Dương theo Yến đi vào trong nhà, ánh mắt anh tò mò quan sát một lượt nơi ở của hai bà cháu. Nhìn những vết bong tróc trên tường, có chỗ còn in hằn những vệt nấm mốc, Dương đoán, có lẽ ngôi nhà đã được xây dựng từ rất lâu. Tuy nhỏ hẹp và giản dị nhưng mọi thứ trong nhà được bài trí, sắp xếp rất ngăn nắp. Ánh đèn màu vàng nhạt khiến cho không gian trở nên ấm cúng hơn. Những tiếng rào rào liên tục trút xuống mái hiên, Dương thoáng ngây người, anh có cảm giác như mình đang lạc vào một thế giới khác. Là những hình ảnh thường thấy ở phim truyền hình, hoặc một khung cảnh mà anh đọc được ở cuốn tiểu thuyết nào đó.
Yến dựng cây ô vào trong góc nhà, cô e ngại nhìn Dương và ngập ngừng nói:
— Anh thấy rồi đó, điều kiện sống của bà cháu tôi rất giản dị, chỉ sợ anh không quen thôi.
— Em nghĩ là tôi chỉ sống được ở những nơi như khách sạn, biệt thự hay một căn villa nào đó à? Em lầm rồi, ngay cả những nơi thiếu thốn như khu tập thể của công nhân tại mỏ khai thác khoáng sản… tôi còn đang sống được. Một nơi ấm cúng và đẹp đẽ như vầy… vượt xa sự tưởng tượng của tôi.
— Lúc trước anh tưởng tượng như thế nào?
— Tôi không miêu tả được chính xác, nhưng đại khái nó hoàn toàn không giống như những gì tôi đang tận mắt thấy.
Ngồi ở trong nhà, nghe thấy tiếng nói chuyện, dường như có giọng nói của đàn ông. Bà Nhật khấp khởi mừng thầm, bà tưởng đó là Khải, cậu ấy nghe tin hai bà cháu ở Hà Nội về nên đến thăm. Thấy Yến buồn phiền nhiều ngày nay, bà Nhật thấy thương vô cùng, nếu như Khải đến và làm lành với cháu gái bà thì tốt biết bao. Bà Nhật vội bước chân lên nhà, vừa đi bà vừa ồn ào nói:
— Nhà có khách phải không Yến? Khải đến chơi đúng không??
Dương và Yến đứng ở phòng khách, khi nghe bà nhắc đến Khải, nụ cười trên môi cô vụt tắt. Dương cũng không khá hơn, người đàn ông tên Khải đó, mặc dù anh chưa một lần gặp anh ta… nhưng Dương mặc định, Khải chính là tình địch của anh. Sở dĩ Dương có suy nghĩ như vậy là bởi, nhiều lần Yến say rượu, cô luôn miệng nhắc đến người đàn ông tên Khải đó. Bà của Yến vui mừng khi nghĩ người đến thăm nhà là Khải… hẳn là trước đây họ đã từng thân thiết lắm??
Nghĩ tới đây, Dương cảm thấy trong người khó chịu vô cùng. Bình thường anh chỉ ghét người tên Khải kia một chút xíu, nếu không nghĩ đến thì anh không hề cảm thấy khó chịu. Cơ mà trong tình huống hiện tại, anh chỉ ước được làm một điều gì đó cho hả dạ, nếu có thể, anh sẵn sàng tác động vật lý vào gương mặt gã đàn ông tên Khải kia. Sở dĩ Dương cảm thấy khó chịu như vậy là bởi, có lần Yến say rượu, cô khóc lóc kể lể và trách móc Khải rất nhiều. Anh cũng tìm hiểu qua câu chuyện của cô nên hiểu được một chút. Một người đàn ông mà không thể đem lại yêu thương cho người con gái của mình, không chăm lo được cho cô ấy thật tốt… thì đều đáng trách cả.
Cứ nghĩ đến cảnh tượng Yến khóc trong vòng tay anh, nhìn cô như chú mèo con đáng thương… Dương thực sự không thể làm ngơ được. Bởi vậy, người đàn ông tên Khải đó anh mặc định là không tốt, không xứng đáng có được tình yêu của Yến.
Vẻ mừng rỡ của bà Nhật cũng nhanh chóng tiêu tan khi thấy Dương xuất hiện. Bà đi từ vui mừng sang ngạc nhiên, không hiểu cậu thanh niên bảnh trai này vì lý do gì lại vất vả từ Hà Nội đến Cao Bằng thăm hai bà cháu.
Dương lịch sự cất lời:
— Bà có khỏe không ạ? Lâu rồi cháu bận quá không có thời gian đến thăm bà.
Bà Nhật nhẹ nhàng nói:
— Bà khỏe. Cháu bận công việc mà vẫn nhớ tới thăm bà… như thế là quý lắm. Trời tối rồi, đúng lúc hai bà cháu chuẩn bị ăn cơm, cháu cùng ăn luôn cho vui nhé. Cái Yến khéo tay lắm, hôm nay nấu toàn món ngon đây này.
Nghe vậy, Dương mỉm cười quay sang nhìn Yến, trong đầu anh thầm nghĩ, không ngờ cô gái nhỏ cũng đảm đang nội trợ như vậy. Anh nhất định phải nếm thử tay nghề nấu nướng của cô mới được.
Dương bối rối đáp lời:
— Như thế có tiện lắm không ạ? Cháu đến bất ngờ, sợ ăn hết phần của mọi người. Hay là để khi khác cháu ghé qua nhà ăn cơm với mọi người sau.
Ngoài mặt thì làm ra vẻ từ chối chứ thực lòng, Dương rất mong Yến sẽ nói “không sao đâu, tôi nấu nhiều cơm lắm”, bà Nhật cũng sẽ nhiệt tình mời mọc “đúng vậy, cháu ở lại cùng ăn cho vui đi, Yến nấu nhiều cơm mà”.
Thấy Dương nói vậy, Yến thầm nghĩ trong đầu “tôi cũng mong là anh sẽ đi chỗ khác để ăn tối và không làm phiền đến không khí ấm cúng của hai bà cháu tôi”. Cơ mà, nhìn vào ánh mắt của người đàn ông ấy, ý nghĩ kia cũng nhanh chóng vụt tắt. Đúng vậy, cô đang muốn gặp anh cơ mà, nếu anh đi chỗ khác thật… không biết cô sẽ buồn như thế nào đây.
Bà Nhật vừa nói vừa cầm tay Dương kéo anh đi về hướng nhà bếp:
— Không phải khách sáo đâu. Nhà có hai bà cháu, cái Yến bày biện đủ món đây này. Lúc trước ở Hà Nội, lại sống trong bệnh viện nên chẳng có dịp gì ngồi lại cùng nhau. Nay cháu đến Cao Bằng chơi, nhân tiện thì ở lại dùng bữa với bà luôn nhé. Người quê chỉ có tấm chân tình thôi cháu ạ.
Dương ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, không hiểu sao lời nói và cử chỉ dịu dàng của bà Nhật lại khiến anh cảm động như vậy. Tấm chân tình bà nói, anh đang mong còn không được.
— Đúng lúc cháu đang đói bụng. Cháu sẽ không khách sáo đâu ạ.
Yến ngồi bên cạnh Dương, cô im lặng vừa ăn vừa quan sát vị Chủ tịch quyền uy đang thân mật tâm sự với bà mình. Khung cảnh yên bình này sao giống với không khí của một gia đình hạnh phúc quá? Yến mơ hồ tưởng tượng, Dương là người chồng mẫu mực, hàng ngày anh đi làm, buổi tối về nhà đúng giờ ăn cơm cùng vợ con. Ở góc nghiêng 45 độ, Yến thấy gương mặt của người đàn ông ấy đẹp hoàn hảo, ngay cả khi ăn cơm trông cũng cuốn hút đến mê người. Bà Nhật ban đầu còn mừng rỡ tưởng Khải xuất hiện, cơ mà nói chuyện cùng Dương một lát, một người đàn ông dày dạn kinh nghiệm trên thương trường nên cực kỳ linh hoạt trong giao tiếp, anh hàn huyên tâm sự với bà Nhật đủ chuyện, dường như động đến lĩnh vực nào anh cũng am hiểu và phân tích sâu sắc. Càng nói bà Nhật lại càng thêm yêu mến cậu thanh niên tài giỏi và khéo léo này.
Ăn tối xong, Dương ngồi sofa ở phòng khách và nghe bà Nhật kể về chuyện thuở xưa khi đi công tác ở đoàn văn công, anh nói qua nói lại mấy câu, khen bà tài năng rồi xin phép xuống dưới phụ Yến dọn dẹp. Thấy Dương xuất hiện, Yến tò mò hỏi:
— Anh không ngồi đó chơi, xuống đây làm gì thế?
— Em có cần tôi giúp gì không?
— Anh có thể giúp được gì cho tôi?
— Tôi phụ em rửa bát nhé, được không?
— Anh đã từng làm công việc này bao giờ chưa?
Dương thật thà lắc đầu.
— Vậy anh đứng im đó cho tôi. Tôi nghèo lắm, không có tiền mua bát đĩa mới đâu.
— Em nghĩ tôi kém cỏi đến thế kia à?
— Không dám phiền đến Chủ tịch làm những chuyện vặt vãnh như thế này.
— Em nói chuyện với tôi nghe khách sáo vậy?
Yến và Dương đang nói chuyện cùng nhau thì bà Nhật từ phòng khách đi vào, bà Nhật vui vẻ nói:
— Dương từ Hà Nội đến đây chắc chắn là không có chỗ ngủ. Nay trời mưa nên hơi lạnh, Yến bật nước nóng cho cậu ấy tắm nhé. Tối nay nghỉ lại ở đây, mai tạnh mưa thì bảo cái Yến đưa đi chơi. Quê bà có nhiều danh lam thắng cảnh đẹp lắm.
Bà Nhật thực sự đã nói hộ nỗi lòng của Dương lúc này, anh chưa biết tìm lý do gì để được ở lại qua đêm thì… Cơ mà Dương vẫn phải diễn cho đúng kịch bản:
— Hay là thôi, lát nữa cháu ra khách sạn ngủ cũng được. Ngày mai cháu quay lại đây sau, nhà có hai bà cháu, cháu ngủ lại sợ không thích hợp cho lắm…
Bà Nhật xua tay dứt khoát nói:
— Hiếm khi mới có dịp cháu đến nhà chơi, để cháu ra khách sạn ngủ thì khác nào chủ nhà tiếp đón không tử tế. Khách sạn tuy đẹp thật đấy nhưng không bằng nhà mình đâu cháu ạ. Nhà có 2 bà cháu, có chỗ ngủ thoải mái cho cháu. Yên tâm nhé. Khuya rồi, trời lại đang mưa gió, không phải khách sáo như vậy đâu.
Yến lúc này mới lên tiếng:
— Bà đã nói vậy rồi… anh nghe lời người lớn đi!
Dương vui sướng trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra lạnh lùng, anh cúi mặt khẽ đáp:
— Vâng, cháu nghe lời bà ạ!
Dương sở hữu chiều cao khung, căn nhà mà bà cháu Yến đang ở đã xây từ rất lâu về trước, bởi vậy, có một vài điểm thiết kế thật sự rất bất tiện. Ví dụ như phòng tắm, cửa rất thấp, với một người cao gần mét chín như anh mỗi khi bước vào đều phải cúi đầu xuống mới bước qua được. Rồi đến gương soi, vì anh quá cao nên muốn soi gương cũng phải khom người xuống. Không chỉ vậy, ngay cả vòi hoa sen cũng thấp. Nước chỉ chảy được đến ngực anh. Dương phải ngồi xuống chiếc ghế nhỏ mới có thể hứng trọn những giọt nước từ vòi sen rơi xuống.
Nếu là ở một không gian khác, trong một bối cảnh khác, có lẽ Dương sẽ rất khó chịu vì những điều không vừa ý này. Nhưng không, hôm nay anh hoàn toàn không thấy khó chịu. Ngược lại còn cảm thấy việc được bà Nhật chấp thuận cho ở lại giống như là một điều gì đó may mắn lắm. Mấy việc khom người, cúi người trong phòng tắm chật hẹp này cũng thú vị biết bao. Đúng vậy, được trải nghiệm cuộc sống bình dân như thế này vui ch,ết đi được ấy. Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có lúc mình được sống trong không gian như thế này cả.
Dương được Yến sắp xếp cho mình ngủ ở sofa, anh chưa bao giờ ngủ qua đêm trên ghế sofa như này cả. Anh thích được nằm trên chiếc giường rộng rãi, lúc ngủ say có thể tùy hứng trở mình qua lại cơ, chiếc ghế vừa hẹp vừa ngắn như thế này bất tiện ch,ết đi được. Chưa kể anh lại cao lớn, nằm lên đó chắc chắn là không đủ. Cơ mà Dương vẫn rất vui vì sự sắp xếp này.
Nửa đêm, Dương nằm co quắp trên sofa, anh không ngủ được vì tiếng ồn ngoài mái hiên, trở mình mấy lần suýt ngã xuống nền nhà. Lúc đó Dương đã nghĩ, tại sao Yến không cho anh ngủ trong phòng của cô ấy nhỉ? Tại sao Yến không ngủ chung với bà và nhường phòng cho anh? Nhưng rồi Dương lại tự nhủ, có chỗ nằm như này là hạnh phúc rồi. Anh không nên đòi hỏi thêm nữa. Nằm và suy nghĩ hồi lâu, Dương mở điện thoại và nhắn tin cho Yến:
— Em đang làm gì vậy? Tôi không ngủ được…
Dường như Yến cũng không ngủ được, cô reply tin nhắn của anh liền sau đó:
— Giờ này không ngủ thì anh nghĩ tôi có thể làm gì?
— Tôi có thể ôm em ngủ không? Nằm ở ngoài này lạnh quá.
— Không được. Đây không phải là tòa lâu đài của nhà anh đâu.
— Ôm em 3 phút được không? Tôi hứa.
— Anh ngủ đi.
Dương cầm điện thoại và rón rén bước về phía cửa phòng Yến, dưới ánh sáng mờ mờ của màn hình điện thoại, cô nhìn thấy cánh cửa đóng kín. Dương đưa tay lên chạm nhẹ vào tay nắm và gõ thật chậm vừa đủ khiến người bên trong nghe được.
Quả nhiên Yến sợ bà thức giấc, cô mở cửa phòng liền sau đó. Cô đứng giữa cửa, khoanh tay chắn lối không muốn cho anh vào.
— Tôi muốn được ôm em ngủ…
Dương thì thầm kéo tay cô như đứa trẻ con nịnh người lớn, bàn tay ngang ngược đặt lên ng,ực cô qua lớp áo ngủ. Thế nhưng Yến lại vung tay gạt đi.
Cô gái trước mặt anh mái tóc bung xõa, gương mặt không hề tô điểm son phấn, trong bóng đêm mờ ảo, vẻ đẹp ấy càng khiến anh thấy động lòng.
— Anh nói đi, anh tìm đến đây là có mục đích gì?
Yến khẽ nói bằng tiếng gió.
— Chỉ vì nhớ em thôi…
Giọng nói của Dương khẽ khàng vờn bên tai cô, một tay anh đặt lên eo cô, tay còn lại lặng lẽ cởi khuy áo của cô ra, đến khi nút áo cuối cùng bật ra, bàn tay kia lập tức luồn vào trong, chạm đến nơi căng đầy, say mê nhào nặn. Bàn tay ấy như có ma lực khiến cô không kiềm chế được mà nhắm mắt lại hưởng thụ.
Cơn mưa đêm mỗi lúc lại thêm nặng hạt, trong không khí đưa lại dư vị thanh tân mát mẻ, trên chiếc giường chật hẹp, Yến tựa sát vào người Dương, chiếc giường khẽ rung nhẹ theo tiết tấu mà Dương thâm nhập. Mới chỉ xa cách mấy ngày mà Dương ngỡ đã lâu lắm, anh ghì sát lấy thân thể cô, mỗi lần tiến sâu vào đều khiến cô khóc thét.
— Dương … xin anh nhẹ chút… bà ở phòng kế bên…
Dương siết chặt lấy eo cô, hết lần này đến lần khác ra sức thúc ép khiến người con gái dưới thân run rẩy không ngừng. Cánh tay nhỏ nhắn của cô ôm lấy vai anh, anh thực sự yêu ch,ết cái tiếng nấc cùng những tiếng ngâm khe khẽ nhỏ vụn phát ra từ miệng cô. Yến càng van xin, Dương càng hứng tình miệt mài không ngừng nghỉ. Giây phút chạm đến nơi sâu nhất trong thân thể cô, Yến cảm giác như mình bị cơn sóng tình đó đánh tan thành tro bụi…
Dương gục đầu trước thềm ngực của Yến, anh khẽ thì thầm:
— Buổi tối trước khi ngủ không được nhìn thấy em… tôi thực sự rất nhớ!