Khả Lan nói chuyện với Cố Thành Viêm, hiển nhiên có chút không vui, Cố Thành Viêm lên lầu, Khả Lan liền đi hai vòng quanh nhà.
Cô có chút vấn đề muốn hỏi Cố Thành Viêm, phần nhiều là về cuộc sống, nhưng lại sợ hỏi nhiều, sẽ khiến cho Cố Thành Viêm ghét.
Chần chừ đứng trước cửa phòng của Cố Thành Viêm không biết phải làm thế nào cho phải.
Đột nhiên cửa phòng bị mở ra, bóng dáng cao lớn, khiến cho khung cảnh trước mặt Khả Lan tối sầm.
Cố Thành Viêm hiển nhiên chưa từng nghĩ Lâm Khả Lan sẽ đứng trước cửa, hơi sững sờ, quay đầu đi vào trong phòng.
“Có chuyện gì sao?” Ánh mắt Cố Thành Viêm dùng lại trên người Khả Lan, bình tĩnh hỏi một câu, đưa tay sửa lại ống tay áo.
Khả Lan bước tới hai bước, ngẩng đầu nhìn Cố Thành Viêm, khẽ hít sâu một hơi nói: “Buổi tối anh ăn gì?” Khả Lan vẫn không thấy tự nhiên.
Cưới vội, cuộc sống như thế, lại đối mặt với một người đàn ông xa lạ!
Cố Thành Viêm vừa nghe thấy Lâm Khả Lan hỏi, không vội trả lời, mà đi ra ngoài phòng, Khả Lna vội vàng đi theo phía sau anh.
Hai người một trước một sau, Cố Thành Viêm từ từ nói cho Khả Lan biết về sự sinh hoạt ở đây.
Một, chuyện cơm nước, chờ dì Lưu quay về, sẽ nói cho cô biết.
Hai, cách biệt thự không xa có một công viên, nếu cảm thấy nhàm chán có thể đi ra đi dạo một chút.
Ba, cuộc sống vợ chồng......
Cố Thành Viêm nói tới chỗ này, đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía Lâm Khả Lan, hai mắt tối tăm thoáng qua một chút sắc dục.
“Còn gì nữa không, tôi còn có một số việc, nếu như cô muốn về nhà, gọi ông Lý đưa cô đi.” Cố Thành Viêm nói xong, lựa chọn bỏ qua đề tài cuộc sống vợ chồng, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, hình như không có gì không giống nhau.
Khả Lan thấy Cố Thành Viêm bỏ ta đề tài cuộc sống vợ chồng, cho rằng Cố Thành Viêm vẫn chưa thích ứng với loại cưới vội nên tạm thời không muốn trải qua cuộc sống vợ chồng.
Cho nên Khả Lan cũng không có nhiều lời, cô cũng cảm thấy may mắn, Cố Thành Viêm chưa muốn thử, để cho cô có thời gian thích ứng.
“Vậy anh đi đường cẩn thận.” Cố Thành Viêm phải đi, Khả Lan vội vàng đi theo phía sau anh, giúp Cố Thành Viêm lấy áo khoác, nói anh đi đường cẩn thận.
Cố Thành Viêm liếc nhìn chiếc áo khoác trong tay Khả Lan, vốn dĩ đi phía trước, khẽ dừng lại, quay đầu nhìn về phía Khả Lan gật đầu một cái, cầm áo khoác, lúc này mới rời đi.
Bóng dáng cao lớn, đồ tây ủi thẳng, Cố Thành Viêm muốn đi đâu?
Sau khi Cố thủ trưởng đi, Khả Lan tìm thấy ông Lý mà Cố Thành Viêm nói, ông Lý là một người đàn ông trung niên khoảng chừng năm mươi tuổi, đồ tây thẳng tắp, bước chân trầm ổn, chắc là quân nhân.
Ông Lý ra hiệu với Khả Lan, khuôn mặt không có biểu lộ ra quá nhiều kinh ngạc, chỉ là ánh mắt quan sát Khả Lan từ đầu đến cuối, ngoại trừ vẻ ngoài xinh đẹp thuần khiết, ông không thấy cô gái này có chỗ nào hấp dẫn.
Sao đột nhiên lại kết hôn chứ?
Mặc dù ông Lý trong lòng tràn đầy nghi vấn, nhưng không hỏi nhiều, chuyện của thủ trưởng, ông không thể quản nhiều.
Mà khi Khả Lan được ông Lý đưa về đến nhà, trước khi xuống xe, nhắc nhở Khả Lan một câu: “Nhà họ Cố cái gì cũng có, cô chỉ cần đem theo những món đồ quan trọng thôi, đem nhiều hơn, cũng không dùng tới.”
“Cháu biết rồi, cảm ơn.” Khả Lan đóng cửa xe, trả lời ông Lý, sau đó đi vào một con hẻm nhỏ.
Khả Lan mua một ít trái cây ở đầu hẻm, cô xách theo túi trái cây đi vào trong con hẻm nhỏ.
Buổi sáng cô ra khỏi cửa vẫn còn độc thân, buổi chiều quay về đã kết hôn, tiền chữa bệnh cho mẹ cũng đã được giải quyết, cô nên cảm ơn dì Vương ở bên cạnh nhà.
Nếu nhưu không nhờ dì Vương, cô sẽ không thể nhẹ nhõm như bây giờ.
Đi vào sâu trong hẻm, Khả Lan đi tới trước cửa nhà dì Vương, gõ cửa, dì Vương khong có ở nhà, con gái là Diệp Huệ ra mở cửa.
Sau khi Diệp Huệ mở cửa cho Khả Lan, không nhìn Khả Lan, liền quay vào trong nhà.
Từ trước đến giờ Diệp Huệ đều xem thường Khả Lan, làm việc quan hệ xã hội, lại hỗn tạp, luẩn quẩn, cả ngày xem mình như sen trắng.
Cô ta không ưa nhất chính là người giống như Lâm Khả Lan, buổi tối giống nhưu gà, ban ngày lại thanh khiết như trà xanh.
“Dì Vương không có ở nhà sao? Tôi mua ít trái cây, để ở trên bàn vậy.” Khả Lan biết Diệp Huệ không thích cô, cũng không nói thêm gì, để trái cây xuống, liền rời đi.
Mọi người có cách sống riêng, nếu như không phải vì mẹ, có những việc cô cũng không muốn làm.
Nhưng mặc kệ thế nào, cô cũng không thể ngã xuống.
Sau khi rời khỏi nhà dì Vương, Khả Lan xoay người đi về nhà mình.
Trong nhà cũng không có gì cần dọn dẹp, trừ vài bộ quần áo cùng với tài liệu của khách hàng, những thứ khác, nhà họ Cố đều có.
Sau khi thu dọn quần áo cùng tài liệu của khách hàng, Khả Lan không dọn thêm gì, gả cho quân nhân như Cố Thành Viêm, có chút quần áo, không thích hợp để mặc ra ngoài.
Sau khi thu dọn đồ xong, Khả Lan khóa cửa phòng, hít sâu một hơi, căn phòng này, không biết lần sau cô quay về đây, sẽ là khi nào!
Không.......Có Cố Thành Viêm, cô vĩnh viễn sẽ không quay về!
Khả Lan dọn đồ xong thì lên xe, ông Lý cũng không đưa cô về nhà họ Cố, mà đưa cho cô một tấm thẻ, nói là cậu chủ đưa cho cô để mua vài bộ quần áo.
Nghe thấy cậu chủ, đôi mày thanh tú của Khả Lan khẽ nhíu, cậu chủ! Giống như cách gọi của con nhà giàu!
Dĩ nhiên, chuyện cách xưng hô này, cũng không phải vấn đề mà Khả Lan phải suy nghĩ, cô cầm thẻ, đi vào một cửa hàng quần áo xa hoa trong trung tâm thương mại.
Cô không biết trong thẻ có bao nhiêu tiền, nhưng cô biết, Cố thủ trưởng nói cô đi mua quần áo, chính là ghét cách ăn mặc khó coi của cô.
Cho nên, sau khi nhìn cách mặc của các quý bà trong cửa hàng, liền có thể bắt chước.
Nhưng giá tiền quá cao, mua hai cái, Khả Lan liền không dám mua nữa, giặt một bộ thay một bộ là được rồi.
“Khả Lan?” Lúc Khả Lan đang chuẩn bị trả tiền, một giọng nói nũng nịu vang lên bên tai cô.
Khả Lan ngẩng đầu về phía phát ra âm thanh, nhìn về phía người gọi mình, ánh mắt đầu tiên là sững sờ, sau đó lại từ từ bình thường: “Cô Vưu.” Vưu Quý Mỹ là cấp trên của Khả Lan, nếu như không có cô Vưu, mẹ cô đã sớm chết rồi.
Vưu Quý Mỹ thấy Khả Lan mua quần áo, khuôn mặt mỉm cười, đi tới trước quầy tính tiền, nhìn nhân viên đang gói quần áo, quay đầu nhìn về phía Khả Lan nói: “Phụ nữ nên đối xử với mình tốt một chút, mua vài món hàng hiệu, mặc đẹp một chút.”
Cô Vưu vừa nói, vừa mở chiếc ví Chanel kiểu mới nhất ra, lấy thẻ ngân hàng ra.
Cười nói đưa cho nhân viên, cô thanh toán tiền cho Lâm Khả Lan.
Mà Khả Lan thấy cô Vưu trả tiền giúp mình, vội vàng ngăn lại nói: “Cô Vưu, cảm ơn cô đã chăm sóc tôi mấy ngày nay, nhưng tôi không thể để cho cô trả tiền.” Có chút giao tình, sẽ không thể trả được.
Vưu Quý Mỹ nghe thấy những lời Khả Lan nói, khuôn mặt tinh xảo nở nụ cười cưng chiều, vỗ vỗ tay Khả Lan nói: “Cái gì mà cô với tôi chứ.” Vưu Quý Mỹ vừa nói vừa đưa thẻ ngân hàng tới.
Mà Khả Lan đoạt lấy thẻ từ trong tay nhân viên, bỏ lại trong tay Vưu Quý Mỹ, khẽ thở dài nói: “Tôi muốn từ chức.”
Vốn dĩ Khả Lan muốn mấy ngày nữa nộp đơn từ chức.
Nhưng bây giờ cô Vưu ở đây, cô nói trước với cô Vưu.
“Cái gì?” Vưu Quý Mỹ kinh ngạc thét chói tai, vẻ mặt hơi run rẩy.
Hiển nhiên là rất kinh ngạc lúc nghe thấy Khả Lan muốn từ chức.
Cô ta hao tốn tâm tư bồi dưỡng Khả Lan lâu như vậy, cô lại muốn từ chức sao! Tại sao có thể như vậy!