Chương 1

Chàng Rể Tỷ Đô!

5.688 chữ

02-05-2023

Ánh sáng trang trí và đèn chiếu sáng rực rỡ tỏa sáng khắp biệt thự hoành tráng của nhà họ Trương.

Tối nay là dạ tiệc mừng sinh nhật lần thứ 70 của bà cụ Trương, người đứng đầu tập đoàn nhà họ Trương.

Cháu nội và con dâu của bà xúm quanh bà để trao những món quà xa xỉ.

“Bà ơi, cháu nghe nói bà rất thích thưởng thức trà.

Cháu đã tìm khắp nơi để tìm được món trà Pu’er hàng trăm năm tuổi này trị giá nửa triệu đô la để tặng bà.”

“Bà ơi, bà giống như Phật sống, nên con tặng bà món quà này.

Tượng Phật này được chạm khắc từ ngọc Hetian chính hiệu, trị giá bảy trăm nghìn đô la…”

Nhìn những món quà được gói gọn trước mặt, bà cụ Trương cười ha hả.

Bầu không khí vô cùng hòa thuận và vui vẻ.

Bỗng nhiên, Tiêu Lẫm, cháu nội rể lớn tuổi nhất của bà cụ Trương, lên tiếng: “Bà ơi, bà có thể cho cháu mượn một triệu đô la được không? Bà Lý ở trại trẻ mồ côi bị chẩn đoán bị suy thận và cháu cần số tiền này để trả chi phí điều trị…”

Cả nhà họ Trương đứng hình trong sự kinh ngạc cực độ.

Mọi người nhìn Tiêu Lẫm với ánh mắt hoang mang và ngạc nhiên.

Cháu nội rể ở nhờ này thực sự quá xấu xa và táo bạo! Không chỉ không chuẩn bị quà tặng cho bà cụ Trương trong ngày sinh nhật của bà, mà còn có gan đòi mượn một triệu đô la!

Ba năm trước, khi ông cụ Trương vẫn còn sống, ông đã dẫn Tiêu Lẫm về nhà và khăng khăng muốn đính hôn anh với cháu gái của mình, Trương Hân Hân.

Lúc đó, Tiêu Lẫm nghèo khổ như một người ăn mày.

Ông cụ Trương đã qua đời sau khi họ kết hôn.

Kể từ đó, mọi người trong nhà họ Trương đều cố gắng đuổi Tiêu Lẫm ra khỏi gia đình.

Tuy nhiên, dù bị lăng nhục và chế giễu, Tiêu Lẫm vẫn luôn thờ ơ và bình tĩnh như một bức tượng, sống trong nhà họ Trương như một chàng rể ở nhờ.

Tiêu Lẫm đã không biết phải làm sao nên đành phải mượn tiền từ bà cụ Trương ngày hôm nay.

Bà Lý, người đã nhận nuôi và cứu sống anh, bị suy thận.

Bà ấy cần ít nhất một triệu đô la để trả chi phí lọc máu và ghép thận.

Anh không có ý tưởng nào khác ngoài việc nhờ bà cụ Trương giúp đỡ.

Anh nghĩ rằng, vì hôm nay là sinh nhật bà, bà có thể vui vẻ và khoan dung hơn để cung cấp sự giúp đỡ.

Tuy nhiên, bà cụ Trương vẫn đang cười hạnh phúc khi đột nhiên môi bà cong xuống và đôi mắt nhăn nhó vì phẫn nộ.

Bà quăng cái chén trà trong tay xuống sàn nhà và rống lên: "Thằng khốn kiếp! Mày đến đây để mừng sinh nhật tao hay là để mượn tiền?"

Trương Hân Hân vội vàng tiến lên và nói: "Bà ơi, Tiêu Lẫm không suy nghĩ kĩ, bà hãy tha thứ cho anh ấy."

Sau đó, cô kéo chồng ra xa trong sự hoảng loạn.

Lúc này, Trương Yến Yến, cô em họ của Trương Hân Hân, nhếch mép chế giễu: "Trương Hân Hân, nhìn cái thằng vô dụng mày lấy đi! Bạch Quảng chỉ là bạn trai của tao, dù bọn tao chưa cưới nhau, nhưng hắn đã tặng cho bà tượng Phật ngọc.

Còn chồng mày, không chỉ đến tay trắng mà còn dám đòi mượn tiền của bà nữa!"

“Đúng vậy! Tiêu Lẫm, chúng ta cùng là cháu nội rể của nhà họ Trương nhưng mày thật đáng xấu hổ!"

Người đang nói chuyện là Bạch Quảng, hôn phu của Trương Yến Yến, cũng là con trai của gia đình giàu có nhất trong thị trấn.

Mặc dù sắp cưới Trương Yến Yến, nhưng trong mắt Bạch Quảng, Trương Hân Hân lại đẹp đẽ và thanh lịch hơn nhiều so với hôn thê của mình.

Trương Hân Hân là nữ thần nổi tiếng về sắc đẹp ở Thành Tây, nhưng Bạch Quảng rất bực tức và khó chịu khi người đẹp như vậy lại lấy một kẻ thất bại.

“Thật tốt nếu tên thất bại vô dụng này ra khỏi nhà họ Trương!”

“Đúng vậy! Hắn là sỉ nhục lớn của gia đình chúng ta!”

“Có lẽ ý định của hắn không phải là mượn tiền mà là phá hỏng không khí vui vẻ của sinh nhật bà nội thôi!”

Tiêu Lẫm sắc mặt căng thẳng, nắm chặt nắm đấm khi cả nhà họ Trương đang lăng mạ và cười nhạo anh.

Nếu không vì tình huống cấp bách, anh đã rời khỏi nơi khó chịu này.

Tuy nhiên, lời dạy của cha anh vang lên trong đầu.

Ông đã dạy anh biết ơn những giúp đỡ mà mình nhận được và trả ơn gấp mười.

Vì vậy, anh dồn sự tức giận và sỉ nhục dần chất chứa bên trong mình và nói với bà cụ Trương: “Bà nội, cứu một mạng người hơn xây mười tòa tháp.

Xin bà...”

Một người trong phòng phì cười ầm ĩ: "Cậu Tiêu, đừng ép bà nội.

Nếu muốn cứu ai đó, tự mình tìm cách đi.

Bạn tưởng bạn là ai mà xin tiền từ bà nội?”

Đó là Trương Đắc Tài, anh trai của Trương Yến Yến.

Cặp anh em ác ý này luôn ác cảm với Trương Hân Hân, người giỏi hơn họ mọi mặt.

Do đó, họ luôn tìm cách tấn công Tiêu Lẫm khi có cơ hội.

Trương Hân Hân với khuôn mặt hơi ngượng ngùng nói: "Bà nội, cha của Tiêu Lẫm đã qua đời khi anh ấy mới 8 tuổi.

Là bà Lý ở trại trẻ mồ côi đã nuôi dưỡng anh ấy.

Anh ấy rất biết ơn lòng tốt của bà ấy và chính vì thế anh ấy muốn trả ơn rất nhiều.

Bà nội có thể giúp anh ấy không…”

Bà cụ Trương cằn nhằn, tức giận: "Cháu muốn ta giúp hắn? Được, cứ ly dị hắn đi rồi lấy Vương thiếu gia! Nếu làm theo lời ta, ta sẽ cho hắn một triệu đô ngay lập tức!”

Người mà bà cụ Trương đang nói đến là Vương Tấn Đạt, một người luôn theo đuổi Trương Hân Hân dù cô đã kết hôn.

Nhà họ Vương là một trong những gia đình nổi bật trong giới thượng lưu ở Thành Tây, họ có quyền lực hơn nhiều so với nhà họ Trương.

Bà cụ Trương luôn muốn được vào dòng tộc của họ.

Lúc này, người quản gia chạy vào và nói: “Vương thiếu gia gửi tặng sinh nhật cho bà cụ Trương! Đó là một bùa Phật được chạm khắc từ đá cẩm thạch trị giá ba triệu đô la!”

Bà cụ Trương bật cười sung sướng và vội vàng hét lên: “Mang đến đây! Để tôi xem!”

Người quản gia lập tức trưng ra chiếc bùa Phật màu ngọc lục bảo khiến cả phòng khách phát ra những tiếng khen ngợi.

Chiếc bùa ngọc rực rỡ, trong suốt và sắc nét, không hề có dấu hiệu tạp chất.

Đó là loại ngọc chất lượng tốt nhất.

Bạch Quảng, người đã tặng tượng Phật, lập tức tức giận.

Anh không ngờ Vương Tấn Đạt, người chẳng liên quan gì đến nhà họ Trương, lại hào phóng và xa xỉ đến vậy!

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!