Chú, Xin Chào

/

Chương 12: Dạy dỗ

Chương 12: Dạy dỗ

Chú, Xin Chào

15.034 chữ

06-02-2023

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Măng Cụt

Biệt thự trang trí bản mẫu của hào viện Tần thành được chọn là selling point(*), theo yêu cầu của Hoắc Kỳ, đó là một nơi ở gần hồ Tần thành, ba mặt (tường) trong phòng khách đều là được gắn kính thuỷ tinh từ trần đến sàn, có thể ngắm 270° cảnh sắc quanh hồ Tần thành.

(*) Gốc là 卖点, mình không chắc nhưng mình sẽ tạm dịch là selling point- lợi điểm bán hàng.[1]

Đèn trong phòng được nhà thiết kế chuyên nghiệp lắp chọn, sáng tối hợp lí, mức độ rõ ràng; về đêm, nhìn từ trong ra có thể thấy hồ Tần thành yên tĩnh, ưu nhã khi, nhìn từ ngoài vào có thể thấy một không gian khang trang, hoa mỹ -- tất cả mọi thứ bên trong, dù chỉ là một chén nước nhỏ thì cũng toả ra mùi tiền.

Có thể nói đây là nơi mà Hoắc Kỳ để khách hàng ở Tần thành tưởng tượng cuộc sống của họ sẽ thế nào nếu ở đây.

Mà ngày hôm nay, lại dùng nó để tiếp đón Khương Yến Duy.

Hoắc Kỳ xuống xe, không lâu sau đã nhìn thấy Khương Yến Duy. Tính tình anh lãnh đạm, không thường giao lưu nhiều người, thú vui duy nhất trong cuộc sống là kiếm tiền. Tuy đến Tần thành đã lâu, cũng gặp Khương Đại Vĩ nhiều lần nhưng vẫn chưa có ý thăm sâu(*), Khương Đại Vĩ nghĩ anh sợ Quách Như Bách biết nhưng thật ra là do anh không quen với việc sinh hoạt gia đình, vào rồi thì sẽ thấy câu nệ.

(*) Mình không biết giải thích sao nhưng nó như sự kết hợp của thăm viếng + đi sâu- thăm hỏi cuộc sống ai đó.

Vì vậy cho dù anh đã biết Khương Yến Duy từ lâu nhưng vẫn không thân mấy. Ấn tượng đầu tiên là vào tiệc đầy tháng Khương Yến Siêu hôm đó, anh thấy thằng bé này rất thông minh. Ấn tượng thứ hai là vào sáng hôm nay, thằng bé này tặng tượng hổ bạch ngọc của ba anh cho anh để an ủi anh, anh thấy cậu nhóc là một người lương thiện. Mà khi nãy, anh nghe nói thằng bé kia đang trong nhà mẫu không chịu đi, khăng khăng muốn mua, không khỏi nghĩ đến nhà họ Hoắc, trong lòng chán ghét không thôi.

Nhưng bây giờ, anh thấy dường như mình đoán sai lần ba rồi.

Trong căn phòng sáng đèn xa xỉ kia, Khương Yến Duy đang ngồi trên ghế sô pha gần cửa sổ, vì bị khuất bóng nên Hoắc Kỳ không nhìn rõ được mặt cậu, nhưng chỉ bấy nhiêu đây thôi là cũng đã đủ để Hoắc Kỳ thấy cậu đang cô đơn và bất lực nhường nào. Cậu ngồi đó, như tách biệt với nhân viên công tác, tách biệt với căn phòng xa hoa, cậu như đang trong thế giới của riêng mình.

Hoắc Kỳ dừng lại hỏi Bành Việt: "Hôm nay Khương gia có chuyện gì không?"

Bành Việt là người ở Tần thành, nhà y cũng là nhà trong vòng nhưng ở đó thì y khó ra mặt nên phải ra ngoài để tìm cơ hội khác. Nguồn tin của y về những chuyện ở Tần thành luôn rất thông, "Hình như hôm nay em trai cậu ấy là Khương Yến Siêu phải nhập viện, không khả quan lắm. Chiều này Quách Sính Đình nháo nhào đòi Khương Đại Vĩ tra khảo Khương Yến Duy, nói là tối qua cậu ấy làm thằng bé kia bị bệnh nên muốn làm lớn chuyện, cũng nhiều người nghe được rồi."

Hoắc Kỳ vô thức nhíu mày.

Dù anh và Khương Đại Vĩ là bạn bè nhưng những chuyện anh từng trải vẫn còn để lại cho anh cảm giác khó chịu khi thấy chuyện thế này. Tối qua thằng bé chỉ trên lầu, sau đó thì xuống tầng hai, Khương Yến Duy vốn không hề lên đó, làm sao có thể là nhóc được? Hơn nữa điều quan trọng nhất là anh không hiểu vì sao Khương Đại Vĩ không tìm thời gian rồi tự mình đi hỏi chuyện này mà lại gióng trống khua chiên dẫn thêm cả vợ mới cưới tới?

Điều này lại làm Hoắc Kỳ nhớ lại ngày ở Hoắc gia lần đó, cái ngày mà anh bị chất vấn.

Loại giác đó cũng không tốt đẹp là bao, nhưng anh chỉ là người Hoắc gia fake, dù cho mẹ anh có lớn tiếng thì cũng chỉ dám lớn tiếng trước mặt ba dượng anh, chứ ở Hoắc gia, đến ba dượng anh còn chả có cái địa vị nào trong đấy thì mẹ anh có là gì? Anh chỉ có thể nhịn.

Là người từng trải, biết đồng cảm nên không lâu sau, Hoắc Kỳ đã biết Khương Yến Duy muốn gì, bước chân cũng nhanh lên đôi đôi chút nhưng vẻ mặt vẫn khó coi như cũ.

Lúc anh đi vào thì nghe thằng nhóc Chu Hiểu Văn đang ôm máy tính kì kèo với nhân viên bán căn hộ, "Ôi ôi, cái này thì chị không đúng rồi, tụi em mua full payment(*) thì sao mà giống thế chấp được ạ? Nhà second- hand thì giảm cho tụi em ít số lẻ đi chị. Tiền của thổ hào thì cũng là tự thổ hào kiếm thôi mà, đừng hố vậy chứ, chị ưu đãi cho tụi em một xíu thôi cũng được nữa."

(*) Hiểu đơn giản là trả toàn bộ bằng tiền mặt, định nghĩa cụ thể mình sẽ để bên dưới.[2]

Chị gái bán căn hộ sắp bị y bức tử, chỉ cần nhắc đến số là tên này như người máy, da mặt dày phải biết nhưng cô lại không thể đắc tội, chỉ có thể nở nụ cười cứng nhắc: "Xin lỗi quý khách, đây là ưu đãi lớn nhất rồi ạ, ngoài ra thì chúng tôi thật sự không còn căn nào khác."

Hoắc Kỳ vừa đến là chị gái vui như thấy ân nhân cứu mạng, nhưng vẫn không dám nói gì. Hoắc Kỳ không để ý đến cô mà đi thẳng đến ghế sô pha gần cửa sổ sát đất, đứng trước mặt Khương Yến Duy.

Khương Yến Duy ngồi đó ngẩn người, cậu cũng không muốn nhưng không biết vì sao chỉ mới một mình một chút mà đã bị hãm vào.

Hoắc Kỳ gọi cậu: "Này!"

Khương Yến Duy hết hồn, vừa hoàn hồn lại thì thấy mặt người đẹp khó ở đang phản quang trên cửa sổ kính sát đất, ban đầu cậu hơi sợ chút, mấy giây sau mới nhớ đứng lên, quay đầu chào hỏi: "Chú... chú Hoắc."

Hoắc Kỳ lia mắt qua cậu một cái rồi đại mã kim đao(*) ngồi lên ghế sô pha, nhìn Khương Yến Duy bằng cặp mắt phượng lạnh lùng, tuy rằng Khương Yến Duy biết mình đến là để mua nhà, không việc gì phải sợ nhưng cậu lại chột dạ. Có lẽ là do thấy người đẹp, cậu đoán.

(*) Hào sảng, khí thế lớn. (Theo rungthanthoai.wordpress.com)

"Ừm... chú Hoắc..." Cậu cố nén áp lực nói một câu.

"Tới phá hửm?" Hoắc Kỳ chậm nói vài chữ, âm cuối có xu hướng cao lên.

Khương Yến Duy biết như này là không đúng, thiết lập của cậu vốn là một đứa con bị ba ruột vứt bỏ rồi theo vợ kế, trời sinh đã mang cảm giác buồn thương nhưng không biết vì sao cậu lại cảm thấy giọng nói này thật êm tai, như sinh ra đã dành cho người trước mặt. Đương nhiên là cậu chỉ dám thầm gõ trống trong lòng rồi tự hối hận vì sao mình không mở điện thoại ghi âm thế thôi chứ ngoài mặt đâu dám tỏ vẻ gì.

Cậu nén cảm xúc trong lòng, trả lời: "Không, không có mà, cháu chỉ muốn mua nhà thôi."

Những ngón tay thon dài của Hoắc Kỳ đang vọc đồng hồ cát trên bàn, sự tương phản của cát đen và trắng hồng của ngón tay tạo nên sự hút mắt kinh người, Khương Yến Duy không dám nhìn nhiều, vừa lướt mắt qua thì lại nghe Hoắc Kỳ nói: "Không nghe nói là không còn căn nào hử? Sao thế? Bình thường cháu cũng là công tử bột thế này sao? Ép mua ép bán? Nếu thế thật thì có lẽ chú nhìn lầm con người cháu rồi."

Nghĩ rồi lại nghĩ, công tử bột thế này là loại người anh rất ghét, phải chăng là thằng nhóc này coi trời bằng vung quen rồi, thật thiếu dạy dỗ.

Khương Yến Duy đã vứt sợi cô đơn của mình từ lúc nào, cậu chỉ thấy mình có hơi đuối lí. Nhưng cậu muốn nói cậu không phải người như thế, công tử bột gì chứ, cậu còn hối hận vì sao từ nhỏ đến lớn mình không làm công tử bột đây này, để nếu ba cậu không yêu thương cậu thì cũng phải tốn tiền vì cậu.

Cậu không phục nói, "Không phải mấy căn đó đã được bán lại rồi sao? Cháu biết mấy chú có giấy tờ, nếu không có thì cháu cũng không gặng hỏi thế này đâu, cháu trả tiền thì nhượng nó lại cho cháu là được mà, có người từng ở rồi thì cháu cũng không ngại."

"Chơi xấu nhỉ? Khi sáng cháu có thế này đâu." Khương Yến Duy muốn nói mình không chơi xấu nhưng Hoắc Kỳ cũng không để cậu nói mà đã nói tiếp lời, nhìn thẳng mặt cậu, nghiêm túc nói: "Đừng nói với chú là cháu biết luật trong giới, biết rồi cũng chả nói lên được cái quái gì đâu, ba cháu cũng vậy, mấy hào đình trong tay ông ấy đã đã bán một nửa rồi đó, sao cháu không đến nơi ông ấy bán căn hộ kì kèo thế đi? Chú nói thế này, bây giờ cháu tìm người đến chỗ ba cháu bán lải nhải một lúc, thử xem họ có cho rằng mấy người kia đang quấy rồi rồi túm cổ mấy người đó đến đồn công an không?"

Suy nghĩ Khương Yến Duy vốn đơn giản, bán sau bán trước gì đó không phải cũng như nhau sau? Nhưng bây giờ dường như lại không phải như vậy.

Cậu hơi ấm ức, lúng túng cúi đầu, lúc này thì cậu không dám nhìn anh nữa nhưng gia giáo cậu rất tốt nên vẫn ráng nói lời xin lỗi với anh, "Xin lỗi chú. Cháu không nghĩ nhiều như vậy, là do cháu hơi vội lúc cháu đến đây thì bộ phận mua bán chung cư sắp tan tầm rồi, nếu hôm nay cháu không xài thể ngân hàng thì chưa chắc ngày mai sẽ xài được, cháu sợ mình hết cơ hội nên muốn mua ngay. Nếu bây giờ đi chỗ khác thì mọi người đều nghỉ bán cả rồi..."

"Ồ." Khương Yến Duy nghe Hoắc Kỳ cười một tiếng, nhưng đây không giống như có ý tốt, giống chế giễu thì hơn. Cậu khựng lại.

Đúng như dự đoán, cậu nghe Hoắc Kỳ nói: "Vội đến chỗ chú quẹt thẻ à, trong thẻ có bao nhiêu tiền đây?"

Khương Yến Duy biết chuyện tiền bạc không nên nói ra ngoài nhưng thứ nhất là Hoắc Kỳ là người mà cậu quen, thứ hai là chú ấy cũng có tiền, thứ ba thì cậu cũng không biết nói sao nhưng cậu lại có một cảm giác tín nhiệm kì lạ với Hoắc Kỳ, có lẽ là do mặt đẹp, vì vậy mà tuy Khương Yến Duy có hơi do dự nhưng dưới ánh mắt trêu đùa của Hoắc Kỳ, cậu nói ra một con số, "60 triệu(*)."

(*) Khoảng 213.154.831.980VND

Nhà người giàu thường không trữ nhiều tiền, số tiền kia cũng là do mẹ cậu để lại thôi -- chuyện bất động sản hôm nay là chuyện nóng sốt, mẹ cậu luôn lo lắng này nọ nên ngoài mấy căn hộ thì nhất định phải có tiền cho nên đã tích trữ tài chính. Khi ly hôn thì mẹ cậu đã lấy một nửa số tiền, số còn lại để lại cho cậu, một giữ một phần, ba cậu giữ ba phần. So với tài sản trong nhà thì số tiền này cũng chẳng tính là gì nhưng tiền mặt thế này thì đúng là không ít nhưng hiển nhiên là trong mắt Hoắc Kỳ thì nó chẳng là bao nhiêu thật.

Hoắc Kỳ hừ một tiếng, "Chỉ có bấy nhiêu thôi mà cháu đã không giữ trong người nổi rồi à?" Khương Yến Duy không cãi lại, lại nghe Hoắc Kỳ hỏi tiếp, "Muốn quẹt phải không. Vừa hay chú cũng không sợ kiếm tiền, thế thì quẹt thôi."

Khương Yến Duy sửng sốt một chút nhưng không lâu sau đã nghe Hoắc Kỳ thành thục báo giá, "Biệt thự kiến trúc lớn nhất trong hào viện Tần thành có diện tích tám trăm mét vuông, 65 vạn một mét vuông, là cái tốt nhất trong tiểu khu này, tổng giá 52 triệu. Tất nhiên là người anh em kia của cháu nói đúng, khoản này có ưu đãi, có thể giảm giá cho cháu năm phần trăm."

"Nếu vậy thì cháu còn 9.6 triệu, nhà cao tầng 2.1 vạn một mét vuông, có thể mua một căn bốn trăm tám mươi mét vuông. Nhưng có căn hai trăm sáu mươi mét vuông, chú bán cháu hai căn, chú hào phóng, tặng cháu bốn mươi mét vuông còn thiếu. Xong rồi, giờ chỉ còn quẹt thẻ thôi."

Hở? Đây mà là tức giận gì chứ, đây không phải là thuận theo ý cậu sao? Chuyện tốt gì đây trời.

Khương Yến Duy sững sờ, một lúc lâu mới hoàn hồn lại, trong lúc nhất thời lại có thấy mình như bị ảo giác, Hoắc Kỳ có khác gì người mà Bồ Tát cử xuống để thực hiện lời ước của mình đâu.

Hoắc Kỳ làm như không có chuyện gì, nói xong thì đứng lên, nhẹ nhàng như gió thổi mây bay, lại dặn dò cô gái đang bị Chu Hiểu Văn làm phiền, "Giải quyết cho thằng bé đi."

Nói xong, anh chuẩn bị đi thì lại nghe Khương Yến Duy vội vã nói với phía sau: "Chú... chú Hoắc?"

Hoắc Kỳ quay đầu, nhìn cậu dưới ánh đèn, "Sao thế? Không nỡ bỏ ra à? Hay là còn thẻ, nếu thế thì cứ đem ra đi, chú đây không thiếu nhất là nhà ở."

Khương Yến Duy nói thầm không phải, cậu dùng tiền là thật nhưng cũng lo lắng bên phía ba mình, nếu là người khác thì chắc chắn sẽ từ chối, dù sao đi nữa thì vòng giao du trong giới của ba cậu cũng rộng. Cậu không ngờ rằng Hoắc Kỳ sẽ đồng ý, mà không những đồng ý mà còn đồng ý rất nhanh nữa.

Như thế thì đúng ý cậu đấy nhưng Hoắc Kỳ thì sao đây?

Hảo cảm của cậu với Hoắc Kỳ vẫn luôn tốt như thế, nhưng nghĩ lại chuyện hôm nay lại giống như bẫy người quá, cậu mới lo lắng nói: "Không... không phải, chỉ là nếu chú bàn giao chuyện này với ba cháu thì không tốt lắm đâu..."

Hoắc Kỳ nghe xong thì đùa đùa đáp: "Chú bán nhà cho cháu thì nói chuyện với ba cháu làm gì chứ?"

Dứt lời, anh lại dặn dò chị gái bán căn hộ, "Giải quyết cho thằng bé ngay đi, nhóc này không lớn không nhỏ, lại chạy đến chỗ tôi quấy phá, nhóc muốn mua thì cứ để nhóc mua, viết hợp đồng đầy đủ, chuẩn xác rồi để thằng bé in vân tay lên!", nói xong anh mới ra cửa.

Anh vừa đi, Chu Hiểu Văn lại chạy tới, y không hiểu sau người này dễ nhìn như thế mà lại có khí thế mạnh mẽ như vậy, "Cậu nghĩ chú ấy đang tức giận hay đang giúp cậu?" Chu Hiểu Văn cau mày nói tiếp, "Chắc là giúp đi ha. Chẳng qua là thái độ hơi kì lạ."

Khương Yến Duy không ngốc, cậu cũng nghĩ mang máng như thế nhưng lại không biết vì sao.

Bên kia, chị gái bán căn hộ trố mắt hỏi giám đốc: "Đây đâu phải căn tốt nhất của mình đâu, phải giấu giếm đến cùng luôn hở? Sao mà cho nhóc kia thế?"

Vừa ra khỏi cửa là Bành Việt đã nhíu mày, "Sếp à, chuyện này không tốt lắm đâu, cứ xem như là không nói cho Khương Đại Vĩ nhưng (mấy căn này) cũng không bỏ ra được đâu, nhóc kia có thể lấy tiền ở đâu ra chứ, chỉ có thể là tiền trong nhà thôi đúng không?"

Hoắc Kỳ chỉnh sửa ống tay áo, nói: "Biết giảng nghĩa khí quá nhỉ!"

Bành Việt muốn té xỉu tại chỗ. Y không biết nhưng Hoắc Kỳ cũng không nói, có lẽ anh là người lương bạc(*), dưới cái nhìn của anh, nếu là người làm ba, làm mẹ đáng tin cậy thì ít nhất là khi có tiền sẽ không để con mình cúi đầu trước người khác. Có những lúc, tình thân cũng chả là cái mông gì cả! Giúp được bao nhiêu thì giúp bấy nhiêu, chí ít là không để một ngày nào đó đứa bé kia cũng phải giống như anh.

(*) Lòng người lạnh như băng, đạm bạc với mối quan hệ nhân tế. (Theo punyleland.wordpress.com)

Nửa tiếng sau, điện thoại Khương Đại Vĩ kêu lên. Ông đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng bệnh Khương Yến Siêu, vì hôm qua không nghỉ ngơi tốt nên bây giờ có hơi mơ màng, ông mạn bất kinh tâm(*) nhìn điện thoại sau đó chỉ trong nháy mắt đã tỉnh táo trở lại.

(*) Không đặt trong lòng, không để ý. (Theo leosansutu.wordpress.com)

Hết 60 triệu chỉ trong một lần quét.

Mặc dù gia tài ông có bạc triệu nhưng con số kia cũng không nhỏ, ông như nhảy cẫng lên ngay tức khắc, Quách Sính Đình ngờ ngạc hỏi ông: "Chuyện gì vậy?"

Quách Sính Đình không biết về số tiền kia, ông lấp liếm nói: "Có chút việc."

Tác giả có lời muốn nói: Hoắc Kỳ vẫn còn bận tâm bên phía Khương Đại Vĩ nên vẫn rất mịt mờ. Ngoài lề một chút, ví tiền của đại gia đều rất dày hở?

[1] Selling point: Lợi điểm bán hàng độc nhất - Unique Selling Point (hay Unique Selling Proposition) - USP là một khái niệm trong tiếp thị, chỉ ưu thế bền vững của một thương hiệu hay sản phẩm được xác định với mục đích tạo sự khác biệt rõ rệt, khiến khách hàng quyết định chọn thương hiệu/sản phẩm này thay vì thương hiệu/sản phẩm khác. (Theo Wikipedia)

[2] Định nghĩa cụ thể về Full payment (Theo Law Insider)

Vì phần giải thích đơn giản Cụt đã nói bên trên rồi nên phần dưới này Cụt không dịch nữa, mọi người muốn tìm hiểu thêm thì có thể đọc đoạn trên ảnh nha, Cụt thấy cũng khá dễ hiểu.

Lời của Cụt: Cụt không học từ vựng chuyên môn về mấy cái mua bán bất động sản này nọ nên nhiều khi sẽ có chỗ dịch sai, mọi người thấy chỗ nào bất hợp lí thì cứ việc góp ý cho Cụt. Cụt sẽ để raw ở những phần Cụt không rành cho mọi người check.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!