Buổi tối ngày hôm ấy, Yến theo người của ông Hải đến bệnh viện nơi Dương đang điều trị. Hành lang yên tĩnh không một bóng người, trước cửa phòng có hai vệ sĩ đứng canh chừng cẩn mật. Nhìn qua ô cửa kính, thấy ánh sáng mờ hắt ra, Yến đắn đo một lúc mới dám đẩy cửa đi vào. Khung cảnh bên trong nhanh chóng thu vào tầm mắt của cô, người đàn ông cao lớn mặc bộ đồ của bệnh nhân ngồi bên cửa sổ, đôi mắt vô hồn nhìn ra khoảng không đen kịt ngoài trời đêm. Khoảnh khắc ấy, Yến không dằn lòng được mà rơi nước mắt. Tại sao Dương lại thành ra thế này?
Cô nhẹ bước tới gần, mỗi lúc lại tiến sát gần Dương. Nghe tiếng bước chân, Dương vô thức quay người lại nhìn. Nhưng mà, chuyện gì thế này? Đôi mắt của người đàn ông ấy nhìn cô giống như một đứa trẻ lần đầu tiên gặp người lạ vậy. Những giọt lệ nóng hổi từ đôi mắt cô lại tuôn trào như suối… Yến nghẹn giọng cất lời:
— Chủ tịch…
Dương không hề có phản ứng gì, anh ngồi co ro trên sofa, đôi mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Yến không cam lòng với hiện thực tồi tệ này, cô tiến đến gần hơn, cầm lấy tay Dương va thì thầm:
— Anh có nhận ra em không?
Đối với hành động đó của Yến, Dương hoảng hốt ngồi giật lùi ra phía sau, thái độ vô cùng sợ hãi.
Yến không biết phải diễn tả cảm xúc hiện tại của mình ra sao, nhưng chứng kiến cảnh tượng này, cô cảm giác như cả thế giới đang ruồng bỏ mình vậy. Đau đớn không kể xiết… Cô bất lực thốt lên:
— Tại sao anh lại xa lánh em… Không phải chính miệng anh nói nhớ em, muốn gặp em sao? Em về rồi đây… Tại sao anh không vui? Tại sao anh không chào đón em?
Vừa nói Yến vừa ngã khụy xuống nền nhà, cô gục đầu vào sofa khóc nức nở. Mái tóc dài bung xõa che đi bờ vai gầy. Ông Hải muốn cô hiện diện để giúp Dương cải thiện tình hình, nhưng hiện tại, ngay cả một chút ký ức về cô… anh cũng không nhớ được. Cô biết phải làm gì để giúp anh đây? Cô thực sự không biết mình phải làm gì cả.
Trên đường tới đây Yến đã nghĩ, nếu gặp lại anh, cô nhất định sẽ ôm anh thật chặt cho thỏa nhung nhớ… Thế nhưng, ngay cả cơ hội được đến gần anh cũng không có. Bờ vai gầy không ngừng rung lên những tiếng nấc nghẹn, bỗng, một bàn tay của ai đó khẽ vuốt gọn những sợi tóc vương xõa trên sofa, khẽ chạm lên bờ vai cô… Yến giật mình ngẩng mặt lên nhìn, bàn tay đó là của Dương, anh đang ngồi kế bên cô, dùng ánh mắt và cử chỉ như một đứa trẻ để vỗ về…
— Ngoan… không khóc… Đừng khóc nữa…. Chắc chắn bố sẽ đến đón thôi….
Nước mắt Yến lại giàn giụa khắp gương mặt, câu nói này của Dương có liên quan đến ký ức lúc còn nhỏ của anh không? Tuổi thơ không có mẹ, mỗi lần gặp chuyện, người đàn ông ấy chỉ mong chờ sự xuất hiện của bố. Yến thấy mình đáng thương, nhưng lúc này, cô còn thương anh hơn gấp trăm ngàn lần.
Yến khẽ chạm vào tay anh, Dương không bài xích như lúc trước, nhưng ánh mắt và thái độ không hề thay đổi. Yến chậm rãi cất lời:
— Chủ tịch… Tôi sẽ không khóc nữa.
— Rất ngoan… Không khóc sẽ không bị người ta đánh đập…
— Em không hiểu anh đang nói gì cả. Anh làm ơn đừng như vậy nữa được không?
— Bọn chúng rất ghét những đứa trẻ không biết nghe lời, nếu cứ khóc sẽ bị họ ngâm vào thùng nước lạnh, bị bỏ đói… Rất đáng sợ!
Ánh mắt Yến toát lên niềm thương cảm vô hạn, đích thị là Dương đang bị chìm đắm trong mảng ký ức tối tăm thuở nhỏ, anh đang nghĩ mình là nạn nhân.
— Chẳng có ai dám làm như thế với em đâu, Chủ tịch… nếu có người nào đối xử không tốt với em, anh sẽ bảo vệ em chứ? Anh sẽ cứu em… đúng không?
— Chúng ta sẽ cùng bỏ trốn. Em có chạy được không? Phải chạy thật nhanh nhé? Nếu không, sẽ bị bọn chúng giữ lại đấy. Anh đã từng bỏ trốn, nhưng chạy không kịp, bị họ phát hiện và đánh rất tàn nhẫn… Em xem này, khắp tay anh, người anh vẫn còn những vết thương đấy.
Vừa nói Dương vừa kéo tay áo lên và chỉ vào tay mình, đã nhiều năm trôi qua, những vết thương đã không còn, trước mắt Yến bây giờ là da thịt trắng ngần như nữ nhân của anh. Cô vờ gật đầu đồng tình:
— Sợ quá, anh có đau lắm không?
— Đau chứ. Em nhìn đi, vết thương này chảy rất nhiều m,áu… Lúc đó anh đã ngất xỉu…
Đôi mắt Yến đong đầy những giọt lệ, cô nhìn thẳng vào đôi mắt Dương, muốn tương tác với anh bằng ánh mắt. Ông Hải nói, nhiều ngày nay Dương không nói, cũng không tương tác với ai, hiện tại anh không nhận ra cô, nhưng ít nhất, anh đã chịu mở lời. Yến vờ diễn vai nạn nhân giống như những gì Dương đang nghĩ:
— Em rất sợ đám người đó… Em có thể ôm anh cho đỡ sợ không?
— Chúng ta sẽ nghĩ cách để bỏ trốn… Đừng sợ…
Vừa nói Dương vừa ôm Yến vào lòng, đây là khoảng cách gần nhất sau quãng thời gian hai người xa cách. Được kề sát trái tim anh, được lắng nghe hơi thở đều đều… và quan trọng nhất là, cô cảm nhận được sự chở che thông qua cái ôm đó.
— Em sẽ không sợ nữa. Có anh ở bên, em không sợ gì cả.
Hai người họ cứ ngồi như vậy thêm một lát thì bất ngờ Dương gục đầu xuống vai Yến, ban đầu cô giật mình tưởng anh bị sao, ồn ào cất lời hô hào vệ sĩ, bác sĩ nhanh chóng có mặt và kiểm tra, sau cùng họ kết luận, Dương cảm thấy mệt nên ngủ thiếp đi, nhiều ngày nay giấc ngủ của anh rất ngắn. Yến cùng mọi người bước ra ngoài để Dương an tâm ngủ, đi trên hành lang, cô chủ động chia sẻ với bác sĩ.
— Thưa bác sĩ, theo tôi được biết, nhiều ngày nay bệnh nhân không nói chuyện, không tương tác với ai, cũng không ngủ… Ngủ hay gặp ác mộng. Hôm nay tôi đến, anh ấy đã chịu mở lời, chủ động nói chuyện cùng tôi, nhưng trí nhớ vẫn chưa có dấu hiệu phục hồi. Trong tâm trí anh ấy luôn bị ám ảnh bởi câu chuyện của quá khứ, giai đoạn bị giam cầm trong lãnh địa của bọn b,ắt c,óc.
— Đó là một tín hiệu tốt. Mỗi ngày chúng tôi luôn cố gắng tìm cách để nói chuyện, tương tác với bệnh nhân nhưng không có kết quả. Nếu như bệnh nhân chủ động tương tác với cô, tiếp theo, tôi nghĩ cô nên tìm cách để khơi gợi lại ký ức của cậu ấy. Nhưng không nên quá vội vàng, cần thận trọng từng bước một.
— Cảm ơn bác sĩ.
Yến ngồi thất thần bên ghế hành lang bệnh viện, không lâu sau, cô bước ra ngoài khuôn viên, hôm nay trời mưa lớn quá, nước mưa hắt vào mái hiên, Yến đưa tay ra hứng lấy. Mưa làm hạ nhiệt đi những oi bức của ngày hè, cơn gió đưa lại dư vị thanh tân mát mẻ. Yến thấy lòng mình bộn bề những tâm sự, mọi thứ trước mắt cô hệt như một bức màn màu xám, cho dù cố gắng thế nào cũng không gạt bỏ nó qua một bên được.
Buồn vô hạn, Yến bỗng nhớ đến Thùy, xem đồng hồ chưa đến 22h, cô mở máy kết nối cuộc gọi đến người chị thân thiết.
— Chị nghe đây, em đang ở đâu rồi?
Giọng Thùy gấp gáp nói vào điện thoại, Yến chậm rãi cất lời:
— Chị ngủ chưa? Em đang ở bệnh viện.
— Giờ này hãy còn sớm, ngủ gì vội? Tình hình chủ tịch sao rồi? Có lạc quan không em?
— Anh ấy không nhận ra em, ban đầu bài xích ghê lắm.. Nhưng khi thấy em khóc, Chủ tịch lại chủ động đến gần và an ủi.
— Đúng sức mạnh tình yêu có khác!
— Không ạ, chị đừng hiểu lầm. Chỉ là an ủi vì nghĩ em cũng giống như anh ấy, cũng là nạn nhân bị b,ắt c,óc mà thôi.
— Là như nào??
— Chắc anh Dũng cũng kể với chị câu chuyện của Chủ tịch rồi đúng không? Hiện tại anh ấy đang sống trong ký ức của những ngày còn thơ dại, hoàn toàn không nhận ra em, cũng không nhớ ra một ai cả. Đứng trước mặt nhau, anh ấy nhìn em như người dưng, thái độ hờ hững và lạnh nhạt, chị không hiểu em đã đau lòng đến nhường nào đâu.
Gặp lại anh ấy, trái tim em rất đau, lồng ngực giống như có tảng đá nặng đang đè nén lên vậy, ngay cả bản thân em cũng không diễn giải được cảm giác cụ thể như thế nào. Lúc quyết định rời đi, chính em đã hy vọng rằng, sau này sẽ không gặp lại Dương nữa, tránh càng xa càng tốt. Thế nhưng, sau khi rời khỏi anh ấy, cuộc sống của em khá tệ, không có kế hoạch, không dám mơ mộng, không muốn nhớ đến anh ấy nhưng lại luôn không khống chế được, có khi nhớ đến điên cuồng cũng chỉ biết âm thầm rơi nước mắt. Tại sao hạnh phúc lại khó mỉm cười với em thế hả chị? Em thực sự không hiểu được bản thân mình đã làm gì sai, những người yêu thương xung quanh em liên tiếp gặp phải những chuyện không mong muốn. Em chỉ muốn có một tình yêu bình dị như bao người khác thôi, tại sao lại gian nan như thế này ạ?
— Vì người đó là Chủ tịch của Thiên Hoàng Group…
Thùy nhẹ nhàng thốt lên mấy chữ đó nhưng sức nặng như chứa đựng cả ngàn cân. Đúng vậy, cô muốn có một tình yêu bình thường ư? Trừ phi người đó không phải là Chủ tịch.