trắng, một cường nhân một ôn nhu, cứ như cường công, mĩ thụ.

Nghĩ đến đây ba người họ không khỏi cười trộm người ta một cái.

Tụ họp một buổi thì Ngọc Lam hôm nay lại có hẹn với người bạn cũ làm ở chi cục thuế kia để giải quyết vấn đề cuối cùng về việc xử phạt của Spa, tiện thể mời anh ta bữa cơm thứ hai như đã hứa.

Còn Minh Anh và An Nhi cũng dắt nhau về công ty.

Trên đường về, Minh Anh cũng còn có chút thắc mắc, vòng tay ôm bụng An Nhi rồi kê sát vào tai cô nàng mà hỏi:

"Ê, mày với Vĩ Hoàng ngày xưa không yêu trả quà hay sao mà cạch nhau dữ vậy?"

"Trước khi trả lời mời mày bỏ cái tay hư hỏng ra khỏi eo tao giùm, thấy có giống hai con bê đê không?"

Minh Anh bĩu môi, bỏ tay ra.

"Yêu đương gì đâu.

Người ta tỏ tình, tao từ chối, vậy là người ta bỏ đi, rồi không gặp lại nữa."

"Mày từ chối chắc đâu chỉ vì em gái người ta hả?"

"Mày đoán xem."

Với tính cách của An Nhi, nói sợ một ai đó thì không đáng tin, cho nên vấn đề là nằm ở cô và Vĩ Hoàng có khuất tất gì đó thôi.

"Người ta làm gì sai hả?"

"Sai khỉ gì đâu.

Hồi đó trẻ người non dạ, tự ti nghèo khổ nên không dám trèo cao."

"..." Sao cô lại cảm thấy cái suy nghĩ kia đáng tin hơn lời bạn mình nói thế nhỉ.

Sau khi ba cô gái rời đi, hai người đàn ông ở lại vẫn chưa hết ngạc nhiên, nhìn theo bóng lưng cho tới khi họ khuất dần.

Hải Vinh đứng ở cửa, nhìn họ lái xe rời đi, trầm ngâm một hồi.

Vĩ Hoàng nhìn theo tầm mắt của anh, hướng đến con đường phía xa xa:

"Xảy ra chuyện gì? Vết thương của cậu có liên quan tới Minh Anh hả?"

Hải Vinh cười khổ một cái, quay người đi vào trong, ngồi xuống:

"Ừ, gặp nhau hồi tuần trước."

"Mọi chuyện ổn không?"

Người bạn này của Vĩ Hoàng ngày xưa cũng không phải là người thích nói chuyện, trừ khi rà trúng mạch, dò trúng đài, bằng không sẽ khó mà cậy được miệng.

"Công ty đã ổn định lại chưa?"

Hải Vinh gọi nước xong thì điềm tĩnh nhìn Vĩ Hoàng: "Cũng đâu vào đó rồi.

Lần này tôi muốn mang Đại Dương về lại."

Vĩ Hoàng cười trừ, nhưng biểu cảm vẫn là không tin được: "Cậu đùa hả? Đem đi đem về, làm như bánh kẹo không bằng."

"Ừ, chuyển sang kinh doanh bánh kẹo."

"..." Ngàn vạn lần cũng không nghĩ người bạn này nói chuyện ngay chủ đề đến thế.

Cả hai im lặng, Vĩ Hoàng suy nghĩ tới lui thì dừng lại ở ba cô gái lúc nãy.

Giao tình ngày xưa khá tốt, bây giờ lại trở nên gượng gạo như vậy, lỗi phần nhiều đều nghiêng về phía cánh đàn ông họ.

"Cậu và Minh Anh trước nay không liên lạc sao?"

Hải Vinh dứt khoác nói: "Không."

Vĩ Hoàng gật gật đầu, tầm mắt dời ra cửa chính, nơi kẹt xe ban nãy: "Tôi ở đây lâu hơn cậu, nhưng cũng là lần đầu gặp lại họ."

Hải Vinh không trả lời, chỉ cười cho có lệ.

"Xem ra là không có duyên."

"Tôi và Minh Anh là do tai nạn mà gặp lại."

"Tuần trước?"

"Ừ."

"Cậu mới về hồi tuần trước mà."

"Ừ.

Đêm tôi ở sân bay chạy về.

Không nhớ đường, đi lạc đến nửa đêm."

Vĩ Hoàng vỗ bàn một cái: "Số cậu cứt chó thật.

Đụng xe đến lỗ đầu luôn?"

"Bị đập lỗ đầu."

"Ai?".

Harry Potter fanfic

Hải Vinh lại im lặng, nhưng lần này không khó để đoán ra.

"Minh Anh?"

"Ừ."

"Mệnh số cứt chó nhân đôi."

"..." Nói cũng không sai, đến bây giờ anh vẫn còn thấy ngượng.

Vĩ Hoàng làm ra dáng vẻ trầm ngâm, một lúc lâu lại nói chuyện tiếp: "Ba người họ vẫn còn thân như ngày xưa, không giống như tụi mình, tan đàn xẻ nghé từ năm nào rồi."

Lời này nói ra có hơi chua xót quá đi.

Hải Vinh nhận thấy anh ta nói đúng, cũng gật đầu tán đồng: "Có thể phụ nữ khác với đàn ông."

"Trước giờ tôi còn nghĩ đàn ông dễ thân hơn phụ nữ đó chứ."

"Vậy thì cậu nghĩ sai rồi đó."

"..."

Hải Vinh như chợt nhớ ra gì đó, lần đầu tiên anh bắt chuyện với Vĩ Hoàng trong ngày hôm nay: "Có gặp Kiến Ninh không?"

"Nó cũng về rồi à?"

"Về sớm hơn tôi mấy tháng rồi."

"Nó về đâu?"

"Đây."

"Nó biết tôi ở đây không?"

"Tôi cũng không biết.

Mỗi đứa mỗi việc, lâu rồi cũng không có nói chuyện."

Dường như cuộc trò chuyện giữa hai người đàn ông trưởng thành nhàm chán hơn hội chị em phụ nữ, quanh đi ngoảnh lại chỉ có mấy câu từ sáo rỗng, nói xong rồi thì không còn gì để nói, một buổi chiều cứ như vậy mà trôi qua.

Tuy tỏ vẻ không để tâm lắm, nhưng thật lòng Minh Anh vẫn thấy rất khó chịu.

Cô đã chủ động gửi phương thức liên lạc như thế, mà người kia lại cứ làm ra vẻ khách sáo xa lạ, cô chẳng qua chỉ muốn biết người ta vì sao bỏ đi mà không nói câu nào, đoạn tình cảm thanh xuân năm nào cứ như vậy mà đứt đoạn.

Cô thực sự không hiểu, lý do vì sao cánh đàn ông kia lại cứ muốn đoạn tuyệt quan hệ, ngay cả bạn bè cũng không thể làm nữa, với người yêu thích sự minh bạch như cô, việc Hải Vinh tránh cô như tránh tà càng khiến cô tức giận.

Nếu như họ gặp khó khăn, chẳng lẽ mở miệng nói một lời mà khó đến vậy à? Trời sinh cho cái miệng để trưng thôi hay sao? Hoặc các cô đã làm gì khiến họ chán ghét, không muốn làm bạn, thì nói một câu xua đuổi cũng đỡ khó chịu hơn là im lặng.

Nhớ lại khoảng thời gian ở bên nhau vui vẻ ấy, cô cảm thấy thật chạnh lòng.

Suy nghĩ một chút, thấy thái độ lãng tránh của cha cô khi nhắc đến Đại Dương và Hải Vinh rất mờ ám, cô liền bắt tay vào tìm kiếm tin tức về công ty Đại Dương năm đó.

Bảy năm trước, sau khi họ tốt nghiệp trung học, chỉ sau đó vài ngày, cô nghe được thông tin công ty Đại Dương muốn rút vốn khỏi Vạn Hoa, nhưng vì khi đó cô vẫn còn ham chơi, chưa suy nghĩ được nhiều, nên cũng không để tâm lắm.

Sau đó và ngày thì đột nhiên Hải Vinh và Kiến Ninh cùng biến mất không một dấu vết, chẳng để lại một lời nhắn hay hứa hẹn nào ngoại trừ lời hứa sẽ hẹn nhau trong ngày tốt nghiệp.

Vĩ Hoàng vì bị An Nhi từ chối mà bỏ đi cũng coi như có lý đi, còn Thái Hòa? Ngày đó cô với anh ta cũng rất thân thiết, giống như tri kỉ vậy.

Người ta còn luôn dang tay giúp đỡ cô, không kiêng không dè, vậy mà Hải Vinh vừa đi thì anh ta cũng đi, chẳng một ai ở lại.

Mà nếu ở lại thì sao nhỉ? Có phải cô đã quên mất vấn đề gì rồi không? Nếu họ vẫn ở lại, giữa họ sẽ phát triển thành loại quan hệ gì? Liệu có nảy sinh mâu thuẫn gì hay không? Mà thôi đi, có An Nhi và Ngọc Lam là được rồi.

Mà không được, tức quá, vẫn phải coi xem ngày xưa đã xảy ra chuyện gì với Đại Dương.

Sau một hồi tìm kiếm, mọi thông tin dường như đều bị nhẹm kín khỏi truyền thông, ngoại trừ mấy tin tức cũ trước bảy năm đó.

Lần tìm qua mấy chục trang thông tin, cuối cùng cũng tìm được một thông tin hữu ích: Công ty Đại Dương hồi sinh.

Hồi sinh? Công ty này từng phá sản hay sao? Hồi sinh là thế nào? Cô lập tức nghĩ đến cha mình, nhưng rồi lại thôi, cô biết chắc ông ấy sẽ chẳng nói cho cô đâu.

Cô liền chụp màn hình lại, gửi vào trong nhóm:

Minh Anh: Mờ ám quá.

An Nhi: Hỏi cha mày chưa?

Minh Anh: Chưa.

Hỏi như không thôi.

Ngọc Lam: Tao nhớ Kiến Ninh từng hỏi tao một câu.

Minh Anh và An Nhi đồng loạt gửi cái nhãn dán có dấu chấm hỏi.

Ngọc Lam: Cậu có đồng ý ở bên một người trắng tay không?

Minh Anh: Hỏi khi nào?

Ngọc Lam: Tao không nhớ rõ.

An Nhi: Nếu có thể tao hi vọng trí nhớ của mày được gia hạn gói sử dụng dữ liệu.

Ngọc Lam: ...

Minh Anh: Đoán được phần nào rồi.

An Nhi: Phá sản?

Minh Anh: Có thể.

An Nhi: Rồi sao? Nghỉ chơi rồi thì thôi.

Quan tâm nữa làm gì?

Minh Anh được An Nhi làm cho trấn tĩnh, đúng vậy, cô quan tâm nhà người ta thành bại làm gì chứ? Hiện tại đã như thế, cô cứ mang theo chấp niệm về nhóm thiếu niên bảy người năm đó làm gì? Cô còn có gì mà không buông xuống được chứ? Người ta phủi tay một cái vứt hết tình nghĩa năm xưa, cô vậy mà vẫn mang hi vọng họ có nỗi khổ khó nói nên mới như thế? Cô làm thế thì có ích gì? Chi bằng cũng như người ta, vứt hết đi.

Minh Anh: Có lý.

Hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà đỏ rực một góc trời, nắng chiều hiu hắt chiếu vào văn phòng của Minh Anh, cô buông hết tâm trạng để trôi theo bóng mây ngoài bầu trời đỏ kia.

Nhưng cớ sao đầu óc cô không nghe lời như thế, cô vẫn luôn nhớ tới tình cảnh gặp lại Hải Vinh hôm đó, một ấn tượng mới mẻ khó quên, một cuộc gặp gỡ đẫm máu.

Hợp đồng đã được ký, cả tuần nay An Nhi đeo đuổi bản kế hoạch này đến mục cả xương sống, hôm nay cuối cùng cũng đã được duyệt và gửi đi cho công ty TN.

Vừa hay ngày kế hoạch được gửi đi cũng là ngày lương thưởng đều về, một ngày thật là vui vẻ và hưng phấn.

Cô mang bảng lương lẫn bảng thưởng vào phòng trưởng phòng Thanh Nga, còn không quên đắc ý một chút, chọc tức cô ả một phen.

"Chị Nga, em nộp bảng nhận lương."

Cô trưởng phòng Thanh Nga dĩ nhiên không vui vẻ, định bụng sẽ lợi dụng thất bại của An Nhi lần này để thị uy, để cô nàng bớt đắc ý, ai ngờ số cô ấy may mắn, lại mang được chữ ký về, nghĩ đến đây mặt mày cô lập tức khó chịu: "Người ta đi làm vì cống hiến, em nhìn em đi, chỉ trực chờ lĩnh lương, có chút tinh thần cống hiến nào không?"

"Cống hiến thì cũng phải có cơm ăn mới có sức mà cống hiến chứ chị?" Nói như thể chị ngồi đây không vì mấy đồng lương đó ấy.

"..."

Ai đó mặt mũi cứng đờ, muốn mở miệng cũng không thốt ra được, nguệch ngoạc ký hai cái tên nhìn rất xấu rồi đóng dấu một cách thật nặng tay.

Mặc kệ, càng nặng tay càng rõ, ai bảo tiền thưởng của cô lần này gấp đôi cô ả chứ.

Càng nghĩ An Nhi càng thích chính sách lương thưởng của công ty này, ai làm người ấy hưởng, quy định vô cùng rõ ràng, không giống như công ty cũ, dưới làm trên hưởng, tiền thưởng tháng nào cũng bị cắn hơn một nửa.

Đó là lý do vì sao dù bị trưởng phòng chèn ép mà cô vẫn ung dung tự tại ở lại cống hiến.

Nhìn lại đồng hồ cũng đã hơn sáu giờ chiều, hôm nay không tăng ca thì nên về nhà thư giãn sớm một chút.

An Nhi túm khăn gói lên đường, quất chiến mã về nhà.

Cô không bận tâm gì nhiều đến buổi trưa ngày hôm nay đã gặp lại Vĩ Hoàng, cô cũng không nghĩ tới anh ta lâu lắm rồi, đôi lúc nhắc lại với Minh Anh cũng thấy bình thường, gặp lại cũng không có gì đặc biệt ngoài cái ngoại hình lực lưỡng, dũng mãnh cùng cái nhan sắc cực phẩm kia.

Ngày xưa anh ta đã có dáng dấp mạnh mẽ rồi, ai ngờ trưởng thành lại tăng lên theo cấp số nhân như thế, Ngọc Lam hình dung cũng rất là hợp lý, giống xã hội đen lắm, mà nói giống bad boy cũng không sai.

Có điều, còn nhớ ngày xưa gia đình anh ta có truyền thống làm cảnh sát, với dáng vẻ hiện giờ thì chắc là tiếp nối truyền thống gia đình rồi.

Cảnh sát gì lại như thế thì tội phạm chạy trốn kiểu gì đây?

Cô vừa chạy xe vừa suy nghĩ mấy việc vu vơ, duyên phận thế nào lại nhìn thấy thanh niên ấy đợi đèn đỏ ở phía trước.

Còn lái hẳn chiếc mô tô cực xịn, khác gì mấy thanh niên racing boy chứ? Cô cũng không muốn nhận mặt người quen, nên đỗ lại cách anh ta khá xa.

Cứ cho là người sống linh thiên đi, nghĩ tới là xuất hiện, hay là cô có khả năng nghĩ gì có nấy nhỉ? Vậy bây giờ cô bắt đầu nghĩ đến tiền nhé.

An Nhi cứ cho rằng người ta không thấy mình đâu, vì vậy cứ một đường thẳng tiến, lại chẳng biết ai đó từ đầu đã nhận ra cô qua gương chiếu hậu, còn rất có lòng hộ tống cô về nhà.

Nói là hộ tống cũng không đúng, chỉ là tò mò muốn biết cuộc sống của cô bây giờ có tốt hơn trước kia hay không thôi.

Anh biết cô lúc trước đã chịu thiệt thòi, bản thân muốn bù đắp mà người ta không cho cơ hội, vì thẹn quá hóa giận mà bỏ đi.

Bây giờ lại muốn ngó đến xem xem, thì phát hiện ra cô đúng là không cần anh bù đắp, cô hiện tại nhà cửa khang trang, có lẽ là sống vui vẻ thoải mái, chẳng cần lo nghĩ.

Mắt thấy cô đã vào nhà, Vĩ Hoàng cũng mỉm cười rời đi, người bạn cũ này của anh xem ra mấy năm qua sống không tệ, trong lòng anh cũng thấy vui.

Sau khi dùng bữa, Khải Lộc đích thân đưa Ngọc Lam về nhà, còn lịch thiệp giúp cô dắt xe vào nhà xe chung cư.

"Làm phiền anh quá."

Ngọc Lam đột ngột đổi cách xưng hô, Khải Lộc cũng không giấu nổi nụ cười mà phơi lên mặt: "Không có gì, đừng khách sáo."

Chỉ mới đi ăn chung hai lần, Ngọc Lam đã cởi mở hơn, anh trộm nghĩ lý nào mình đã làm đúng cách.

Với người bạn này, anh có ấn tượng rất mạnh mẽ kể từ hội trại năm cuối cấp.

Còn nhớ năm đó cô nàng và An Nhi ở tổ chuẩn bị thức ăn, nghe tổ văn nghệ lên sân khấu còn nhanh chân chạy ra một tay cầm xẻng, một tay cầm vá giơ lên không trung ủng hộ, cổ vũ cho họ.

Bởi vì ngoài cô ra chẳng có ai như thế, nên trên sân khấu nhìn xuống cô là người duy nhất thu hút sự chú ý của anh.

Vô tình biết được Spa đang bị phạt là của cô, anh lại vui mừng lập tức đề nghị cô ra mặt.

Cứ xem như giữa hai người cũng có duyên phận đi, anh sẽ nắm bắt cho tới cùng.

"Trễ rồi, anh mau về đi."

"Được.

Hẹn gặp lại."

Ngọc Lam có hơi khó hiểu, họ còn lý do để gặp lại à? Nghĩ thì nghĩ vậy, miệng vẫn nở nụ cười, lịch sự vẫy tay nói ba chữ: "Hẹn gặp lại."

Phương Nghi sống cùng chung cư với Ngọc Lam, ở căn kế bên, hướng của họ đều có ban công nhìn ra đường, sự việc Khải Lộc đưa Ngọc Lam về tận nhà cô đã chứng kiến hết.

Đợi Ngọc Lam vừa về đến cửa cô lập tức nhảy ra:

"Bắt quả tang."

Ngọc Lam hơi giật mình, nhưng vẫn điềm tĩnh nói: "Em làm chuyện xấu gì vậy ta?"

"Còn tưởng thế nào, hóa ra là vì nhìn trúng em nên mới bắt buộc phải em đi thì mới được."

Ngọc Lam cười giã lã, cứ cho là vậy đi, nhưng cô cũng không để tâm lắm, dù gì bây giờ cô cũng không có ý định sẽ yêu đương.

Phương Nghi chạy theo Ngọc Lam vào trong nhà, rất nhiệt tình ca ngợi người bạn cũ của cô, bảo cô nên cân nhắc một chút, người thành đạt bây giờ rất hiếm, người ta tự tìm đến gõ cửa thì cũng nên mở cửa đón khách vào, không nên hờ hững như thế nữa.

Ngọc Lam nghe đến ù cả tai, lắm lúc mới trả lời vài chữ:

"Không phải chị nói người ta đáng đấm à?"

"Bây giờ đáng yêu rồi." Cuối câu là một nụ cười hết sức gượng gạo.

"Người ta có đút lót cho chị không?"

"Cái con nhỏ này, mắt nhìn người của chị không sai đâu.

Người ta là người tốt đó, thích hợp để yêu.

Chị cũng tìm hiểu qua rồi, trai chưa vợ, gái chưa chồng, hai bên đều có quan hệ trong sạch, ngại gì không tiến tới."

"Em ngại."

"..." Đúng là nước đổ đầu vịt, đàn gảy tai trâu.

Phương Nghi khuyên nhủ đến hết nước bọt mà mặt Ngọc Lam cứ trơ ra, cô đành mệt mỏi chạy về mách ông xã..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!