Chú, Xin Chào

/

Chương 1: Ông thì biết cái gì!

Chương 1: Ông thì biết cái gì!

Chú, Xin Chào

17.168 chữ

06-02-2023

Biên tập: Măng Cụt

Khương Yến Duy vừa tan học về đã nghe bảo mẫu Lâm vui vẻ nói: "Em trai con đã về rồi đó."

Bước chân Khương Yến Duy chậm đi đôi chút. Tình thương của dì Lâm trỗi dậy, vui vẻ không thôi, quay sang nói với cậu: "Mới ôm về hồi mười một giờ sáng nay, ôi trời, là một đứa trẻ đáng yêu. Chắc con sẽ thích thôi."

Cậu thích cái mông chứ thích! Nếu là mẹ cậu sinh thì cho dù nhỏ hơn mười tám tuổi cậu cũng nhận, cùng lắm là xem như con trai mà chăm sóc. Nhưng đây là tiểu tam sinh, em trai? Kẻ thù thì đúng hơn.

Hơn nữa cậu cũng không muốn thấy dáng vẻ hưng phấn của ba cậu khi có con trai cưng làm gì, cậu vác balo nặng sách trong tay lên lưng, nhìn dì Lâm nói: "Con đến nhà Chu Hiểu Văn làm bài tập, không ăn cơm ở nhà."

Lớp 12, tập sách vừa lớn vừa nặng, vác lên người có cảm giác cứng như gạch, dì Lâm bị cậu doạ sợ lui vài bước, đến lúc muốn ngăn lại thì cậu đi xa, chỉ có thể đứng sau gọi hai tiếng: "Yến Duy? Yến Duy!"

Khương Yến Duy quay đầu lại mới là lạ.

Không cản được, dì Lâm chỉ còn cách về phòng. Trong phòng mơ hồ được nghe thấy trẻ con khóc từ lầu hai vọng xuống. Lúc đứa bé kia còn trong bụng thì không được chăm sóc tốt, sinh ra chỉ có hai kí, ở bệnh viện một tháng mới đưa về.

Con người khác lớn, ăn nhiều ngủ nhiều, còn đứa nhỏ này lại không được may mắn như vậy, ngực mẹ nó nhìn lớn nhưng không có chút sữa nào, chỉ có thể uống sữa bột. Từ giữa trưa đến giờ, đứa nhỏ này uống không tới hai ngụm sữa nhưng lại khóc cả ngày.

Mà tiếng khóc cũng rất yếu ớt, y hệt tiếng gà con. Tuy nhiên dì Lâm cũng không dám nói lời này ra miệng, bà chỉ là người làm công nên nói chuyện cũng phải xuôi tai một chút.

Có vẻ là đã thấy xe đón Khương Yến Duy đã trở về, Khương Đại Vĩ mệt mỏi đi từ lầu ba xuống, nhưng lại không thấy ai, ông nhíu mày: "Yến Duy đâu? Không phải là xe đã về rồi sao?"

Dì Lâm cũng còn có lương tâm, không muốn đắc tội hai bên nên không nhắc đến vẻ mặt không vui Khương Yến Duy lúc nhìn lên lầu, cười giải thích: "Nó nói là có bài tập, tìm Chu Hiểu Văn rồi, không ăn cơm nhà."

Khương Đại Vĩ ừ một tiếng, hai thằng nhóc đó tự hiểu rõ mối quan hệ này là tốt rồi, quanh năm cạnh nhau. Chưa kể bây giờ còn là lớp 12, việc học đúng là rất nặng, ông cũng là không nghĩ nhiều, chỉ dặn dì Lâm: "Nói lão Vương đi mua ít bánh sầu riêng nghìn lớp đem cho tụi nó đi, tụi nó thích ăn cái đó."

Dì Lâm lập tức đồng ý.

Khương Yến Duy phải đeo balo chạy tới năm phút mới đến được nhà Chu Hiểu Văn. Lúc vào nhà thì Chu Hiểu Văn cũng vừa thay quần áo xong, mặt kiểu "Tụi mình vừa mới xa nhau, sao mày lại đến rồi??" nhìn cậu: "Đừng nói là ba mày có thằng nhóc kia nên bỏ mày rồi nha!"

Khương Yến Duy quăng tập sách, nhảy lên ghế sô pha bên trong: "Không có! Thằng nhóc kia mới được đón về, tao không muốn nhìn mặt nó nên ra ngoài. Ba mẹ mày không có ở đây hả?"

Ba của Chu Hiểu Văn là Chu Lập Đào, là một người bận rộn, quanh năm đi công tác ở bên ngoài, nếu không phải bận công việc mà là có tình nhân thì chắc cũng không ai biết. Mẹ y đối với việc này bày tỏ "Không ly hôn, không mang thai, bà đây sẽ không quản", cả năm giao thiệp nhiều nơi, hết tám phần mười thời gian trong nhà là không có ai.

Chu Hiểu Văn là kiểu người nhã nhặn, không thể so với con khỉ Khương Yến Duy, y ngồi một bên ghế sô pha khuyên hỏi: "Mày định ở lại đây luôn đó hả, phải nhanh trở về mới đúng. Ba mày không quan tâm mày cả tháng nay, cả thân lẫn trí đều đặt trên đứa con thứ hai, chưa kể còn có tiểu tam bên cạnh thổi gió, nếu mày bị để qua một bên thật thì chắc là đến chỗ khóc cũng không có. Bây giờ mày phải đi theo ông ta tạo cảm giác tồn tại, tự nhiên lại chạy đến đây làm gì."

Chỗ này thì Chu Hiểu Văn giống mẹ y, gặp chuyện rất bình tĩnh, ngay cả việc ngoại tình của cha, y cũng có thể kể ra vài lỗ hỏng rồi phân tích, sau đó đưa ra lựa chọn có lợi cho mình nhất. Y giống người mẹ Lý Diễm còn Khương Yến Duy lại không được như y, trong mắt cậu không có nổi một hạt cát.

Kì nghỉ đông năm ngoái, việc ba cậu gian díu với thực tập sinh trong công ty bị lộ. Khi đó mẹ Chu Hiểu Văn còn khuyên mẹ cậu: "Cùng lắm cũng chỉ là một thực tập sinh, mới lên năm hai đại học, năm nay có hai mươi tuổi, Khương Đại Vĩ chỉ vui đùa chút thôi, làm sao ông ta kết hôn với nó được. Nước bọt dìm chết ổng! Đến từng tuổi này, ăn khổ cùng ông ta cũng không ít, ly hôn lại quá tiện nghi cho ổng! Chị cứ coi như không biết đi."

Nhưng cuối cùng mẹ cậu lại không chịu đựng được.

Có lẽ là biểu hiện trước kia của Khương Đại Vĩ quá tốt, quá yêu thương mẹ cậu, làm cho mẹ cậu tin rằng tình cảm bọn họ là kiểu biển cạn đá mòn cũng không lung lay, cho nên việc ngoại tình lần này đả kích mẹ cậu không ít, phản ứng cũng không nhỏ. Nhưng xin lỗi cũng không đúng, nhận sai cũng không xong, tách ra cũng không được mà không tách ra lại càng sai. Ba cậu hạ mình hơn ba tháng, đã quá mệt mỏi, cộng thêm việc Quách Sính Đình đột nhiên mang thai, mẹ cậu tức giận đòi ly hôn, ba cậu hiển nhiên đồng ý.

Lúc đó mẹ cậu không dám tin, cậu không muốn nhớ lại chút nào, nhớ lại cho đau lòng chết hay chi? Có ích gì không? Ba cậu là một tên tra nam, mẹ cậu lại mạnh miệng nhẹ dạ, hai người hợp lại, cuộc hôn nhân này liền đi đến cuối con đường.

Lúc đó mẹ hỏi cậu: "Con đi theo mẹ hay tiếp tục ở với ba con?"

Khương Yến Duy nghĩ, mẹ cậu đã đủ sốc, cậu cũng không thể ngốc, dựa vào cái gì mà gã đàn ông xấu xa kia lại có thể ngày qua ngày đạp lên mẹ cậu, cậu nhất quyết không để bọn họ yên ổn. Nghĩ xong, cậu nhìn mẹ, trả lời: "Con ở cùng ba nhưng mẹ yên tâm, con luôn đứng về phía mẹ."

Khương Yến Duy mười tám, Quách Sính Đình hai mươi, dễ dàng tưởng tượng được mẹ kế mới cưới ra sức gây khó dễ Khương Yến Duy ra sao. Dù gì thì Khương Yến Duy cũng đã có chủ ý riêng, cậu nhất quyết không để ả ta sống tốt. Quách Sính Đình có tính tiểu thư, là một người tâm cơ, cũng không vừa mắt Khương Yến Duy. Hai người ngươi tới ta đi, cô dám bảo đứa nhóc kia khóc nháo bắt nạt mẹ tôi, tôi cũng dám nói đứa trẻ kia không có mẹ, việc ầm ĩ lần này làm Khương Đại Vĩ trực tiếp suy nhược thần kinh, ở lại phòng làm việc luôn rồi.

Mỗi ngày nhìn Quách Sính Đình không tìm được chồng để khóc lóc ỉ ôi, Khương Yến Duy thầm nói một câu: "Đáng."

Tháng trước, Quách Sính Đình sinh con, lúc mang thai sợ phát tướng nên dinh dưỡng không đủ, đứa trẻ trong bụng yếu, vừa sinh ra đã phải đem đến lồng ấp trẻ, mọi người trong nhà đều bận rộn vì chuyện này, Khương Yến Duy về nhà sẽ có bảo mẫu nấu cơm cho cậu, cha cậu và Quách Sính Đình không ở đó, lúc này căn nhà mới yên tĩnh được một tháng.

Bây giờ họ đã chuyển về, Khương Yến Duy cảm thấy mình không cách nào bình tĩnh được, hơn nữa cậu cũng không muốn bình tĩnh. Cậu như con cá chép nhảy dựng về phía Chu Hiểu Văn nói: "Đúng vậy, tao chạy đến nhà mày làm gì, tao nên để ả ngột ngạt mới phải. Vậy thì tao về nha Thành."

Chu Hiểu Văn đúng là bị cậu chọc tức muốn khóc, y kéo Khương Yến Duy lại khuyên: "Gần đây mày nhịn đi. Nếu mày cùng tiểu tam so đo, mày nhỏ, ba mày có thể nghiêng về phía mày. Còn nếu là so đo với thằng nhóc kia, mày lớn hơn, ba mày sẽ nghiêng về phía nó. Vì vậy mày đừng đụng đến họ, hảo hán không ăn thua thiệt trước mắt."

Khương Yến Duy có hơi không muốn nghe, dường như Chu Hiểu Văn đã có cách, y lôi kéo Khương Yến Duy, lải nhải bên tai cậu: "Chưa kể thân thể em trai mày không khoẻ, mày nên để ý một chút, lỡ như có người muốn hại mày thì sao. Mày cũng biết mẹ thằng nhóc đó cũng không phải người tốt, phải hiểu tiểu nhi tử là đại tôn tử, là mạng sống của mấy ông già, bây giờ mày đã không còn được yêu thương nữa."

Nói đến chuyện này, Khương Yến Duy không sợ, dù sao ngày thường cậu không thiếu việc. Cậu không phải người xấu, còn lo lắng tức giận nhiều không tốt nên tìm cách tu tâm dưỡng tính lại đây.

Nhìn ra thái độ cam chịu của cậu, Chu Hiểu Văn không ngừng cố gắng khuyên: "Mày ráng nhịn một quãng thời gian đi, chờ lúc có lợi hơn rồi tính. Bây giờ là năm cuối rồi, còn có nửa năm là thi tốt nghiệp, không vì bọn họ thì vì chính mình, nếu như thật sự không thể thi tốt thì ba mày sẽ tống mày ra nước ngoài, đến lúc đó muốn gây rối cũng không được."

Đã nói đến nước này, Khương Yến Duy cuối cùng cũng nghe lọt, cậu vỗ vỗ đầu Chu Hiểu Văn: "Mẹ Chu, con phục mẹ rồi, yên tâm đi, con sẽ thành thật một chút." Chu Hiểu Văn vừa nghe cậu gọi biệt danh thì đá cậu một cái nhưng Khương Yến Duy là ai, đã chạy đi mất hút rồi.

Khương Yến Duy mang cặp sách về nhà. Lúc này đang là giờ cơm, vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng trẻ con khóc, ba cậu đang ôm đứa nhóc kia đi vòng vòng trong phòng khách. Ông vừa nhìn thấy cậu thì hỏi: "Yến Duy, đã về rồi sao? Lại đây xem em trai con một chút!"

Khương Yến Duy nhìn mỗi một cọng tóc lộ ra trên đầu thằng nhóc đều cảm thấy khó chịu.

Cậu từng nghe mẹ nói khi cậu còn bé, ba cậu bảo cậu quá nhỏ yếu nên sợ không dám ôm. Sao thế? Ôm đứa đầu thì sợ còn đứa thứ hai thì không hả? Cậu cũng không thèm nhắc chuyện cũ làm gì, quay đầu về phòng. Không ngờ lại nghe ba cậu gọi phía sau: "Khương Yến Duy, con làm sao vậy? Vào nhà mà không biết thưa ai hả?"

Quách Sính Đình còn ở đó thêm mắm dặm muối, quạt gió thổi lửa: "Lão Khương, đừng nóng giận. Nó còn nhỏ, biết cái gì đâu. Hơn nữa đang là lớp 12, nó bận lắm."

Không nhắc tới cái này thì không có chuyện gì, nhắc tới rồi lại khiến ba cậu càng thêm tức giận, Khương Yến Duy tháng này thi xếp hạng nhất từ dưới đếm lên, ông mới vừa bị giáo viên mời vào, phê bình giáo dục rất xấu hổ. Khương Yến Duy không cần quay đầu lại cũng biết, chắc chắn trên gáy ba cậu đã nổi gân xanh: "Nó mà nhỏ? Nhỏ cái con khỉ! Mười tám tuổi đã là người lớn rồi, con người ta học không giỏi thì cũng hiểu chuyện, còn nó thì sao? Ngày nào cũng đứng chót, về nhà mặt mày nặng nhẹ, mày nghĩ mày là học sinh giỏi đấy à!"

Nếu bây giờ là lúc trước lúc ba mẹ cậu ly hôn thì Khương Yến Duy đã trốn sau lưng mẹ mình le lưỡi. Nhưng bây giờ cậu đã không còn quan tâm đến việc này nữa, thẳng tay quăng túi sách xuống đất, nghiêng đầu nhìn ba cậu, nghênh mặt nói: "Vậy thì ông đánh tôi đi, đánh đi, ông vừa mới có thêm một đứa đấy thôi, đánh chết tôi ông lo gì đoạn tử tuyệt tôn, cũng không cần phiền lòng nữa. Tôi xuống đó gặp ông bà lại có thể thay ông tận hiếu đó!"

Cậu nhìn gương mặt ba mình, không xanh không trắng, giơ nắm đấm cách mắt cậu vài centimet thì cụt hứng buông xuống.

Quách Sính Đình nhìn thấy cảnh này thì bắt đầu diễn kịch, nói với ba cậu: "Anh xem, chân con mới đạp này, rất có lực. Anh sờ thử đi." Lát sau còn nói tiếp: "Ôi trời, anh xem con đang nhìn anh kìa, chắc là nói mình lớn lên sẽ rất giống ba."

Khương Yến Duy đứng ở cầu thang lẳng lặng nhìn cảnh này, thuận tiện đánh giá dáng dấp thằng nhóc nhỏ từ trên cao. Đúng là chả có gì đẹp, không có trắng trẻo mập mạp gì hết. Ba cậu lúc đầu còn tức giận không muốn xem, sau khi Khương Yến Siêu nịnh nọt ê a hai tiếng thì sắc mặt ông ta lập tức thay đổi, còn thật sự đi nắm chân của nó, cười ha hả: "Giống anh, giống anh! Con trai ngoan, ba nghe đây."

Khương Yến Duy không biết mình về phòng bằng cách nào, cậu đóng cửa, không bật đèn, không muốn làm bài tập. Cậu đem túi sách ném qua một bên, chán nản ngồi trên thảm trải trước ghế sô pha, ôm đầu gối nhìn ra cổng chính.

Phòng của cậu ở lầu hai, cách phòng khách một tầng, không xa cũng không gần. Bình thường cậu hầu như không thể nghe âm thanh dưới lầu, có lẽ là do ảnh hưởng tâm lí nên hôm nay cậu luôn nghe thấy tiếng ba mình cười thấp thoáng bên dưới, tiếng cười đó cực kì vui vẻ, là kiểu xuất phát từ trong tim.

Tại sao lại cười vui vẻ như vậy? Chỉ là sinh một đứa trẻ thôi mà, không phải sao? Đây cũng đâu phải là lần đầu tiên!

Rõ ràng... rõ ràng là vẻ ngoài cậu cũng giống ba mà. Tại sao chỉ lo cho con khỉ nhỏ kia mà không quan tâm đến cậu chứ!

Đáng tiếc, ba cậu không nghe được. Không biết qua bao lâu, xung quanh cậu dần tối lại, Khương Yến Duy chờ đến mệt nên ngủ thiếp đi.

Bây giờ cậu đang học lớp 12, tuy là ba nói cậu thi đứng nhất từ dưới đếm lên nhưng thật ra đó là do cậu cố ý, bình thường cậu vẫn luôn rất chăm chỉ. Đặc biệt là trong một tháng Quách Sính Đình nằm viện, ngày nào cũng một giờ cậu mới đi ngủ. Chẳng qua là tính tình cậu hơi bướng bỉnh, không phải ba muốn cậu học giỏi sao? Cậu sẽ không cho bọn họ biết, màn che tầng hai luôn buông xuống, bên ngoài nhìn vào chỉ thấy tối đen nhưng bên trong đâu ai biết lúc nào nó cũng sáng đèn.

Lúc sau, Khương Yến Duy bị một tràng tiếng gõ cửa đánh thức.

Cửa phòng bị gõ ầm ầm, Khương Yến Duy như con thỏ nhảy dựng lên, cảm thấy hai chân tê rần, cậu lảo đảo ngã vào thành giường gây ra tiếng "phịch" thật lớn.

"Yến Duy? Yến Duy! Bị thương hả, có sao không?" dì Lâm ở bên ngoài tám phần mười đã nghe thấy tiếng động.

Còn tưởng đây là ba cậu, hoá ra là dì Lâm. Cậu dùng sức xoa đầu, không ngờ dùng lực quá mạnh nên cậu đau muốn chết, nào là tức giận, nào là bị xem thường, nào là không cam lòng khiến lồng ngực cậu nóng như lò lửa nhỏ, cậu thấp giọng chửi một tiếng "Đệt!"

Dì Lâm ở ngoài lúc lâu không nghe thấy gì, gõ cửa hai tiếng: "Yến Duy, đừng làm rộn, cơm làm xong rồi, người nhà đều chờ con ở dưới đấy."

Khương Yến Duy ở trong phòng thở hổn hển, đè cơn tức giận trong lòng, "Không ai yêu mày, mày phải kiên cường lên! Phải kiên cường! Phải kiên cường!" Nghĩ đi nghĩ lại, cậu cảm thấy oan ức muốn xỉu, vành mắt đỏ lên, tủi thân nói vọng ra phía ngoài: "Con không ăn!"

Dì Lâm biết tính cậu biệt nữu, cũng không khuyên nhiều, bên ngoài nhanh chóng vang lên tiếng bước chân dần đi xa. Lúc này Khương Yến Duy mới chạy đến phòng tắm mở đèn rửa tay, rửa mặt, nhìn kỹ một chút mới thấy vành mắt còn hơi đỏ.

Cậu đi qua đi lại trên lầu, lúc này đã hơn bảy giờ, sức ăn của một đứa trẻ có thể ăn cả ông già, tiêu hao một ngày, cậu đói đến mức bụng dán vào lưng. Bây giờ mẹ cậu không ở đây cũng đếch ai thèm quản cậu. Cậu thầm nghĩ dựa vào cái gì mà mấy người ăn ngon mặc đẹp còn tôi thì phải chịu đói, nghĩ xong, cậu nhanh chân xuống lầu.

Dưới lầu vô cùng ấm áp, nhưng cũng không có ai ăn cơm. Quách Sính Đình chơi đùa với con khỉ nhỏ, ba cậu thì xem tin tức. Thấy cậu xuống, ông chỉ nhìn cậu một cái, không lên tiếng mà chỉ đứng dậy đi tới bàn ăn. Khương Yến Duy cũng không nói gì, ngồi xuống vị trí quen thuộc của mình.

Đồ ăn đã dọn lên, Khương Yến Duy nhìn ba cậu động đũa, vô thanh vô tức ăn cơm, không lên tiếng như thể không quen biết. Khương Đại Vĩ nhìn cậu, bất đắc dĩ thở dài, sau đó gắp miếng cá đặt trong chén Khương Yến Duy: "Đừng có ăn cơm không, ăn chút đồ ăn đi."

Khương Yến Duy nhìn ba mình rồi nhìn cá trong chén -- món cậu thích ăn nhất, nói cho cùng thì cậu cũng chỉ là một đứa trẻ, thấy cảnh này thì lửa giận cũng giảm đi nhiều. Có điều vẫn chưa kể hết, ngoài ra còn có Quách Sính Đình đang ôm đứa trẻ đi tới, cười híp mắt nhìn Khương Đại Vĩ nói: "Đại Vĩ, nhân lúc có Khương Yến Duy ở đây, nói chuyện căn phòng một chút đi. Hỏi nó thích kiểu nào? Hiện tại trẻ con yêu cầu cao, đến lúc đó có gì lại giả vờ nói không thích."

Khương Yến Duy có chút buồn bực, phòng mình hiện tại rất tốt, tại sao muốn trang trí?

Không lâu sau lại nghe Khương Đại Vĩ nói: "Yến Duy, em trai con thân thể không tốt, căn phòng dành cho trẻ con lúc đầu chuẩn bị ánh sáng không tốt bằng phòng con, cách phòng chúng ta cũng không gần, chúng ta thương lượng một chút, con là anh trai, nhường nó cho em đi. Những căn phòng còn lại trong nhà, con thích cái nào, kể cả thư phòng của ba, con chọn đi, ba đồng ý mọi yêu cầu trang trí của con, được không?"

Đầu Khương Yến Duy nổ oành một tiếng, mấy câu sau của ba cậu đều không nghe thấy.

Phòng của cậu rất tốt, trước kia là phòng ngủ chính trong nhà, là nơi ba mẹ cậu ngủ, vô cùng lớn, bên trong có một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng sách, một phòng vệ sinh, lúc trước cậu chơi xấu, hơn mười tuổi vẫn còn ngủ ở đó. Ba mẹ cậu ly hôn, lúc Quách Sính Đình chuyển vào cũng thích căn phòng này nhưng đó là phòng mẹ cậu từng ngủ, Khương Yến Duy có chết cũng không để cho ả bước vào, ở đây có quá nhiều kỉ niệm, chỉ có như thế thôi. Ba cậu chuyển qua phòng khác, phòng này thuộc về cậu.

Bây giờ, ba cậu lại nói cậu nhường lại? Mẹ cậu đã ly hôn, đã tránh xa bọn họ, đến cả căn phòng này cũng muốn đòi lại hay sao?

Khương Đại Vĩ thấy cậu không lên tiếng liền khuyên: "Ba biết con thích căn phòng kia nhưng em trai con là trường hợp đặc biệt mà, phải không? Nếu thật sự không được, dùng xong rồi trả lại con được không? Không phải con muốn nghỉ hè xuất ngoại chơi sao? Ba cho con một chuyến, đi Nam Cực được chứ?"

Khương Yến Duy đột nhiên đứng lên, lạnh lùng nhìn ba cậu rồi lại nhìn đứa nhỏ đang khóc, phun ra từng chữ: "Đi Nam cực? Ông muốn đưa tôi đến Nam cực để tôi khỏi về chứ gì. Muốn tôi nhường nơi này cho con khỉ nhỏ thì chờ tôi chết đi."

Quách Sính Đình: "Mày..."

Sắc mặt Khương Đại Vĩ tuy khó coi nhưng vẫn cố gắng cùng cậu giảng đạo lý: "Đây chỉ là cách tạm thời, không phải chỉ là một cái phòng..."

Khương Yến Duy trực tiếp đá ghế, "Ông thì biết cái gì!" rồi đi đùng đùng lên lầu. Quách Sính Đình chỉ vào cậu, giận nói không nên lời, ngắt tay Khương Đại Vĩ nói, "Con khỉ, con khỉ, nó dám gọi Yến Siêu là con khỉ, anh có nghe thấy không? Nó như vậy làm sao làm anh được!"

Khương Đại Vĩ đau đầu vô cùng, lúc này cũng cảm thấy phiền, quay sang la Quách Sính Đình: "Được rồi, cô im lặng một chút đi."

Trên lầu, Khương Yến Duy đóng cửa, dựa vào tường thở hổn hển gọi cho Chu Hiểu Văn, hét vào điện thoại: "Ba tao đúng là đồ ngốc!"

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!