Chương 19: Thi

Chia Tay Đi, Em Muốn Về Nhà Làm Ruộng

Chiết Khúc

11.862 chữ

12-07-2023

Gần đây Nhạc Tâm bắt đầu cuộc sống của một tiểu thương, với tình hình trước mắt có thể đoán được sau này cuộc sống của cô sẽ bận rộn ra sao.

Hái nho, gói và vận chuyển, toàn bộ quá trình, một mình Nhạc Tâm ôm lấy mọi việc.

Nho thuần tự nhiên, không ô nhiễm, dinh dưỡng tươi ngon, còn mang mác nhà mình tự trồng, bất kể là thật tình muốn mua hay là chỉ muốn xem náo nhiệt, nhưng người tìm Nhạc Tâm mua nho cũng kha khá.

Nhưng mà, mặc kệ nghèo bao nhiêu, muốn kiếm tiền bao nhiêu, Nhạc Tâm vẫn hướng đến mục tiêu quan trọng, có thể rõ ràng trọng điểm trước mắt là cái gì.

Không sai, chính là thi sát hạch.

Cô đã đồng ý với Nhạc Duyệt rồi. Nếu như cô không nỗ lực học tập, lần thi này không qua, như vậy trong một năm sau, cô biết mỗi ngày sáng sớm cô đều bị đồng hồ báo thức hình quỷ làm đông lạnh để tỉnh dậy đọc sách. Cô sẽ bị kéo vào xoáy nước học tập trong suốt 365 ngày, thê thảm biết bao nhiêu.

Cho nên, sau khi Nhạc Tâm tiếp thị nho của mình trên vòng bằng hữu, lại đăng một tin biểu thị ba ngày sau mới mở bán, có thể tới đặt trước.

Ngày mai sẽ thi sát hạch, Nhạc Tâm lại học tất cả nội dung thi lược qua một lần.

Nhạc Duyệt rất khẩn trương, cô ấy bay tới bay lui trong phòng, hỏi Nhạc Tâm: "Tôi có nên bái thần linh không? Xin thần phù hộ cho cô."

Nhạc Tâm: "So với bái thần linh không bằng cô bái tôi đi."

Nhạc Duyệt giật mình: "Thổ thần cũng quản chuyện thi sao?"

Nhạc Tâm: "..."

"Ý của tôi là không bằng cô trông cậy vào tôi đọc sách nhiều hơn." cầu thần không bằng cầu mình, có thời gian, không bằng học thêm mấy đề nưa. Sát hạch mà thôi, thần tiên nào sẽ rảnh rỗi mà để ý tới ngươi? Trừ phi ngươi có quan hệ thân thích với thần tiên.

"Hưmmm." Nhạc Duyệt thất vọng.

Con Dấu an ủi cô ấy: "Yên tâm đi, cứ tin vào thổ thần. Thổ thần của chúng ta anh minh thần vũ, còn phải sợ một lần sát hạch nho nhỏ sao?"

Nhạc Tâm đang đồ để đi thi, nghe vậy, hỏi Con Dấu: "Nịnh nọt tôi? Nói đi, có chuyện gì?"

"Thật quá đáng, không có chuyện thì không thể nịnh nọt cô? Không đúng, nịnh cái rắm, tôi đây là nói lời thật lòng!" Con Dấu không có hình người, nói dối mặt cũng không đỏ.

"Không có việc gì thì thôi."

"Không phải, cũng có chút việc..."

Con Dấu tiến tới, lắp bắp nói nói: "Chính là người đó, có một số việc muốn tìm cô."

"Ai?"

"Chân Dung Phong."

"Anh ta dùng 'chai trôi' cũng có thể liên lạc với cậu?"

Con Dấu: "..."

Nhạc Tâm quay về phía cái gương soi tóc mái của mình, cảm giác chỉ mới mấy ngày đã dài ra không ít, cô đang nghĩ có nên cắt hay không: "Cậu lại trộm chơi điện thoại di động của tôi?"

Không thì làm thế nào liên hệ với Chân Dung Phong?

"Đừng ngậm máu phun người, tôi trộm chơi điện thoại di động của cô lúc nào?" Con Dấu thề thốt phủ nhận.

"Không chơi trộm? Vậy cậu lấy cái gì xem [Đại minh tinh trinh thám]?"

Con Dấu không nói, một lúc sau nó lại tiến đến trước mặt Nhạc Tâm: "Cô không htò mò Chân Dung Phong tìm cô có chuyện gì? Có thể kiếm tiền đó!"

Nghe thấy chữ "Tiền", Nhạc Tâm hơi hứng thú: "Nói đi."

Cô thuận tay lấy điện thoại di động, lật một vòng trên các trang tin tức, không nhìn thấy tên Chân Dung Phong, Con Dấu làm thế nào liên lạc với hắn?

"Sư môn Chân Dung Phong không phải là bị quỷ tập kích sao? Hình như hắn đánh không lại, cho nên muốn mời cô ra tay, hàng phục quỷ vật, báo thù cho sư môn." Con Dấu cường điệu: "Không phải làm không công, có trả thù lao."

"Cho bao nhiêu tiền?"

"50 triệu!"

"Bao... Bao nhiêu?" Nhạc Tâm không thể tin được cho là mình nghe lầm.

"50 triệu." Con Dấu giải thích:"Chân Dung Phong nói sư môn bọn họ tu tiên so ra kém sư môn bói toán và xem tướng, tương đối nghèo, cho tiền ít hơn, chỉ có thể bấy nhiêu tiền."

Nhạc Tâm: "..." Dường như định nghĩa nghèo của Chân Dung Phong có khác với cô. Huyền* môn đều có tiền như vậy sao? 50 triệu còn khóc kêu nghèo? Điều này làm cho người nghèo như cô đây làm thế nào sống nổi?

*Huyền trong huyền huyễn, ý chỉ nhóm những người tu tiên

Con Dấu cẩn thận từng li từng tí nói tốt cho Chân Dung Phong: "Cô là chê tiền quá ít sao? Nếu không, lại bảo anh ta thêm... Thêm năm mươi triệu nữa?"

Nhạc Tâm: "..." Có phải Con Dấu hiểu lầm cô hay không?

Cô hỏi Con Dấu: "Cậu biết 50 triệu là bao nhiêu tiền không?"

"Không phải là năm nghìn đằng sau cộng thêm bốn số không sao?" Con Dấu cảm giác mình bị khinh thường, tàn nhẫn đâm đao: "Thế có có biết không? Cô chỉ có tối đa 500 tệ tiền mặt!"

Xin lỗi, là cô sai. Trách cô nghèo quá, làm cho Con Dấu không có khái niệm về tiền.

Nhạc Tâm hiếm khi kiên nhẫn giải thích cho Con Dấu về khái niệm 50 triệu, sau khi Con Dấu nghe xong ngồi mười phút cũng không có tỉnh táo lại.

"Thật nhiều thật nhiều thật nhiều tiền nha!" Con Dấu phát điên một lúc, mãnh mẽ kiến nghị chủ nhân của mình: "Đồng ý anh ta đi! Chẳng phải chỉ là một con quỷ thôi sao, nhân gian này có ai đánh thắng được ngài? Nửa phút là có thể giải quyết! 50 triệu đó!"

Nhạc Tâm cự tuyệt: "Không được, tôi còn phải thi."

"Thi chỉ cần một ngày mai." Con Dấu trầm mặc một hồi, lại hết sức phấn khởi: "Tôi mới vừa hỏi Chân Dung Phong, anh ta nói ngày kia cũng được, à, tôi vừa bảo anh ta thêm năm mươi tệ, anh ta đồng ý. "

"Cậu đã biết 50 triệu là bao nhiêu tiền sao còn phải thêm năm mươi tệ?"

"Năm mươi tệ cũng là tiền! Cô phải bán mấy cân nho mới có thể kiếm được đấy." Con Dấu đương nhiên nói: "Ngày kia, 50 triệu, kiếm hay không? Ngài rất nghèo, cái này còn lời hơn làm tiểu thương, bán toàn bộ nho cũng không kiếm được 50 triệu đâu!"

Nhạc Tâm tương đối hiếu kỳ: "Cậu làm thế nào liên lạc với anh ta?" không dùng điện thoại di động, đang ở trước mặt cô, cô cũng không có cảm giác được thần lực.

Con Dấu: "... Lúc anh ta đi, tôi thả một luồng hồn thức ở trên người anh ta."

"Cậu thật là hào phóng. "

"Hiếm khi gặp được người hợp tính." Con Dấu cô đơn lại vui vẻ nói: "Hơn nữa mỗi ngày anh ta đều kể chuyện xưa cho tôi nghe, [công chúa bạch tuyết], [Cô bé quàng khăn đỏ], [Cô bé bán diêm], đều kể. À, anh ta còn bật ti vi cho tôi xem."

"Chân Dung Phong thật tốt, nếu tôi là con gái, tôi cũng thích anh ta." Con Dấu tổng kết.

"Đó nhất định là một bi kịch." Nhạc Tâm thương hại mà vạch trần: "Anh ta tiếp cận cậu chỉ vì muốn liên lạc với tôi."

"Haizzzz..." Con Dấu yếu ớt thở dài: "Ngược luyến tình thâm chính là như vậy. "

"Câm miệng!!"

Nhạc Tâm gửi tin nhắn cho Trữ Vệ, nói muốn đi ngủ sớm một chút.

Trữ Vệ lập tức đáp lại, cầu chúc ngày mai cô thi thành công.

Nhạc Tâm hỏi anh: "Anh sẽ không len lén đến đưa em đi thi chứ!?"

"Không, anh biết ảnh hưởng của mình với em quá lớn, tuy là anh rất muốn tới, nhưng vì em, anh sẽ không đi." Trữ Vệ đang ngồi phi cơ trực thăng đi đến thành phố mà cô thi, trả lời tin nhắn của Nhạc Tâm như vậy. Anh không kềm chế được mà kích động, ôi, đêm nay có thể hít thở cùng một bầu không khí với Nhạc Tâm. Không biết Nhạc Tâm ở khách sạn nào?

Anh lấy văn kiện ra kí, vui sướng nghĩ như thế nào làm bộ trùng hợp gặp được Nhạc Tâm, làm cho Nhạc Tâm cho rằng hết thảy đều là duyên phận sắp xếp mà không phải là do anh tận lực. Anh cực kỳ hăng hái mà ký xong văn kiện, đưa cho trợ lý, được rồi, làm việc xong rồi, kế tiếp có thể mặc sức tưởng tượng được gặp bạn gái.

Trợ lý nhìn chằm chằm văn kiện muốn nói lại thôi.

"Làm sao?" Trữ Vệ hỏi.

Trợ lý mở văn kiện ra, chỉ vào chỗ ký tên đưa cho Trữ Vệ xem hai chữ "Nhạc Tâm" nổi bật trên giấy.

Trữ Vệ: "..."

------

Nhạc Tâm mang theo mộng tưởng phát tài mà an tâm đi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Nhạc Duyệt không khắc chế được tâm tình của mình, mạo hiểm nguy hiể bị hồn phi phách tán, che một cái dù, nơm nớp lo sợ nhô đầu ra từ dưới bụi cây hoa hồng. Cái dù che kín cô ấy dưới nắng ban mai.

Hả, che một cái dù thật sự có thể khiến cho quỷ ra ngoài vào ban ngày, phim truyền hình không gạt mình!

Nhạc Tâm vừa mở mắt ra đã thấy quỷ đồng hồ báo thức hiện hình. Nhạc Duyệt ngồi xổm bên giường của cô, con mắt không một giây nào rời sang chỗ khac mà trông coi cô.

"Cố gắng lên!" Cô ấy nói.

Nhạc Tâm: "..."

Đánh răng, rửa mặt, mặc quần áo. Nhạc Tâm không nhanh không chậm, cất hết đồ dùng hôm qua chuẩn bị vào trong túi, lại kiểm tra thẻ căn cước và giấy xác nhận thi một lần rồi chuẩn bị đi.

Con Dấu bởi vì 50 triệu mà điên cuồng suốt đêm, đè thấp tiếng nói hỏi Nhạc Tâm: "Sau khi cô ngủ tôi có tính toán một chút, Nhạc Tâm, bây giờ cô chưa tính là người nghèo."

"Trữ Vệ phát cho cô nhiều tiền lì xì như vậy, 5201314, trăm vạn đó, Chỉ ít hơn nghìn vạn một phần mười thôi!"

Trời ạ, thổ thần khóa này thật quá có tiền! Con Dấu hạnh phúc cực kỳ.

"Đó là Trữ Vệ tặng cho tôi."

Con Dấu không hiểu: "Trữ Vệ tặng cho cô hải sản thì cô ăn, điện thoại di động cô cũng dùng, tại sao tiền thì không được?" kiểu cách?

"Nhưng tôi thích tiêu tiền mà mình kiếm được hơn?"

Hải sản không ăn sẽ hỏng, không thể lãng phí, điện thoại di động là vì làm tiểu thương. Hơn nữa, cô cũng sắp có tiền, đến lúc đó cô cũng mua mua mua cho Trữ Vệ.

Nếu không... nếu một nào đó sư phụ biết cô cái gì cũng dựa vào bạn trai sẽ vô cùng khinh thường cô.

Cô là thần tiên, dựa vào người là không được.

Chủ yếu là, tiền kia là Trữ Vệ cho cô, cô giữ trong điện thoại di động, mỗi ngày đều liếc nhìn tâm tình rất vui vẻ. Đó là nguồn suối vui vẻ của cô, cái cô tiêu không phải tiền, mà là vui vẻ!

Trữ Vệ tỉnh dậy trong khách sạn, gội đầu, thay quần áo đã được tỉ mỉ chuẩn bị, cước bộ nhẹ nhàng ra khỏi phòng. Người quản lý khách sạn đã sớm chờ ở cửa, bắt đầu báo cáo công tác tổng tài giao cho tối hôm qua: "Tôi đã tra xét tất cả khách sạn của Trữ thị cũng thấy người tổng tài đã nhắc đến vào ở."

Tiếc nuối, không thể xảy ra tình huống ngọt ngào Nhạc Tâm vô tình vào ở khách sạn của nhà bạn trai rồi gặp nhau.

Nhưng mà, bước chân Trữ Vệ hơi dừng lại, anh đã quên, Nhạc Tâm không có tiền, khách sạn của Trữ thị đều tương đối mắc tiền, Nhạc Tâm sẽ không ở, hay là Trữ thị đầu tư cho các khách sạn nhỏ hoặc là mở nhà trọ cho thanh niên?

Bây giờ cũng không kịp rồi. Trữ Vệ lấy điện thoại di động ra, phát lì xì cho Nhạc Tâm: "Hy vọng Nhạc Tâm dễ dàng thi được hạng nhất!" một chữ một bao lì xì 520 tệ, dấu chấm câu dùng lì xì mười tệ.

Được rồi, tiền đủ ở khách sạn của Trữ thị rồi. Trữ Vệ thở phào nhẹ nhõm.

Nhạc Tâm: "..."

Con Dấu lại bắt đầu tính toán: "Mười một cái! Oa oa, Nhạc Tâm, cô lại được tặng thêm niềm vui!"

Bạn trai hơi một tí là phát lì xì, đây là gọi hành động gì?

Nhạc Tâm quyết định ngày hôm nay thi xong, tối về sẽ khiêng một thùng nho đưa cho Trữ Vệ.

Cách thời gian thi còn một lúc, địa điểm thi đặt ở một trường cấp hai, cửa còn chưa mở. Các thí sinh đều ở ngoài cửa chờ, rất nhiều người lấy tư liệu hoặc là sách mang theo bên người ra đến lúc thi nước tới cổ mới nhảy. Còn có các loại cơ cấu giáo dục phát thẻ nhỏ tuyên truyền, để thí sinh vào phỏng vấn ghi tên lớp bồi huấn của bọn họ.

Nhạc Tâm cũng bỏ vào vài cái, lúc đối phương định xin số điện thoại của cô, cô từ chối: "Thật ngại quá, tôi không có tiền, không ghi tên ban được."

Đối phương tưởng cô lấy cớ từ chối, cười cười không có níu mãi.

Có nói thật cũng không ai tin Nhạc Tâm, cô lật lật túi, không mang sách, cô cầm tờ quảng cáo, mở làm ra một bộ chăm chú xem.

Không bao lâu, Nhạc Tâm mẫn cảm mà cảm giác được có người đang nhìn cô chằm chằm.

Cô nhìn sang.

Váy trắng tinh xảo, mi mục như họa, giống như đóa hoa sen, thanh thuần lại đẹp đẽ. Cô gái trẻ tuổi xinh đẹp động lòng người đứng cách Nhạc Tâm không xa, nhìn chằm chằm quan sát Nhạc Tâm, giày trắng, quần short jean cộng với áo phông thông thường, đơn giản mộc mạc cực kỳ.

"Nhạc Tâm, đã lâu không gặp." Cô ta nói.

Nhạc Tâm thần sắc bất động, ném tờ quảng cáo vào thùng rác.

"Cô có khỏe không?" Cô ta hỏi.

Nhạc Tâm giật giật môi, người chung quanh không nghe được, nhưng thanh âm kia lại vào tai người phía đối diện: "Lam Sầm, thần tiên hạ phàm một mình sẽ bị phạt."

Lúc này, Trữ Vệ đã tới cửa địa điểm thi.

Bạn cho rằng anh ấy sẽ vừa hay thấy một màn trước mắt này?

À, nhưng vì có tật giật mình anh không dám hỏi Nhạc Tâm thi ở đâu, bây giờ anh còn đang ở cửa địa điểm thi lén lén lút lút tìm cô.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!