Chất Dị Ứng Đáng Yêu

/

Chương 2: Bước Ngoặt Mới

Chương 2: Bước Ngoặt Mới

Chất Dị Ứng Đáng Yêu

Trĩ Sở

15.201 chữ

02-07-2023

“Có thể… Là anh ấy nhặt được đó.”

“Nhặt được sao?”

Nhỏ như vậy cũng nhặt được hả?

“Tin cậu mới là lạ đó!” Tưởng Vũ Phàm nhăn mày, đi theo phía sau Nhạc Tri Thời lên lầu hai của khu trung học cơ sở, vừa chạy đùng đùng đùng trên cầu thang vừa tiếp tục hỏi đến cùng: “Cứ cho là anh ấy nhặt được đi, nhưng làm sao anh ấy biết được cậu là Nhạc Tri Thời chứ?”

Nhạc Tri Thời hỏi lại: “Tớ thế này mà còn không dễ nhận ra sao?”

“Ờ, cũng đúng…” Vì gương mặt con lai mà lúc Nhạc Tri Thời mới nhập học, đã trở thành chủ đề bàn tán số một số hai, nhưng Tưởng Vũ Phàm vẫn cảm thấy kỳ lạ: “Mới vừa nãy cậu xém xíu nữa hù chết tớ đó.

Lúc nhìn thấy anh Tống Dục đeo phù hiệu đội sao đỏ đến chỗ cậu, tớ cứ tưởng cậu sắp tiêu đời rồi.”

Nhạc Tri Thời vịn cầu thang thở hổn hển: “Có cần nghiêm trọng đến mức đó không?”

“Sao lại không chứ? Ngày đầu tiên khai giảng đã vi phạm rồi, còn gặp phải người lạnh lùng nghiêm túc như anh Tống Dục trực nhật, lúc anh ấy kéo tay cậu, tớ còn tưởng anh ấy muốn xử lý cậu ngay tại chỗ luôn nữa kìa.”

Sắp đến nơi, Nhạc Tri Thời quay đầu thở dài với cậu ta, rồi bước nhanh vào phòng học.

Trời xui đất khiến, khi cậu bước vào lớp cũng vừa lúc lớp trưởng đang điểm danh.

Nhạc Tri Thời cố gắng không thở mạnh nữa, rụt rè đứng ở cửa ra vào, tóc tai cũng vì chạy nhanh mà dựng thẳng lên: “Chào thầy ạ…”

Giáo viên chủ nhiệm lớp cậu là một thầy giáo trẻ dạy môn Ngữ Văn nên khá hòa đồng với học sinh, nhưng một khi đã nghiêm khắc thì thầy hiệu trưởng cũng phải rén.

Cũng may từ trước đến nay Nhạc Tri Thời vẫn là con ngoan trò giỏi, không đi học muộn, không cúp học, không gây chuyện, thành tích không tệ, tính cách lại khiến người ta yêu quý nên thầy Vương cũng không muốn làm khó dễ cậu: “Vào chỗ ngồi đi.”

Còn Tưởng Vũ Phàm thì không may mắn như thế.

Vương Khiêm nở nụ cười trêu chọc: “Ơ kìa! Đây không phải là khách quý của tiểu đội chuyên đi học trễ lớp 9A8 chúng ta đó à?”

“Thầy Vương.” Tưởng Vũ Phàm sờ cái đầu đinh của mình: “Em chỉ chậm hơn bạn Nhạc Tri Thời có hai bước thôi mà.”

“Nói đúng lắm, vì thầy là một người có trái tim đầy lòng nhân ái nên thầy sẽ đặc cách cho em.” Vương Khiêm chắp một tay sau lưng nói: “Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày, em chỉ được phép muộn hơn bạn cùng bàn hai bước, nếu không giờ tự học sẽ bị phạt đứng.”

“Dạ?” Mặt Tưởng Vũ Phàm nhăn thành trái khổ qua, học sinh lớp 8 đang hóng kịch vui cũng cười ồ lên.

“Dạ cái gì mà dạ? Vào chỗ ngồi đi.” Vương Khiêm nói xong bắt đầu nhắc tới những học sinh khác: “Bình thường giỡn hớt thế nào cũng được, nhưng đến lễ khai giảng thì phải ngoan ngoãn chút cho thầy, bị thầy giám thị bắt được, thầy sẽ không chuộc mấy cô cậu ra đâu, phạt đứng cột cờ cũng vui, trở thành người nổi tiếng trước khi lên cấp ba luôn, sẵn tiện “an ủi” học bạ trắng tinh của cấp hai ha.”

Cả lớp đều đang cười trộm, chỉ có Nhạc Tri Thời còn chưa ổn định lại hơi thở, ngơ ngác nhét cặp sách vào ngăn bàn nhưng nhét thế nào cũng không vào được, lúc này mới phát hiện trong ngăn bàn có cái gì đó, đưa tay vào thì lấy ra được một hộp quà màu xanh da trời.

Thật kỳ lạ.

Cậu cẩn thận cầm hộp quà xem xét.

“Lại ai đưa cho cậu vậy? Sướng thật đó, ngày đầu tiên khai giảng mà đã có quà rồi.” Tưởng Vũ Phàm nghiêng người nhìn hộc bàn, nhỏ giọng trêu chọc: “Đẹp trai tốt thật đó nha.”

“Hổng phải đâu.” Nhạc Tri Thời ngẩng đầu lườm bạn học một cái rồi mở hộp quà ra, bên trong là một cây bút máy màu trắng tinh tế đi kèm bình mực nước, phía trên còn có một tấm thiệp.

Cậu không động vào cây bút máy mà chỉ mở tấm thiệp ra đọc, sau đó gấp lại đút vào trong ngăn bàn.

Tưởng Vũ Phàm hóng chuyện bu lại: “Là bạn nữ nào si tình Lạc Lạc nhà ta đây? Cây bút máy nhìn không rẻ đâu à nha.”

Nhạc Tri Thời mím môi như đang suy nghĩ gì đó.

“Kết thúc lễ khai giảng rồi tụi mình về nhà luôn hả?”

“Không có đâu, chắc còn phải trở về phòng học.

Sao vậy?”

“Tớ muốn đến lớp 9A11 để trả cái này lại.”

Các bạn trong lớp đứng dậy, chuẩn bị ra sân vận động của trường học.

Tưởng Vũ Phàm thật không hiểu nổi hành vi thật thà này của Nhạc Tri Thời: “Lạc Lạc ngốc này, cậu mà trả lại thì người ta sẽ đau lòng lắm đó.”

Nhạc Tri Thời hơi đói, cậu kéo khóa cặp, xé bọc bánh gạo ra cắn gần hết nửa cái, vừa nhai vừa nói: “Nếu như không trả thì bạn ấy sẽ nghĩ tớ đã đồng ý, nhưng tớ đâu có, làm vậy thì không đúng tí nào.

Mà tớ mới có lớp 9, người lớn đã dặn con nít không được phép yêu đương nhăng nhít.”

Tưởng Vũ Phàm không thể tin nổi: “Trời đất ơi, cậu là em bé ngoan ở đâu nhảy ra vậy, bạn nhà người ta ở lớp bên cạnh đã đổi ba bạn gái rồi đấy.

Thôi được rồi, dù sao cậu cũng không hiểu tâm trạng của con gái khi thất tình.”

Thất tình á?

Nhạc Tri Thời thực sự không hiểu đó là gì, nhưng cậu biết cân nhắc tính nghiêm trọng giữa thất tình với bị lừa dối, nên vẫn giữ vững quyết định của mình.

“Tớ sẽ cố gắng nói với bạn ấy.” Nhạc Tri Thời nhanh chóng nhai xong bánh gạo trong miệng, đứng lên đi cùng với những bạn học khác, từ trong túi rơi ra một hộp thuốc mới tinh.

Cậu khom lưng nhặt lên định bỏ vào túi, nhưng túi quần đồng phục quá nhỏ nên không nhét lọt.

Thế là cậu thử xé cái hộp ra, nhưng chất lượng của bao bì quá tốt, câu xé mãi không rách.

“Tụi mình đi nhanh đi.” Tưởng Vũ Phàm kéo tay cậu.

“À, được.”

Học sinh toàn trường đông đúc chen chúc, cậu vội vã ăn xong miếng cuối cùng, nhét cái vỏ bao vào túi quần đồng phục.

Trường Bồi Nhã là một trong những trường trung học nổi tiếng nhất ở đây, so với trường Tĩnh Kiệm tập trung vào điểm số thành tích thì trường này lại theo phong cách phương Tây, đầu ra đa số đều là học sinh du học đào tạo chuyên sâu, thậm chí có người nói rằng: “Học sinh lớp 12 của Bồi Nhã chỉ có một nửa thi vào trường đại học.” Cộng thêm nhà trường cũng có tiền, mở rộng đất đai nên trung học cơ sở và trung học phổ thông vẫn không tách ra.

Đối với số lượng học sinh nhiều như vậy, đương nhiên lễ khai giảng mỗi năm cũng thành sự kiện lớn trong trường, bình thường tự do nhưng ngày hôm nay không thể lộn xộn.

Học sinh cấp ba đi vào trước, ngồi theo lớp trên khán đài sân vận động.

Thầy Compa đứng ở phía trước sắp xếp: “Khối lớp 9, lớp 6 đến lớp 11 ngồi giữa sân.”

“Hả?”

“Sao lại là lớp màu xanh chứ?”

“Lại phải ngồi đất rồi.”

Cấp hai của trường Bồi Nhã có đồng phục mùa hè là áo sơ mi màu xanh nhạt ngắn tay, cấp ba là màu trắng, đến đồ đông là đồ len cũng mang hai màu này, lâu ngày mọi người đều dùng màu sắc đồng phục làm cách gọi khác cho hai khối cấp hai và cấp ba.

Mọi người tìm được vị trí lớp mình.

Một kỳ nghỉ hè không gặp, các học sinh nữ tụ lại một chỗ, việc đầu tiên là tám chuyện, dù sao đây vĩnh viễn là chủ đề được chờ đón nhất.

“Xem bài tỏ tình tối hôm qua chưa?”

“Chưa, lần này là ai vậy?”

“Là học sinh nữ lớp 9 tỏ tình với đàn anh Tống Dục đó, viết cực kỳ nhiều luôn, còn nói cái gì thầm mến một năm đồ nữa.”

“Chội ôi, tỏ tình với hotboy của trường…can đảm quá đi.”

“Trường chúng ta có bình chọn hotboy hả? Mình còn chưa bỏ phiếu luôn.”

“Không có đâu, chỉ là anh Tống dục được công nhận thôi.

Lại còn dám theo đuổi anh ấy, mình chưa thấy anh ấy đi cạnh học sinh nữ nào cả, đừng nói là cấp hai, cấp ba còn không có nữa là.”

Nghe thấy bọn họ nhắc tới tên của Tống dục, Nhạc Tri Thời hơi vui vẻ nhưng trong lòng lại có chút khó chịu.

Trên mặt hơi ngứa ngáy, cậu đẩy tóc mái sang một bên, nhìn xung quanh, chậm rãi đi theo mọi người.

Lớp trưởng chỉ đạo mọi người ngồi xuống đất, Nhạc Tri Thời ngồi ở dãy học sinh nam phía sau, chủ đề bàn tán của các “cô hàng xóm” phía trước chuyển đổi từ tin hot một học sinh nữ lớp 9 thổ lộ với học sinh lớp mười hai, sang trường Bồi Nhã rốt cuộc có bao nhiêu hotboy.

“Bài tỏ tình gây nhiều tranh cãi lắm, có người nói Tống dục thái độ kiêu ngạo, đối với ai cũng lạnh nhạt, còn không bằng Nhạc Tri Thời cấp hai.

Mình cười chết mất thôi, hóng chuyện hóng luôn tới lớp mình.”

“Cái gì mà gọi là còn không bằng chứ? Lạc Lạc rất đẹp đó, khuôn mặt con lai còn chưa đủ ngon hả? Hơn nữa tính cách cũng tốt nữa.”

“Nhưng có người nói cậu ấy quá nhỏ, chỉ là sau vụ ồn ào đó một người trở thành hotboy cấp hai, một người trở thành hotboy cấp ba, như vậy thì không còn tranh luận gì nữa”.

“Ha ha ha chính xác, hai người bọn họ đứng cạnh nhau đám đông thì bắt mắt phải biết.

Không biết khi nào chúng ta mới có cơ hội nhìn thấy, để mà so sánh đây nữa.”

“Chụp chung khung hình đã quá lắm rồi, bọn họ chưa từng xuất hiện cùng nhau lần nào cả.”

Tưởng Vũ Phàm vểnh tai hóng hớt, liên tục chậc chậc nói: “Lạc Lạc không tệ nha, cũng sánh vai được với Tống Dục rồi.”

Nhạc Tri Thời cố rướn cổ lên tìm kiếm bóng dáng Tống Dục trên bục, từ đầu tới cuối đều không quan tâm đến các bạn học nữ đang thảo luận về mình, bị Tưởng Vũ Phàm hỏi còn hơi ngơ ngác: “Hả?”

Ai ngờ lúc này học sinh nữ phía trước quay đầu, vẻ mặt đầy hóng hớt: “Lạc Lạc, ngoại trừ tính cách ra cậu thấy đàn anh Tống Dục như thế nào?”

Đây là lần đầu tiên cậu bị hỏi chuyện liên quan tới Tống dục ở trường cấp hai.

Nhạc Tri Thời chợt nhận ra mình chột dạ, tâm trạng giống y hệt lúc cậu tránh nắng chờ Tống Dục vậy.

Tốc độ chớp mắt của cậu nhanh lên trong vô thức, cố gắng trả lời như là người xa lạ.

“Anh Tống dục rất đẹp trai, thành tích cũng rất tốt.

Nhưng cậu cuối cùng vẫn không nhịn được mà bao che khuyết điểm: “Hơn nữa tớ cảm thấy tính cách anh ấy cũng không có vấn đề gì.” Giọng Nhạc Tri Thời nghiêm túc khác thường: “Anh ấy chỉ là không thích nói chuyện mà thôi, không thích nói chuyện không có nghĩa là xấu tính, mặc dù anh ấy nhìn có chút dọa người, nhưng anh ấy thật sự rất tốt…”

Học sinh nữ kia càng nghe càng thấy không đúng, mới nghi ngờ chen ngang: “Chờ đã, làm sao cậu biết anh ấy tốt?”

Đúng là cậu không giỏi che giấu mà.

Nhạc Tri Thời lập tức ngậm miệng, ai ngờ Tưởng Vũ Phàm lại chen vào: “Khoan hãy nói, anh Tống Dục đúng là tốt hơn một chút so với mình tưởng tượng, hôm nay anh ấy trực nhật, nhặt được bảng tên của Lạc Lạc, không những không báo cáo mà còn giúp cậu ấy lừa gạt thầy Com-pa nữa.”

“Cậu nói thật hay giả thế?”

“Anh ấy là ân nhân cứu mạng của Lạc Lạc đó nhé.”

“Đúng là anh đẹp trai có khác mà!”

Lễ khai giảng bắt đầu, lớp trưởng ở phía trước nhắc bọn họ đừng nói chuyện nữa, màn tám chuyện lúc này mới kết thúc.

Nhạc Tri Thời thở phào, suýt chút nữa thì bại lộ rồi, với trình độ nhiều chuyện siêu đẳng cấp vươn tầm thế giới của bọn họ, nếu đã muốn biết mối quan hệ thật sự của hai người thì sẽ không dừng lại được.

Nội dung của khai giảng hàng năm không khác gì mấy, thầy hiệu trưởng trên bục phát biểu cảm động đến mức khiến cậu muốn hồn lìa khỏi xác.

Sau đó chuyển thành học sinh đại diện của khối cấp hai, là một bạn nữ học giỏi lớp cậu, Nhạc Tri Thời hết sức cổ vũ, thẳng lưng ngẩng đầu cao lên, cố gắng nghe nhưng tiếc rằng ánh nắng trên sân vận động quá chói chiếu lên khiến cậu dần gục đầu xuống, giống như đóa hoa hướng dương ủ rũ vì bị phơi nắng.

Cũng không biết có phải do ăn bánh gạo nhanh quá hay không, mà lúc này dạ dày cậu hơi khó chịu như bị nghẹn cái gì trong đó, lên không nổi mà xuống cũng không xong.

Xoa xoa bụng, Nhạc Tri Thời nhìn vết bẩn nhỏ trên giày vải của mình.

Ánh mắt cậu tập trung vào nơi đó, vết nhỏ này dần dần lớn lên, giống áng mây áp thấp vậy.

Tiếng vỗ tay từ xung quanh truyền tới khi lời phát biểu kết thúc, giống nước sôi trào rót vào trong lỗ tai, thiêu đốt tới lồng ngực, hơi nước căng chặt trong phổi.

Đám học sinh xuất hiện một trận xôn xao nhỏ, cổ họng cậu vừa khô vừa ngứa, giống như mắc phải lông chim vậy.

Nhạc Tri Thời cúi đầu hắng giọng, cùng lúc đó một học sinh đại diện mới đi lên bục.

Sau khi người đó tới gần micro, tiếng rít điện chói tai vang lên, giống như âm thanh nhấn mạnh báo trước vậy.

Một giây sau, giọng nói trầm thấp có vẻ không ăn nhập lắm phát ra từ loa.

“Xin lỗi.”

Nhạc Tri Thời lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía người phát biểu trên bục, lồng ngực phập phồng.

“Mọi người buổi sáng tốt lành, tôi là học sinh lớp 12A5, Tống Dục.”

Tim cậu như có bệnh mà đập nhanh đến kỳ lạ.

Giống những học sinh nữ kia nói vậy, sự đẹp trai của Tống Dục không có gì phải bàn cãi.

Nhưng vòng eo hẹp đôi chân dài, đôi mắt sắc bén như chim ưng khiến anh có cảm giác áp bức và xa cách mọi người. Muốn tìm ít cảm xúc trên gương mặt này, thật sự còn khó hơn lên trời.

Mà trái lại, khuôn mặt Nhạc Tri Thời thì mềm mại lại có phần trẻ con, không có lực công kích, đôi mắt hổ phách trong suốt vừa chân thành vừa hồn nhiên.

“Hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên của năm học…”

Tống Dục nhìn xuống, tầm mắt rơi vào tệp tài liệu nhỏ trên bục, giọng nói không nhanh không chậm, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu, ánh mắt trầm tĩnh.

Từ nhỏ Nhạc Tri Thời đã rất thích nghe giọng Tống Dục đọc sách, cho dù là đọc cái gì cậu cũng đều cảm thấy rất hay.

Nhưng hiện tại cậu cảm thấy không đúng lắm, rõ ràng rất muốn cố gắng nghe rõ từng chữ nhưng không cách nào tập trung được, cổ họng khô ngứa càng thêm rõ ràng.

Khí quản dường như đã thu hẹp, không khí bị chèn ép trong đường hầm chật chội lên không nổi xuống cũng không xong.

Nguy rồi!

Phản ứng này quá quen thuộc, Nhạc Tri Thời rút vỏ túi bánh ra xem, luồng khí di chuyển trong phổi giống như ống bể không ngừng mở ra.

Thật sự mua nhầm rồi.

Vỏ bao bánh mì giống y hệt bánh gạo, chỉ khác chỗ cái logo in ở góc dưới bên phải.

Nhạc Tri Thời mắc chứng dị ứng lúa mì rất nặng, phản ứng lâm sàng ngoại trừ mề đay và ngứa họng ra thì khó chịu nhất chính là hen suyễn, nó chỉ xuất hiện khi cậu tiếp xúc trực tiếp với chất gây dị ứng, vô cùng kinh khủng.

Sân vận động cực kỳ yên tĩnh, Nhạc Tri Thời chỉ nghe được giọng nói của Tống Dục, cùng âm thanh gào thét trong lòng ngực cậu càng lúc càng rõ ràng.

Phản ứng đầu tiên là hối hận vì mình bỏ lại thuốc trên bàn học, ai mà nghĩ tới chỉ mới ăn một lần đã phát bệnh dị ứng ngay chứ.

Nhưng suy nghĩ này không kéo dài quá lâu, bản năng cầu cứu tới còn nhanh hơn.

Hen suyễn lấy đi sức lực, Nhạc Tri Thời cố gắng đổ người về phía trước, bắt lấy cánh tay Tưởng Vũ Phàm.

Mọi người xung quanh cũng phát hiện ra điều khác thường.

“Học kỳ mới cũng là khởi đầu mới.”

Tống Dục đứng trên đài nhìn xuống, đọc bài thuyết trình.

Học sinh dưới đài bỗng nhiên xôn xao, tập trung vào gì đó ở lớp cuối hàng, vài người thậm chí còn đứng lên thành một vòng.

Học sinh các lớp khác dường như cũng bị hấp dẫn, rướn cổ lên nhìn.

“Đây là một điểm đột phá cũng là điểm mấu chốt, tích lũy của quá khứ sẽ làm nền tảng cho sự phát triển cũng đồng nghĩa nó là một cánh cửa, bước ngoặt mới đang chờ chúng ta ở phía trước…”

Theo tính cách bản thân, Tống Dục không quan tâm chuyện gì đã xảy ra lắm, nhưng tình cờ nhìn qua khe hở của đám người hỗn loạn, anh thấy được nửa khuôn mặt của người ngã xuống đất.

“Lạc Lạc! Cậu không sao chứ?”

Thầy chủ nhiệm không rõ tình hình, bắt đầu ra mặt ổn định trật tự: “Này, lớp kia, các cô cậu đang làm gì vậy hả?”

Tưởng Vũ Phàm quỳ trên đất, nôn nóng nói: “Thầy ơi có bạn không khỏe ạ!”

Bài phát biểu bị cắt ngang, tiếng tệp văn kiện rơi xuống lạch cạch bị micro phóng to, vô cùng dồn dập và đột ngột.

Thầy chủ nhiệm quay đầu thấy trên bục giảng đã không còn ai: “Ồn ào quá!”

Người phụ trách thu hình ngơ ngác vác máy quay phim, phân vân không biết nên đuổi theo để quay học sinh đại diện kia hay tiếp tục quay bục phát biểu đã trống rỗng nữa.

Cả trường xảy ra chuyện ngoài ý muốn phải tạm dừng bài phát biểu cũng rất bình thường, nhưng học sinh đại diện không nói câu nào đã chạy xuống bục.

Hơn nữa người này lại là Tống Dục.

Vậy thì quá khác thường rồi.HẾT CHƯƠNG THỨ HAI.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!