Chương 103

Chờ Một Mai Nắng Đến

4.571 chữ

17-06-2023

Đương nhiên là không giống rồi! Cậu là cậu, Kiều Chi là Kiều Chi, anh ấy là anh ấy!

Mã Kỳ không suy nghĩ liền vội trả lời.

Vẻ mặt cũng vô cùng kiên định.

- Vậy tôi hỏi tiếp, khi nhìn anh ta tim cậu có đập mạnh, có đỏ mặt không?

- Cái này như là....có...

- Vậy nếu anh ta không ở chung với cậu mà ở chung với một tên khác thì sao? Thậm chí còn có cử chỉ thân mật, tên đó cũng được anh ấy chạm vào giống cậu thì sao?

- Tôi sẽ thiến tên đó!

- Câu cuối cùng, nếu anh ấy không phòng bị nằm ở trước mặt cậu, thì cậu có nổi lên ham muốn hay không?

..........

Mã Kỳ không biết uông bao lâu sau cùng cũng về nhà.

Cậu loạng choạng muốn trở về phòng mình.

Và hai lần như một, cậu lại đi sang phòng của Tạ Hàm Ưng.

Cạch!

- Ưm....thằng nhóc nhà cậu về rồi hả?

Bất chợt có ai đó lên tiếng.

Mã Kỳ nheo mắt nhìn thì phát hiện Tạ Hàm Ưng đang dụi mắt nhìn mình.

Mà điều quan trọng hơn hình như....hình như anh ấy không mặc áo.

Khẽ lắc đầu cho tỉnh táo, cậu cứ ngỡ là bản thân đang ảo giác nên lẩm bẩm.

- Không xong rồi...bây giờ đến cả ảo giác cũng toàn là anh ấy...

Nghe thấy cậu lẩm bẩm gì đó Tạ Hàm Ưng khẽ nhíu mày.

Thằng nhóc này sao vậy chứ?

Định bật đèn lên thì bỗng một sức lực lớn đè chặt y xuống giường.

- Cái...

- Ảo giác này chân thật quá...

Cậu lẩm bẩm, hơi rượu không ngừng phả vào chóp mũi Tạ Hàm Ưng khiến cơ thể y vô thức nóng lên.

- Con mẹ nó, cậu cút ra cho tôi!

Tạ Hàm Ưng dùng sức muốn giãy ra những chẳng hiểu sao sức lực lại chẳng thể làm lại cậu.

Thằng nhóc này giấu nghề à? Hay là ăn trúng thuốc tăng lực?

- Ưng Ưng...

Cậu lẩm bẩm, môi khẽ lướt trên gương mặt kiều diễm.

Chân thật quá....ảo giác thật chân thật...thật thích...

- Cậu....cậu, cậu tỉnh táo lại cho tôi!

Tạ Hàm Ưng hét lớn muốn ngăn người kia làm loạn.

Cọ xát nãy giờ thật là muốn giết y mà!

- Ưng Ưng....tôi, tôi hình như...hình như thua bởi anh rồi...

Mã Kỳ sụt sịt không khác gì trẻ con ăn vạ.

- Muốn nói cái gì thì đứng dậy mà nói!

- Ưng Ưng...chỗ này lạ lắm...nó lạ lắm...

Cậu đưa tay y chạm vào ngực mình.

Vẻ mặt mơ mơ màng màng rõ ràng là đang muốn câu dẫn.

Thằng nhóc này, cơ thể cũng không tệ đó chứ....

Y khẽ nuốt nước bọt, vẻ mặt có chút kỳ lạ.

- Ứm!

Nhìn đôi môi hồng hào của người dưới thân, Mã Kỳ liền có chút khát.

Cậu mạnh bạo cúi xuống sau đó tướt đoạt dư vị ngọt ngào trên đôi môi ấy.

- Ưm...cái...

Tạ Hàm Ưng vùng vẫy muốn giãy ra khỏi sự trói buộc của cậu.

Nếu mà hôn bình thường thì y không sợ nhưng y cảm nhận được chỗ của thằng nhóc đó đang không ngừng cạ vào người y.

Đùa sao! Y không có ý định nằm dưới đâu!

- Ưng Ưng...Ưng Ưng...

Mã Kỳ làm gì còn đủ tính táo.

Cậu một tay tháo đồ mình ra, một tay chặn Tạ Hàm Ưng không cho y vùng vẫy.

Chết tiệt! Mới một nụ hôn thôi mà y đã mềm nhũn như cọng bún rồi, mất mặt chết đi thôi!

- Ưng Ưng...tôi thích anh...Ưng Ưng...

Thịch!

Y khá bất ngờ với lời thổ lộ đó.

Có phải cậu ta say nên nói bậy không?

Chẳng phải lần đầu nghe người khác nói thích mình nhưng đa số những lần đó điều là quan hệ trên giường.

Bây giờ tự nhiên lại nghe thằng nhóc bản thân cho là non nớt này thổ lộ trái tim không biết vì sao lại vui đến lạ thường...

Chết tiệt....kẻ có vấn đề là y mới đúng!

- Ưng Ưng...Ưng Ưng...

Không để y có thời gian trầm ngâm, cậu vội vàng vuốt ve lấy thân thể tuyệt mỹ.

- Ưm...thằng khốn nhà cậu...

Tạ Hàm Ưng kêu cứu bất thành, cả đêm không ngừng bị thằng nhóc nhỏ hơn mình 5,6 tuổi dày vò....

............

Cũng sau hôm đó, Tạ Hàm Ưng tránh Mã Kỳ còn hơn tránh tà.

Y để lại chìa khóa cho cậu thậm chí còn trốn ở nhà Phạm An An không muốn đặt chân về nhà.

Vì thế, nơi ấy không khác gì nhà của cậu.

Cũng từ đó con đường truy thê của cậu ấm nhà họ Mã bắt đầu....

.............

Trở về với thực tại....

- Anh sao vậy?.

Đam Mỹ H Văn

Mã Kỳ ngồi dậy khẽ ôm lấy y.

Hôm qua làm hơi mạnh hay sao?

- Không! Chỉ là đang nghĩ chút chuyện quá khứ mà thôi!

Y cười cười, sau đó ngả lưng tựa vào lồng ngực ấm áp.

Thoái mái chết mất.

- Anh thật là...

Cậu cưng chiều vuốt nhẹ mái tóc y, sau đó dịu dàng tặng cho y một nụ hôn buổi sáng.

- À phải rồi, chưa hỏi em, em làm sao qua được ải của gia đình và con bé kia vậy?

Từ lúc cả hai xác định mối quan hệ y đã muốn hỏi về vấn đề này nhưng tiếc là còn nhiều thứ cần làm nên không có cơ hội.

- Chắc là do ông trời giúp đỡ không muốn em và anh xa rời!

Cậu cười cười, lộ ra vẻ mặt trêu chọc.

- Mau nói nhanh! Không thì tối nay ra sofa mà nằm!

Y giở giọng hăm dọa.

Dù cho thằng nhóc này bây giờ đã có khí chất của nam nhân trưởng thành vô cùng nhưng dù sao trước mặt y cậu vẫn thường hay tỏ ra nũng nịu.

Chậc! Chắc chắn là do mị lực của y quá lớn!

- Anh thật là....được rồi, để em kể cho....

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!