Trải qua mấy ngày liên tiếp, Yến cứ lủi thủi đi về như một cái bóng trong tòa lâu đài lộng lẫy, Chủ tịch đi công tác xa, anh thường xuyên gọi điện nhưng cô chỉ đáp lời qua loa cho xong. Yến tìm đến niềm vui với công việc vẽ tranh, bất kể đêm ngày, khi nào có cảm xúc cô lại ngồi trầm tư và cầm cây bút phác họa ý tưởng của mình lên trang giấy trắng. Thời gian này Yến cũng tham gia nhiều hội nhóm trên Facebook, chia sẻ và giao lưu về hội họa, cô có nhiều người bạn hơn. Qua việc tiếp xúc với mọi người, Yến cảm thấy mình như được rộng mở thêm về kiến thức cũng như ý tưởng hội họa.
Một ngày đầu tuần tháng 7, trời Hà Nội đổ mưa tầm tã, Yến rời khỏi tòa lâu đài đi tham dự một buổi triển lãm tranh của một đàn anh nổi tiếng trong lĩnh vực hội họa. Hôm nay cô diện chiếc váy màu trắng, họa tiết đơn giản, gương mặt cũng điểm lớp phấn son nhẹ nhàng, khi Yến đến nơi thì mọi người cũng đã có mặt đông đủ. Chủ đề của buổi triển lãm có tựa đề “Sắc màu của phố phường Hà Nội” với hơn 100 bức ảnh khác nhau.
Yến chậm rãi đi quan sát xung quanh, cô như choáng ngợp bởi sự đầu tư công phu và tỉ mỉ của anh Lê Công. Sau khi xem một lượt, cô thấy ấn tượng nhất là bức tranh “Hà Nội một chiều heo may”, với cách phối màu đặc sắc, Hà Nội hiện lên qua nét bút tài tình của anh Lê Công sống động đến từng chi tiết. Những áng mây bạc xen lẫn sắc hồng bồng bềnh giữa không trung, chân trời một màu đỏ cam, những tòa nhà cao tầng san sát nhau, điểm nhấn của bức vẽ chính là ở nhân vật nữ mặc chiếc áo ài thêu hoa đỏ, đứng ngược sáng. Càng nhìn Yến càng cảm thấy bức tranh phù hợp với tâm trạng của cô, vừa cô liêu, vừa phảng phất nỗi buồn da diết, giống như một cô nàng đang yêu đang ngóng đợi tin tức của người mình thương từ phương xa… Cùng với đó là sự cô độc giữa chốn Hà Thành xô bồ nhộn nhịp, bờ vai ấy rất mong mỏi được dựa dẫm và chở che.
Yến cứ đứng như vậy và thả hồn vào bức tranh, cô cảm giác mình đang đi sâu vào câu chuyện của nhân vật trong đó… thì bất ngờ, ở phía không xa có một thanh niên giơ máy ảnh lên và chụp cô liên tiếp. Góc nghiêng của cô gái mặc váy trắng, ánh mắt đượm buồn trong phòng triển lãm tranh đã thu hút sự chú ý của anh nhiếp ảnh. Yến giật mình quay người lại nhìn, cô tò mò hỏi:
— Anh vừa chụp em à?
Anh thợ ảnh vui vẻ bước đến gần và vui vẻ đưa tay lên phía trước, Yến lịch sự bắt tay xã giao.
— Chào em. Thứ lỗi cho anh vì đã chụp ảnh em mà không xin phép trước. Nhưng thật sự thì khoảnh khắc vừa xong quá đẹp, anh không muốn phá vỡ nó nên nhanh chóng chụp lại. Em có muốn xem lại kết quả không?
Yến tò mò nên gật đầu. Anh thợ ảnh nhanh chóng thao tác mở máy ảnh, quả thực giống như những gì anh ấy nói, Yến thấy bản thân mình trong khung hình rất đẹp, dường như anh thợ ảnh đã bắt trọn khoảnh khắc đẹp nhất trong phòng tranh và thu về ống kính của mình vậy.
— Em thấy thế nào?
Anh thơh ảnh tò mò hỏi tiếp. Yến lơ đễnh gật đầu đáp:
— Đẹp ạ. Cảm ơn anh vì đã chụp em đẹp như vậy.
— Nếu có thể, hy vọng em cho phép anh được up hình ảnh này lên trang cá nhân và một vài fanpage cũng như hội nhóm liên quan đến nhiếp ảnh nhé? Mình add friend fb được không em? Anh sẽ gửi ảnh cho em sau?
— Oki anh.
Buổi tối đó tại tòa lâu đài của Thiên Hoàng Group, không khí sôi động hơn hẳn ngày thường, gia nhân đi lại nườm nượp, đèn hoa trang hoàng khắp nơi, âm nhạc cũng bật rộn ràng khiến cho người ta có cảm giác nơi này đang đón Tết. Nhưng không phải vậy… Chỉ là, ông Hoàng Hải, chủ của nơi này lâu ngày mới xuất hiện nên mọi người mới hào hứng và phấn khởi như thế.
Yến trở về phòng riêng của mình, cô nghĩ, những lúc như thế này, cô nên tránh mặt đi thì hơn. Cả buổi tối, tiệc rượu được tổ chức linh đình, nhưng không một ai nhớ đến sự hiện diện của cô gái nhỏ trong ngôi nhà này cả. Những tiếng cười đùa huyên náo vọng vào phòng khiến cô cảm thấy ngột ngạt, bí bách đến phát điên. Khoảng 10h tối, âm thanh kia dần lắng xuống, tiếng nói chuyện cũng thưa dần. Yến bỏ đi tắm, sau khi tất cả mọi thứ xong xuôi, cô định tắt đèn đi ngủ thì bên ngoài cửa truyền đến giọng nói của nữ giúp việc:
— Yến tiểu thư… Tiểu thư ngủ chưa?
Yến nhẹ nhàng đáp lời vọng ra:
— Em chưa ngủ, có chuyện gì vậy chị?
— Ông chủ muốn gặp Yến tiểu thư. Ngài đang đợi cô ở căn phòng bên tay trái, ngay sát hành lang phía Đông. Cô đi luôn nhé.
Ông chủ muốn gặp cô? Người đó là bố của Chủ tịch?? Ông ấy muốn gặp cô để làm gì nhỉ? Yến bỗng thấy thần trí rối bời, phần nhiều là lo lắng, cả người bỗng chộn rộn không yên. Phải làm sao đây? Cô không biết khi chạm trán với người đàn ông quyền lực đó… cô phải nói những gì…
Yến tò mò hỏi lại:
— Ông chủ… gặp em để làm gì hả chị?
— Tôi cũng không rõ. Tôi chỉ biết truyền lời thế thôi. Mong tiểu thư không chậm trễ, bây giờ cũng đã khuya rồi.
— Vâng.
Yến đáp lời theo phản xạ, cô ngồi thần mặt ra một lúc rồi nhìn xuống bộ đồ ngủ đang mặc trên người mình. Cô mặc như thế này có tiện để gặp mặt bố Dương không? Không được, mặc như thế này trông rất ngớ ngẩn… cô không thể mặc như vậy được. Yến bối rối tìm kiếm một chiếc váy kín đáo, tô một lớp son hồng và chậm rãi bước đi trên hành lang. Đi mãi đi mãi, cuối cùng Yến cũng có mặt trước căn phòng mà ông chủ của ngôi nhà này.
Cửa điện tử cảm ứng đột nhiên mở ra, theo khoảng cách hai cánh cửa dần rời xa, Yến thấy ông Hoàng Hải đang ngồi ở bên trong. Hai bên căn phòng rộng mấy trăm mét vuông là cửa kính kéo dài sát đất, phong cảnh bên ngoài lúc bấy giờ là ban đêm nên nhìn vừa ảo mộng, vừa liêu trai. Trên vách tường đối diện với tầm nhìn của Yến treo một bức tranh rất lớn, cô gái trong tranh mỉm cười nhẹ nhàng, khuôn mặt thánh thiện như tiên nữ.
Ông Hải ngồi trước chiếc bàn hình tròn, bên trên phủ khăn trắng, giữa phòng là vô số những ngọn đèn neon tỏa ra ánh sáng lung linh. Ông Hải mặc chiếc áo cộc tay màu xám nhạt, mái tóc mềm mại chải rủ sang hai bên, khuỷu tay chống lên bàn đỡ lấy cằm. Vừa nhìn thoáng qua, xét về mặt nào đó, Dương rất giống với bố mình. Có lẽ vì quá hồi hộp và lo lắng nên Yến không chú ý đến điều gì khác, khi cô đặt những bước chân vào căn phòn rộng lớn kia mới thấy được, Dương cũng có mặt ở đây.
Không gian yên lặng đến mức đáng sợ. Ông Hải không nói gì, ngay khi Yến bước đến gần, ông khẽ ra hiệu bằng ngón tay, ý nói cô hãy ngồi xuống ghế. Yến hồi hộp nhìn vào ánh mắt Dương như cầu cứu, anh thuận mắt ra hiệu cho cô ngồi xuống bên mình. Cô có cảm giác như bản thân đang ra mắt bố chồng… Cơ mà, đó là suy nghĩ hoang đường nhất trên đời. Yến ngập ngừng cất lời:
— Cháu chào bác ạ!
Ông Hải ra lệnh cho nữ giúp việc đứng bên tay trái nhanh nhẹn đặt tờ giấy A4 lên trước mặt Dương và Yến. Ngay lập tức, Yến cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt. Cô nhìn sang Dương, thấy ánh mắt anh tối sầm lại. Bởi, nội dung trong tờ giấy A4 chính là bản Hợp đồng tình ái được soạn thảo dành riêng cho cô và anh. Không hiểu vì lý do gì mà nó lại nằm trong tay của ông Hoàng Hải.
Dương tức giận cất lời:
— Bố đang can thiệp vào đời sống riêng tư của con rồi đấy!
Ông Hải nghiêm giọng nói:
— Con đường đường là Chủ tịch của Thiên Hoàng Group … thế mà lại bày ra mấy việc làm ngu xuẩn như thế này? Nếu như tin tức vị Chủ tịch trẻ tuổi của Thiên Hoàng Group bao nuôi gái bar sàn bị lộ ra… con có biết hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào không?
Từng câu từng chữ ông Hải nói ra khiến cho Yến cảm thấy huyết mạch trên người mình ngừng lưu thông, cực kỳ đáng sợ. Cô cúi gằm mặt xuống nền nhà, 10 ngón tay đan chặt vào nhau, không dám hé răng nói nửa lời.
Im lặng một lát, Dương bình tĩnh nói:
— Chuyện của cá nhân con, con sẽ tự giải quyết. Từ nay về sau, hy vọng bố không can thiệp vào bất cứ chuyện gì liên quan đến con nữa.
Ông Hải tức giận đập tay xuống bàn hét lớn:
— Chuyện của con cũng là chuyện của bố, là chuyện liên quan đến cơ nghiệp của nhà họ Hoàng, bố không thể trơ mắt ra nhìn con hành động tùy tiện như vậy được.
— Như thế nào gọi là tùy tiện? Bố có phải là con đâu mà hiểu được cảm xúc của con thế nào? Con thật sự mong muốn điều gì nhất?
— Có rất nhiều cô gái xứng đôi vừa lứa, môn đăng hậu đối với gia đình ta, tại sao con phải làm thế với cô gái có xuất thân dơ bẩn như thế này?
Khi nghe ông Hải nhấn mạnh đến quá khứ của bản thân mình, Yến không biết những giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống đôi gò má từ khi nào. Cô cố ngăn không để mình khóc nấc lên, đôi bàn tay đan chặt, móng tay đâm vào thịt tưởng chừng như có thể bật m,áu…
— Bố không biết gì thì đừng vội vàng đưa ra những lời suy luận vô căn cứ. Yến không phải kiểu người như bố nghĩ đâu.
— Con bị nó bỏ bùa mê thuốc lú rồi đúng không? Bố nghe nói Cao Bằng là nơi có rất nhiều hiện tượng mê tín dị đoan, có nơi còn làm cả bùa ngải… Con thông minh lanh lợi như thế mà cũng mắc bẫy của mấy đứa như vậy à?
— Bố đừng nói những lời gây tổn thương cho người khác nữa. Những gì bố thấy… chưa chắc đã giống những gì bố đang nghĩ. Muộn rồi, con xin phép đi nghỉ trước.
Nói đoạn Dương dứt khoát đứng dậy và kéo tay Yến bước đi, chưa được 2 bước, ông Hải gằn giọng quát lớn:
— 1 tỷ đồng… coi như tôi bố thí cho cô. Buông tha cho con trai tôi đi. Nếu 1 tỷ vẫn chưa đủ, cô cứ đưa ra cái giá mà cô muốn, tôi nhất định sẽ đáp ứng.
Yến nuốt nghẹn trong lòng, cô thực sự không biết phải nói gì vào lúc này, quá nhiều đắng cay và tủi nhục, những ảo ảnh về tình yêu xa vời với người đàn ông này cũng theo đó mà tan thành mây khói.