Tô Gia Hân không may mắn có được một gia đình trọn vẹn, năm cô 6 tuổi, bởi vì không thể chịu được cảnh thua cờ bạc rồi về lấy hết tiền dành dụm đi gỡ gạc và những trận đòn roi của người đàn ông không có ý chí, mẹ cô để lại đơn ly hôn rồi bỏ đi.
Từ khi hiểu chuyện thì cô đã phải sống với bà nội, đối với cô mà nói, người cô quý trọng nhất trên thế gian này chỉ có bà mà thôi.
Bà lớn tuổi, lại có bệnh về tim cho nên công việc nhà và chăm sóc bà đều do Tô Gia Hân gánh vác. Đôi khi cô nghĩ, nếu như không có mình thì cuộc sống của bà sẽ dễ dàng hơn nhiều, vậy nên cô luôn cố gắng hết sức. Đến năm cấp ba, cô liền đi xin việc làm.
Cha cô cách vài tháng sẽ đến khu trọ của bà vòi tiền, không cho thì ông đập phá. Và chuyện kinh khủng nhất là khi lấy được tiền, bà lên cơn đau tim, ông một cái cũng không thèm nhìn, nhanh chóng đem nướng sạch số tiền mà bà vất vả dành dụm vào sòng bạc.
Tô Gia Hân ngồi trong bệnh viện, nghe thấy bác sĩ thông báo, mọi thứ xung quanh đều trở nên mơ hồ, tầm mắt cô tối sầm, không còn biết gì nữa.
Cô ngất đi, cứ thế mà ngất đi.
Sau khi tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, lúc đó cô chỉ mong mọi chuyện xảy ra vào hôm qua chỉ là mơ, nhưng thực tế luôn đau lòng.
Lúc đó, cô như kẻ điên gào thét trước linh cửu của người bà quá cô, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác hận thù với thế giới này. Cô đã làm gì sai, sao cuộc sống của cô cứ trở thành mớ hỗn độn.
Thậm chí lúc tang sự diễn ra, cô chỉ muốn thế giới này yên lặng đừng làm phiền, thì đám đòi nợ đến, bắt cô phải thay cha trả nợ.
Cô gái nhỏ cứ nghĩ cha làm con trả là điều đương nhiên, song, cô vẫn kháng cự, nhưng kết quả chẳng hề tốt đẹp. Bọn người đó bắt đầu động tay động chân, đập phá khắp nơi, ép cô gái nhỏ chỉ vừa mới 18 tuổi phải đến bước đường cùng.
Mấy ngày sau cô mới biết được, cha cô vì thua cờ bạc, bần cùng sinh đạo tặc liền lẻn vào nhà dân cướp của, lấy được tiền không may giằng co rồi lỡ tay giết chết người, sau đó chạy trốn rồi bị cảnh sát bắt.
Trước đó ông cũng làm rất nhiều việc phạm pháp, đã dính tiền án, lại thêm vụ án này, bị kết án chung thân.
Vậy nên đám đòi nợ đó mới tìm đến cô.
Tô Gia Hân níu lấy cánh tay của chàng trai trước mặt, cô cố gắng kìm nén sự xúc động, nhưng nước mắt vẫn cứ chảy xuống.
" Tớ vừa đi làm vừa chạy trốn, mỗi lần bọn chúng tìm được nơi làm việc đều sẽ đến đó đập phá, vậy nên chẳng có công việc nào ổn định. Mỗi tháng đều phải trả nợ, sống ngày ba bữa không đủ no, nên cứ cách vài tháng tớ sẽ trốn đi. Năm đó, tớ không còn tâm trí nữa, bà mất, phải lo tang sự cho bà, đến khi nhớ ra... đã là 3 ngày sau. Tớ đến nhà tìm cậu, có người nói cậu đi du học rồi, tớ cũng không dám gọi điện thoại, tớ... sợ làm phiền đến cậu, cũng sợ cậu sẽ khinh thường bảo tớ thất hứa".
Tô Gia Hân phải chịu vô số tổn thương, cô không dám đối diện với anh, cũng không trách được, miệng mồm của anh vốn không hay nói những câu thiện chí, cô lại vì cuộc sống không theo ý mà tự ti.
Đến cuối cùng, nhập số điện thoại rồi lại xoá đi. Suốt 9 năm nay vẫn luôn tâm niệm về một người con trai, muốn nghe thấy giọng của anh, muốn biết cuộc sống của anh và thậm chí muốn can dự vào, nhưng... cô có tư cách gì cơ chứ?
Cô cắt đứt liên lạc với Lý Tiểu Xuyên và những người xung quanh chỉ vì không muốn họ bị đám đòi nợ kia làm phiền, cô gái nhỏ bé hay nghĩ nhiều và tự ti mang theo vô số vết thương cố gắng trải qua cuộc sống mệt mỏi dài đằng đẵng.
" Cậu là con cưng của trời, xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp. Lúc cậu tỏ tình, tim tớ như bay ra khỏi lồng ngực vậy, nhưng nghĩ đến quá khứ và hiện tại, tớ không thể nào vui nỗi, tớ sợ đám người đó sẽ tìm đến cậu rồi gây khó dễ, sợ cậu biết quá khứ của tớ sẽ ghét bỏ. Tớ... tớ không dám đánh cược".
Vương Nhất Hạo nghe thấy những lời cô nói, lồng ngực bị giày xéo đến đau, anh biết cô tự ti, nhưng không nghĩ lại nhiều đến thế này.