Chương 13

Chỉ Cần Gió Biết

8.952 chữ

15-12-2022

Lâm Vãn ở trong một căn nhà cũ ở thị trấn Chính Huy, căn hộ này không to, khoảng 80m2, là nhà mà tổ tiên để lại, có ba mẹ Lâm Vãn và ông bà nội của cô.

Ánh sáng của căn nhà này không tốt lắm, thế nên có nhiều lúc ban ngày cũng phải bật đèn, trong nhà cũng chẳng có gì quý giá, đồ đạc đã cũ, ngả sang màu vàng nhạt.

Nhưng Lâm Vãn lại rất thích ngôi nhà này, tuy nhỏ nhưng rất ấm áp.

Cô vừa mới về, bà nội kéo tay cô, nhìn tới nhìn lui, hỏi: “Ôi trời, một tháng không gặp, cháu gái bà lại gầy đi rồi.”

Ông nội mỉm cười: “Bà cứ làm quá lên, từ nhỏ Vãn Vãn đã gầy rồi, bà cũng biết mà.”

Ông nội ngồi trên ghế, ông đang đọc báo, bà nội lườm ông một cái, “Ông già nên mắt mờ rồi, nhìn cái gì cũng giống nhau.”

Ông nội bật cười, không nói nữa.

Lâm Vãn nhìn hai ông bà đấu võ mồm, cô mỉm cười, nịnh: “Ông bà nói đều đúng cả ạ.”

Đôi vợ chồng già càng vui hơn, bà nội vào bếp nấu cơm, ông nội lại tiếp tục đọc báo.

Một lát sau, bàn ăn toàn món mà Lâm Vãn thích, khoai tây xào, sườn xào chua ngọt, thịt kho tàu,…

Lâm Vãn nhìn quanh nhà, hỏi: “Ba mẹ cháu vẫn chưa về ạ?”

Bà nội vừa xới cơm vừa nói: “Hai đứa nó làm xong mới về, bà phần cơm rồi, tí nữa mang qua đó.”

Lâm Vãn gật đầu, kéo ghế ra: “Tí nữa cháu đi cho.”

Cả 3 người vừa ăn vừa nói chuyện, bụng Lâm Vãn no căng, chào ông bà rồi cầm hộp giữ nhiệt tới cửa hàng đưa cho ba mẹ.

Quán ăn sáng của Lâm Chí Tân và Dương Quyên cách nhà 10 phút.

Khi còn nhỏ, mặt tiền tầng 1 làm quán bán đồ ăn sáng, tầng 2 kê mấy kệ đồ và hai chiếc giường, vì còn phải chăm sóc Lâm Vãn nên cô sống với ba mẹ ở đây.

Sức khỏe của ông bà nội không tốt, còn có công việc riêng nên không muốn làm phiền ông bà.

Hơn nữa chỗ đó gần trường Tiểu học Chính Huy hơn, cũng tiện hơn nhiều.

Khi đó, một bà 3 người hầu như ở đều ở quán, tới chiều xong việc mới về nhà.

Sau đó quán dần đắt khách hơn, tầng 1 không đủ chỗ, cho nên lấy tầng 2 để buôn bán luôn, gia đình Lâm Vãn chuyển hẳn về nhà.

Quán ăn ngay gần chợ nên khá đông khách, hơn nữa đồ ăn thơm ngon được nhiều người thích, thế nên có nhiều người xếp hàng mua bánh bao, ba mẹ cô lại bận hơn.

Tuy giờ là giữa trưa nhưng khách trong quán vẫn đông, Lâm Vãn đưa hộp cơm cho ba mẹ, cô phụ giúp một tay để ba mẹ có thời gian ăn cơm, cô nói mình muốn mua điện thoại, lát sau thì tới cửa hàng gần đó.

Thấy cô đi được vài bước, ba Lâm mới nhớ ra, gọi cô lại: “Vãn Vãn, ba đã đưa tiền cho con đâu, con định mua thế nào?”

“Không sao đâu ba ơi, con còn tiền ạ, nếu không đủ thì con sẽ bảo ba mẹ.” Lâm Vãn vừa đi vừa nói.

Cô không biết nên chọn hãng nào, cô nhìn trúng chiếc điện thoại gập màu hồng, thế là mua cái đó.

Lâm Vãn rất tiết kiệm, cô có tiền tiêu vặt, ba mẹ không cầm tiền mừng tuổi của cô thế nên Lâm Vãn mới không xin tiền.

Lâm Vãn ngoan ngoãn hiểu chuyện, có chính kiến riêng, thế nên ba mẹ Dương rất yên tâm.

Các bạn trong lớp đều đó điện thoại, trước đây Dương Quyên và Lâm Chí Tân cũng định mua cho cô một cái nhưng Lâm Vãn bảo không cần, cô cảm thấy có điện thoại cũng chẳng để làm gì, mỗi ngày đều phải đi học, chẳng có ai để nhắn tin gọi điện, cũng không có người muốn liên lạc với cô.

Phòng học và khu kí túc xá có điện thoại, muốn gọi về nhà cũng được, hoặc là dùng điện thoại công cộng.

Với cả, cô không muốn vì điện thoại mà bỏ bê bài vở, có điện thoại rồi lại sợ không ai gọi cho mình, quá phiền phức lại tốn thời gian.

Người khác coi 1 giây là 1 giây, cô chỉ hận không thể chia nó thành 2 hoặc 4 phần.

Đi học không được mang điện thoại nhưng có thể dùng ở kí túc xá.

Trước đây cô không muốn mua nhưng giờ lại khác.

Cái gì cũng có lý do cả, mà lý do của cô là Trần Tích.

Bước ra ngoài, cô muốn gọi cho cậu, nhưng mà hôm đó cậu lưu số nhà cô, cô quên mất không hỏi số cậu.

Lâm Vãn đi dạo một lúc, muốn ngắm nơi cô sống từ nhỏ tới lớn, muốn cảm nhận hơi thở cuộc sống nơi đây.

Ánh mặt trời mùa đông rất ấm áp, quán trà bên đường chật kín người, có nhiều cụ già vừa đánh cờ vừa uống trà, thỉnh thoảng lại hút một điếu thuốc, mùi thuốc lá và khói trắng phả vào không gian.

Lâm Vãn hy vọng có thể gặp được Trần Tích, cô đi khắp những con phố lớn hay hẻm nhỏ.

Trên đường đi, cô gặp mấy cô dì chú bác quen mình, bọn họ nhiệt tình bảo:

“Vãn Vãn về rồi đấy à, càng ngày càng xinh nha.”

“Đứa trẻ này trông đáng yêu quá.”

“Ba mẹ cháu có phúc thật đó, có cô con gái vừa học giỏi, vừa ngoan ngoãn lại còn xinh nữa chứ.”

“Con gái 18 trổ mã, suýt nữa là cô không nhận ra đấy.”

Lâm Vãn lễ phép cảm ơn bọn họ, cô thăm hỏi vài câu, cũng chẳng biết nói gì nữa nên lại đi tiếp.

Mấy ngày sau, cô đợi mãi nhưng không thấy Trần Tích gọi tới.

Kỳ lạ thật, thị trấn Chính Huy không to, vậy mà muốn ngẫu nhiên gặp được 1 người cũng không được.

Tới ngày thứ 4, cô và bà nội đi chợ, cô đang mua hoa quả thì thấy dáng người cao ráo của Trần Tích đứng ở cửa hàng hải sản.

Lâm Vãn vui vẻ đang định gọi cậu thì thấy Chu Đường đi tới, cô nàng cầm mấy cái túi, chắc là vừa mua đồ linh tinh xong.

Hai người họ cúi đầu nhìn hải sản, đứng gần tới mức dựa sát vào người nhau, Chu Đường kéo tay Trần Tích, giống như là một đôi.

Lúc nhìn thấy Chu Đường, trái tim Lâm Vãn thắt lại.

Mãi sau cô mới không nhìn nữa, kéo tay bà nội, mua thêm mấy thứ khác rồi về nhà.

Về tới nơi, Lâm Vãn để đồ ăn lên bàn bếp, bảo bà mình đi học bài, cô khóa trái cửa, nhốt mình trong phòng

“Vãn Vãn, cháu mua gì thế? Bà bảo mua hành mà sao lại không có?” Bà nội đã già, tai không tốt lắm, thế nên bà nói rất to.

Cách một cánh cửa, Lâm Vãn đáp: “Ơ? Đều ở trong túi mà bà?”

Bà nội giận dỗi, bảo: “Không có, sao cháu mua nhiều tỏi thế?”

Lâm Vãn hoàn hồn, chắc vừa nãy sốt ruột quá nên cô mua nhầm, sợ bà nội nhận ra cái gì, cô vội vàng đáp: “Bà ơi, cháu muốn ăn thịt rang cháy tỏi bà làm.”

Bà nội bật cười, mắng yêu: “Cái đứa nhỏ này!”

Lâm Vãn đặt sách toán lên bàn, cô cầm bút, nhìn chằm chằm vào quyển sách, trong đầu lại toàn hình ảnh thân mật của Chu Đường và Trần Tích.

Có lẽ, vốn dĩ ngay từ đầu cô chỉ ảo tưởng hão huyền mà thôi.

Có lẽ, vốn dĩ cô mới là người thừa.

Nước mắt rơi lã chã, lăn qua gò má phiếm hồng rơi xuống trang sách làm mực in nhòe đi, trên giấy có mấy vòng tròn màu đen nhòe nhòe.

“Leng keng leng keng ~~~”

Tiếng chuông điện thoại bàn vang lên, Lâm Vãn không nghĩ người gọi là cậu, cô ngồi im trên ghế, cũng chẳng có tâm trạng chạy ra nghe.

Tiếng chuông vang lên một hồi, bà nội từ từ đi tới, “Mấy hôm trước nhiệt tình canh điện thoại lắm mà, sao bây giờ có người gọi lại không nhận.”

“Alo, ai thế?” Bà nội nhấc máy.

“À? Tìm Vãn Vãn à? Cháu đợi tí nhé.” Bà nội đặt điện thoại xuống, hắng giọng gọi cô, Lâm Vãn nghe thấy tên mình, cô vội vàng lấy khăn giấy lau nước mắt nước mũi.

Sợ giọng cô khác thường, Lâm Vãn uống mấy ngụm nước, soi gương xem mình thế nào, chắc chắn mọi thứ bình thường không có sơ hở mới đi ra ngoài.

Bà nội đưa điện thoại cho cô, thấy mắt cô hơi lạ, nhưng bà không hỏi, vào bếp nấu cơm.

Lâm Vãn cầm điện thoại, mong ngóng giọng nói quen thuộc: “Alo?”

“Lâm Vãn, tớ là Trần Tích đây.” Giọng cậu truyền vào điện thoại, âm thanh trầm thấp dễ nghe, lại càng thêm quyến rũ hơn.

Cho dù cô vừa khóc vì cậu, nhưng giờ phút này nghe thấy giọng Trần Tích, cô không giận cậu nữa.

Cô còn trách bản thân sao lại nhạy cảm thế chứ, trái tim yếu đuối như pha le vậy.

Cô thở phào một hơi, đè nén tâm trạng vui sướng của mình: “Ừ, tớ biết.”

Nói xong, sợ Trần Tích thấy cô quá lạnh nhạt, cô nói: “Tớ nghe thấy giọng cậu rồi.”

Trần Tích: “Cũng không có chuyện gì đâu, tớ với Chu Đường đi chợ, nhớ nhà cậu ở gần đó nên mới gọi cho cậu thôi.”

“Ò, nhà tớ ở gần đó, muốn tớ ra gặp hai cậu à?” Thật ra Lâm Vãn rất muốn chạy ra ngoài, nhưng cô lại sợ mình chủ động, hơn nữa nhớ lại chuyện vừa nãy, cô rối rắm nghĩ mình không muốn nhìn thấy cảnh đó nữa nên mới hỏi thế.

Trần Tích nhìn khung cảnh ồn ào xung quanh, cậu đi tới một góc yên tĩnh: “Không cần đâu, tớ chỉ hỏi thế thôi, bọn tớ mua xong rồi.”

Lâm Vãn cầm điện thoại lại gần mình, luyến tiếc giọng nói của cậu, muốn cho hết những điều cậu nói vào tai nhưng lại chỉ đáp một câu đơn giản, “Được.”

Vài giây trầm mặc trôi qua.

Lâm Vãn còn đang vắt óc suy nghĩ xem nên nói gì thì Trần Tích bảo: “Ngày mai thời tiết không tồi, bọn tớ định leo núi Thanh Vân, cậu muốn đi không?” Dứt lời, cậu sợ cô từ chối, nói tiếp: “Chỉ có 3 bọn mình thôi.”

“Được.” Lâm Vãn không biết nói gì, chỉ trả lời một chữ.

Chỉ cần được gặp cậu, làm chuyện gì cô cũng bằng lòng cả.

Chỉ cần cậu đề nghị, bất luận là chuyện gì cô cũng sẽ đồng ý.

Lại thêm vài giây im lặng, Lâm Vãn mới nhớ một chuyện: “À, tớ mua điện thoại rồi.”

Lâm Vãn đọc số của cô cho Trần Tích, hai người hẹn gặp dưới chân núi.

Cúp máy, cô nhận được tin nhắn.

Số điện thoại xa lạ nhưng cô nhìn qua cũng biết người đó là cậu.

Vì ngoài gia đình ra, cậu là người đầu tiên biết số của cô.

【Lâm Vãn, đây là số điện thoại của tớ, cậu lưu vào đi, ngày mai gặp lại nhé.】

Mà đây cũng là tin nhắn đầu tiên của cô.

Cô vội vàng lưu lại, chỉ ghi hai chữ: Trần Tích.

Không cần từ nào hoa mỹ dài lòng, hai chữ này rất đặc biệt, rất quan trọng với cô.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!