Chương 7

Chồng Ơi! Chúng Ta Li Hôn Thôi

4.301 chữ

12-12-2022

Khi ba mẹ và các em tiến gần phía mình Nhã Uyên vội đưa tay nhanh chóng lau đi những giọt nước mắt kia rồi mỉm cười thật tươi chạy lại ôm ba mẹ nói:

- Con nhớ ba mẹ nhiều lắm.....ba mẹ đi làm về có mệt lắm không ạ?

Ba cô là một người đàn ông rất tình cảm nhưng lại không thể hiện ra ngoài còn mẹ thì xoa xoa đầu con gái lớn nói:

- Con mau buông ba mẹ ra đi, người ba mẹ dính nhiều đất với mồ hôi sẽ làm bẩn hết quần áo của con đấy.

Nhã Uyên vẫn không chịu buông ba mẹ ra mà ương bướng ôm ba mẹ chặt hơn nũng nịu nói:

- Ba mẹ của con là thơm nhất không bẩn chút nào hết, con chỉ thích ôm ba mẹ như thế này mãi thôi.Con nhớ ba mẹ nhiều lắm.

- Thôi đi cô nương, đã là vợ của người ta rồi mà còn nhõng nhẽo thế này là không được biết không? Các em của con đang cười con đấy.

Nhã Uyên nghe mẹ nói như vậy thì buông tay ra xoay người giả vờ làm mặt nghiêm túc nói:

- Khi nãy em nào cười chị là chị sẽ không cho ăn bánh đâu đấy.

Các em của cô nhao nhao lên nói:

- Chúng em không có cười chị hai đâu.....!

- Các em ngoan lắm, bây giờ thì mau vào nhà tắm rửa thay đồ rồi chị sẽ đưa bánh cho nghe không?.

- Dạ chị hai....!

Bốn đứa em của Nhã Uyên như một bầy ông vỡ tổ vội tranh nhau chạy vào nhà còn cô cùng mẹ dắt hai cái xe đạp của các em vào trong sân, vừa vào nhà cô đã nằm xuống cái giường siêu to do chính tay ba đóng cho năm chị em cùng ngủ chung.

Nhà cô tuy nghèo nhưng ba mẹ lại dạy năm chị em cô rất tốt về vấn đề vệ sinh cá nhân và cả phụ mẹ dọn dẹp nhà cửa nên quần áo đồ dùng đều rất gọn gàng và ngăn nắp.

Ba mẹ cô thấy con gái về mà không có chồng cùng về nên cũng nghi ngờ nhưng lại chẳng biết mở lời nói chuyện với con gái như thế nào nên đành đi tắm rửa rồi chuẩn bị nấu cơm chiều.

Nhưng sau bốn mươi phút để cho bốn em và ba mẹ tắm rửa xong thì Nhã Uyên cũng đã nấu xong bữa tối cho cả nhà.

Các em của cô bị mùi thơm của món thịt kho trứng và rau lang xào tỏi đã không thể cưỡng lại được mà nhanh chóng ngồi vào đúng chỗ của mình để đợi ba mẹ.Sau khi cả nhà ngồi vào bàn thì năm chị em cùng lễ phép nói:

- Chúng con mời ba mẹ mời cơm ạ.

Trong bữa cơm đạm bạc chỉ có hai món ăn đơn giản nhưng không khí xum vầy của tất cả thành viên trong gia đình có mặt thì chỉ nhoáng một cái nồi cơm to bự và thức ăn đã hết sạch,Nhã Uyên thấy các em đã no bụng nên nói:

- Các em bây giờ ra ngoài đi lại một lúc để thức ăn tiêu bớt còn chị sẽ dọn dẹp rửa bát xong rồi sẽ lấy bánh kẹo cho các em có được không nào?

Các em đồng thanh nói:

- Dạ chị hai.....!

Sau khi Nhã Uyên dọn dẹp rửa bát xong thì ba mẹ cô đang ngồi uống nước gọi cô ngồi lại rồi mẹ nói:

- Con gái à, sao hôm nay con lại về nhà có một mình còn chồng con đâu? Đã vậy con còn không gọi điện thoại nói cho ba mẹ biết nữa chứ nếu ba mẹ đi làm về muộn hơn thì con cứ đứng ở ngoài như vậy sao?

Nhã Uyên nhoẻn miệng cười tinh nghịch nói:

- Dạ chồng con bận nhiều việc ở công ty vì anh ấy là tổng giám đốc mà, với lại sức khỏe của mẹ chồng con không tốt nên anh ấy ở lại nhà thì tốt hơn hay là ba mẹ chỉ thương con rể mà không thương con gái nữa ạ?

Mẹ cô liền giả vờ đánh nhẹ vào tay con gái nói:

- Cái con bé này ăn nói lung tung lắm rồi đấy....thì bây giờ Tuấn Khải là con rể của ba mẹ thì ba mẹ cũng phải quan tâm đến cậu ấy một chút, mà mẹ với ba con ở nhà cứ thấy lo lắng không biết con ở nhà chồng có ổn không?

- Dạ ba mẹ cứ yên tâm đi ạ, con gái của ba mẹ rất được nhà chồng yêu thương và cưng chiều nhé.

Ba mẹ nhìn thấy con da trắng má hồng còn lên ba kí nữa thì chắc chắn con sống rất tốt rồi nên ba mẹ hãy yên tâm đừng lo lắng nhiều cho con.

Ba mẹ nghe con gái nói như vậy cũng thở phào nhẹ nhõm vì thật ra họ cũng biết con gái mình người nhà quê không được ăn học nhiều nhưng vì món nợ ân tình nên con gái cũng ngoan ngoãn đồng ý hôn sự này để thay ba mẹ trả ơn.

Mặc dù ba mẹ vẫn còn muốn hỏi thêm nhưng Nhã Uyên đã đứng lên đi đến giường xách túi lớn túi bé mình mang về để lên bàn nói:

- Thưa ba mẹ! Đây là thuốc bổ mà mẹ chồng con đã mua biếu ba mẹ ạ.

Còn đây là bánh kẹo cho các em, bây giờ con sẽ lấy một ít ra để phát cho các em còn chỗ này mẹ cất đi để mỗi ngày cho các em ăn một ít nha.

Nhã Uyên nói xong liền đưa bánh kẹo chạy ra sân gọi các em cùng ngồi vây quanh cô và mấy chị em vừa nói chuyện vừa ăn kẹo dưới ánh trăng tròn sáng vằng vặc mà ba mẹ cô ở trong nhà nhìn ra thấy cuộc sống thật thanh bình làm sao..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!