Tòa nhà Lâm Hằng.
Tiền Phạn vừa hoàn thành công việc trong tay, mang theo cơm trưa lên văn phòng tổng tài trên tầng cao nhất.
Trước bàn làm việc rộng rãi Trình Việt Lâm đang lật xem báo cáo nghiên cứu thị trường của giám đốc Phí trình lên, khuôn mặt khuôn mặt vô cùng nghiêm túc.
Tiền Phạn đặt phần cơm mua bên ngoài lên bàn cạnh sô pha, cố ý hỏi: ''Anh Lâm, chị dâu vẫn chưa về hả?''
Biết Nguyễn Chỉ Âm đã chuyển về nhà mình từ hai hôm trước, tâm trạng của Trình Việt Lâm cũng vì thế mà hai ngày liền đều rất nặng nề, người người trong công ty cảm thấy bất an.
"Cậu tới làm gì?'' Trình Việt Lâm khép lại báo cáo nghiên cứu trong tay, khẽ xốc mí mắt lên nhìn Tiền Phạn.
Nói về việc bị Nguyễn Chỉ Âm bắt được thóp, anh vẫn chưa quên cái miệng quạ của Tiền Phạn.
Hiếm thấy có lúc Trình Việt Lâm phải cúi đầu, Tiền Phạn không nhịn được bật cười: ''Chị dâu đã miễn cưỡng không so đo với anh rồi, ai bảo anh nói muốn chịu phạt chi.''
Thấy chưa vợ cũng bỏ đi luôn rồi.
Trình Việt Lâm làm như vậy, còn không phải bị Phó Sâm Viễn hãm hại.
Lần đó nói chuyện cũng coi như rõ ràng, chỉ sợ đúng như lời đối phương nói, sau này cứ cãi nhau sẽ bị lôi chuyện cũ ra nói.
Mà Nguyễn Chỉ Âm và Diệp Nghiên Sơ dạo phố xong về nhà, ngay sau đó cũng tỏ vẻ không thể không trừng phạt, nói phải dọn về bên chung cư một thời gian cho anh tự kiểm điểm.
Nghĩ tới đây, Trình Việt Lâm lạnh nhạt nói: ''Cậu tới chỉ để nói nhiêu đó?''
"Cũng không phải, em nghe nói Tần Quyết sắp đi, cố tình tới báo tin cho anh.'' Tần Quyết cố ý nói: ''Anh nói xem, chị dâu vẫn còn khó chịu với anh, còn dọn đi nữa, chuyện này không phải quá trùng hợp sao?''
Chân Tần Quyết bị thương phải đi Đức làm phẩu thuật tiếp, chuyện này Tiền Phạn cũng là hỏi thăm từ Tần Tương.
Trình Việt Lâm khựng lại lẳng lặng giương mắt: ''Tin tức cậu cũng nhanh nhạy nhỉ?''
"Chứ sao nữa, sắp tới tết âm rồi, nếu chị dâu không về, không phải anh sẽ thành người cô đơn sao?''
Chậc, một mình trong căn phòng trống, đáng thương biết bao.
///
Vốn tưởng rằng nói cho Trình Việt Lâm chuyện này, đối phương ít nhất cũng có thêm chút cảnh giác. Nhưng tới ngày Tần Quyết xuất ngoại, người đàn ông vẫn bình tĩnh đi làm như bình thường.
Yên lặng quan sát một ngày, Trình Việt Lâm không hề có ý định đi sân bay chặn người. Tiền Phạn như rơi vào đường cùng đành phải tự mình xuất trận về sớm tranh thủ ra sân bay một chuyến.
Chỉ tiếc là đi muộn mất, lúc đến sân bay mới biết được chuyến bay của Tần Quyết đã qua cửa an ninh, chuẩn bị lên máy bay rồi.
Chậc, không được như ý rồi.
Cảm thấy phí công đi một chuyến Tiền Phạn đang định rời đi, chưa được hai bước bỗng có người gọi lại.
"Tiền Phạn, anh tới đây làm gì?''
Quay đầu lại, một mình Tần Tương đang đứng cách đó mấy bước, ánh mắt nghi hoặc nhìn cậu.
"Trùng hợp ghê.'' Hai mắt Tiền Phạn rực sáng, suy nghĩ lập tức thay đổi, cười hì hì hỏi: ''Nghe nói anh cô đi Đức?''
Tần Tương không nghĩ nhiều lặng lẽ gật đầu: "Đúng vậy."
Tiền Phạn làm bộ như thuận miệng hỏi thăm, hỏi tiếp: ''Anh cô bây giờ đi lại bất tiện, cô không đi theo chăm sóc à?''
"Không cần tới tôi.''
Trái tim Tiền Phạn bắt đầu rơi lộp bộp.
Xong rồi, không cần em gái ruột, thì cần ai? Lẽ nào Tần Quyết còn lợi dụng ân tình ép chị dâu đi cùng để chăm sóc hắn.
Trong lòng cậu thầm than một câu: Anh Lâm à, nguy to rồi.
Tần Tương không biết vì sao Tiền Phạn lại đột nhiên im lặng, cô nàng nói tiếp: ''Tôi vốn không biết chăm, có hai y tá với mẹ tôi cũng đi cùng rồi, tôi đi nữa chỉ thêm phiền.''
Cô nàng không phải là một cô em gái vô tâm, chỉ là Tần Tương biết rõ khả năng của mình.
Vừa nãy Tần Quyết thấy Nguyễn Chỉ Âm không đến tiễn anh, ánh mắt ảm đạm, vẫn chưa hết hi vọng đợi cho đến lúc cuối cùng mới thôi.
Tần Tương không nhìn nổi, lầm bầm một câu: ''Anh, Chị Chỉ Âm không phải đã tìm bác sĩ giúp rồi sao, chị ấy cũng không cần phải đến tiễn anh mà. Tông anh là Lâm Tinh Phỉ chứ đâu phải chị ấy, cũng trách anh từ nhỏ đã dung túng Lâm Tinh Phỉ làm cho cô ta trở nên quá trớn như thế.''
Nếu biết trước cuối cùng Lâm Tinh Phỉ sẽ tự đẩy mình vào tù, hồi nhỏ Tần Tương đã chẳng thèm so đo với cô ta làm gì.
Còn anh mình, nếu đã nói sẽ không làm phiền chị Chỉ Âm nữa, chữa chân xong ở luôn nước ngoài đi. Chị ấy nếu nhớ anh tự nhiên sẽ bay sang tìm anh.
Nói ra rồi Tần Tương mới phát hiện không đúng.
Quay đầu lại quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt buồn bả của Tần Quyết.
Tần Tương cảm thấy cô mà đi theo chăm anh, lâu lâu nói mấy câu không suy nghĩ sợ là làm anh trai tức chết.
"Hóa ra là vậy.''
Tiền Phạn nghe nói người đi chăm sóc Tần Quyết là Phương Úy Lan và y tá, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy anh đến để....?'' Tần Tương nghi ngờ hỏi.
Tiền Phạn vội đáp: ''À, tôi đến sân bay đón người. À không, đến rồi mới phát hiện chuyến bay của đối phương bị hủy rồi, không để ý thông tin.''
Dứt lời vì để che dấu lại hỏi thêm câu: ''Nếu cô không lái xe, tôi thuận đường đưa cô về nhé?''Tần Tương thản nhiên gật đầu: ''Được thôi.''///
Bên kia, Nguyễn Chỉ Âm tan sở về lại chung cư.
Sau khi ra khỏi thang máy, cô dừng lại bước chân, đôi mắt mở to, nhìn bóng dáng quen thuộc trước cửa.
Người đàn ông trong bộ vest đặt may riêng, thân hình cao lớn chiếm hơn phân nửa không gian phía trước căn hộ.
Bắt gặp đôi mắt đen như mực, Nguyễn Chỉ Âm bình tĩnh hỏi: ''Sao anh lại tới đây?''
Trình Việt Lâm có chết cũng muốn giữ mặt mũi, nói muốn bị phạt là anh mở lời trước đó.
Nguyễn Chỉ Âm tỏ ý muốn dọn ra ngoài nửa tháng làm hình phạt, người đàn ông thật sự không yêu cầu cô trở về, chỉ là thường xuyên gặp ngẫu nhiên gặp nhau dưới lầu chứ không lên đây.
Hôm nay thật sự .....không nhịn được?
Sườn mặt Trình Việt Lâm ẩn trong bóng tối, anh cúi đầu quan sát vẻ mặt của cô, thật lâu sau đó mới lên tiếng: ''Anh nghe nói hôm nay Tần Quyết xuất ngoại?''
Giọng nói không mặn không nhạt, nhưng Nguyễn Chỉ Âm hiểu ra ngay ý đồ của anh khi đến đây hôm nay.
Cô cười cười ngước mắt nhìn: ''Đừng nói anh nghĩ là em muốn đi tiễn hắn, nên cố ý chạy tới đợi em về?''
Chân của Tần Quyết tuy rằng vẫn chưa khỏi, nhưng lúc trước đã làm hội chẩn trực tuyến, lần này đi Đức trị liệu, bác sỹ cũng rất nắm chắc sẽ chữa trị tốt.
Giữa cô và Tần Quyết đã không còn gì đáng nói, cần gì phải đi đưa tiễn?
Lời này vừa nói ra Trình Việt Lâm biết ngay cô vốn không đi sân bay, chỉ có thể trách Tiền Phạn cả ngày đánh tiếng đe dọa.
Nhưng ngoài miệng thì phủ nhận: "Không."
"Vậy anh hỏi chi?'' Nguyễn Chỉ Âm lẳng lặng nhìn anh, đáy mắt đầy ý cười nhàn nhạt.
Trình Việt Lâm khẽ nhướng mày, mỉm cười nói: ''Thì thấy hơi tiếc thôi.''
Nguyễn Chỉ Âm khó hiểu: "Tiếc gì?''
"Tiếc ——" Trình Việt Lâm dừng lại, giọng điệu thong thả ngâm nga: ''Không có cơ hội được nhận phong bì rồi.''
Nguyễn Chỉ Âm ". . . . . ."
Măng trên núi sợ là bị anh giành hết rồi(~aka thất đức)
Trừng phạt thì trừng phạt, hôn lễ năm sau anh chuẩn bị rất tận tâm, không hề chậm trễ, còn đang tính kiếm tiền mừng từ Tần Quyết.
Vì thế Nguyễn Chỉ Âm gật đầu, đôi mắt phượng trong suốt lộ tia giảo hoạt cố ý nói: ''À, nếu vậy thì anh kêu hắn ta về một lần.''
Khuôn mặt người đàn ông hơi cứng ngắc.
Nguyễn Chỉ Âm tiếp tục nói hết ý: ''Dù sao thì anh cũng...... rất có bản lĩnh trong chuyện đó mà nhỉ?''
Người xưa nói rất đúng, một lần, hai lần là quen.
Trình Việt Lâm : ". . . . . ."
Trình Việt Lâm lần đầu lên tới cửa cứ như thế bị Nguyễn Chỉ Âm nói mấy câu nghẹn họng trở về.
Hôm sau Nguyễn Chỉ Âm về sớm tới trại giam một chuyến.
Người phụ nữ sau tấm kính vách ngăn vẫn là khuôn mặt xinh xắn chỉ là đô mắt phờ phạc không có ánh sáng không thể nào bỏ qua được.
"Nghe chú nhỏ nói cô muốn gặp tôi?''
Nhìn Lâm Tinh Phỉ phía đối diện, Nguyễn Chỉ Âm không nói lời vô nghĩa mà đi thẳng vào vấn đề.
Lâm Tinh Phỉ im lặng gật đầu, dừng một lát mới mở miệng: ''Trong chung cư của tôi còn một ít di vật của ông ngoại bà ngoại, phải bảo dưỡng định kỳ, cô đi lấy đi.''
Dù có không thích Nguyễn Chỉ Âm đến mức nào nhưng đối với những di vật của ông Nguyễn Lâm Tinh Phỉ coi như cũng có lương tâm.
"Ừm.''Nguyễn Chỉ Âm đáp lại.
Lâm Tinh Phỉ lại im lặng, hai người quả thật không có gì để nói với nhau.
Trong lúc Nguyễn Chỉ Âm cho rằng đối phương đã nói xong, cô chuẩn bị đứng dậy đi, lại nghe một câu: ''Thật ra, trước kia tôi cũng từng nghĩ sẽ chung sống hòa thuận với cô.''
Trước khi Nguyễn Chỉ Âm về lại Nguyễn gia, ông ngoại nói với cô chị họ cũng là người thân của cô, cũng sẽ tốt với cô. Ban đầu Lâm Tinh Phỉ thật sự muốn hòa thuận với Nguyễn Chỉ Âm.
Chỉ là cha cô từ từ ám chỉ rằng Nguyễn Chỉ Âm sẽ cướp đi mọi thứ của cô. Khi đó đối với Lâm Tinh Phỉ mà nói, lời của cha mới là đúng nhất.
Bởi vì ông ngoại luôn yêu thương cô đã bắt đầu thiên vị Nguyễn Chỉ Âm, Tần Quyết cũng bắt đầu đối xử tốt hơn với chị họ, hôn ước lại rơi xuống người Nguyễn Chỉ Âm, tiếp sau đó cô mất đi rất nhiều thứ.
Nhiều năm rồi, Lâm Tinh Phỉ chỉ muốn lấy lại những thứ mà trước 15 tuổi cô từng sở hữu nhưng kết quả lại là như công dã tràng.
Chăm chú nhìn bóng dáng dần đi xa, cô cúi thấp đầu, thấp giọng nói: ''xin lỗi."
Cũng không biết lời xin lỗi này là cho Nguyễn Chỉ Âm hay là cho ông Nguyễn đã mất.