Châm Phong Đối Quyết

/

Chương 120: Ngoại truyện Kỳ nghỉ bị trì hoãn (2)

Chương 120: Ngoại truyện Kỳ nghỉ bị trì hoãn (2)

Châm Phong Đối Quyết

Thủy Thiên Thừa

14.238 chữ

11-07-2023

Thời điểm Nguyên Dương gọi điện thoại cho Bành Phóng, bị gã mắng một trận, nói mày không phải tưởng rằng toàn bộ vũ trụ đều là của Bành gia tao chứ, thích bay đến đâu liền bay đến đó à. Nguyên Dương chỉ một câu liền xử lý xong, đẩy hết phiền phức sang cho gã.

Bành Phóng vẫn đủ tấm lòng của người anh em, mặc dù hành trình bị trì hoãn hai hôm, song vẫn xử lý xong thủ tục.

Hai người vừa lên máy bay, liền bị hoa hồng giăng đầy khoang làm đứng hình, chính giữa khoang còn treo một tấm băng rôn, trên đề: Chúc mừng đám cưới.

Cố Thanh Bùi nhịn không được nở nụ cười, "Cậu làm hả?"

Nguyên Dương đầy mặt quẫn bách, "Thực không phải."

"Cậu còn không dám thừa nhận à?" Trong giọng điệu của Cố Thanh Bùi ngập tràn chế nhạo.

Nguyên Dương dở khóc dở cười, "Thực không phải tôi, khẳng định là thằng ranh Bành Phóng kia." Y lấy điện thoại gọi cho Bành Phóng.

Bành Phóng bên kia cười sằng sặc liên hồi, còn tranh công, "Thế nào, có không khí chứ?"

Nguyên Dương cười mắng nói: "Không khí cái con khỉ, thiếu chút nữa hun chết tao, đi đường cũng loạng choạng."

"Hey, ông đây phí công phí sức như thế, mày còn không cảm kích là sao hả?"

"Cảm ơn mày." Nguyên Dương nhìn băng rôn, trên khuôn mặt là ý cười không kìm nổi, "Chờ bọn tao quay về sẽ mời mày uống rượu mừng."

Bành Phóng cười mắng nói: "Xấu xa mà không biết ngượng. Trước nói cho rõ này, chuyến này của hai người tao bao trọn gói, xem như lễ vật đám cưới tặng mày. Sau này tao kết hôn, mày phải mừng tao phong bao lớn hơn nữa đó."

"Yên tâm đi, phong bao đè chết thằng ranh mày luôn."

Treo điện thoại, Nguyên Dương mỉm cười liếc mắt nhìn Cố Thanh Bùi, trong mắt lại có một tia ngượng ngùng.

Khóe miệng Cố Thanh Bùi cũng không ngừng cong lên, cảm giác được hạnh phúc bủa vây, khiến người ngọt ngào đến tận tâm can.

Nguyên Dương vừa muốn ôm Cố Thanh Bùi hôn một cái, cơ trưởng dẫn bốn nhân viên tổ bay tới chào hỏi bọn họ, hơn nữa còn chuẩn bị điểm tâm cùng vang đỏ cho bọn họ.

Sau khi máy bay vững vàng bay lên, Nguyên Dương cười nói: "Thứ này cũng không tồi, em thích không? Chúng ta cũng mua một cái thì sao?"

Cố Thanh Bùi lắc lắc đầu, "Không thực dụng."

"Đúng thật, tần suất sử dụng khẳng định không cao."

"Phí bảo dưỡng cũng không phải một món nhỏ." Cố Thanh Bùi nheo mắt đánh giá khoang máy bay xa hoa, "Bành Phóng thật rất biết hưởng thụ."

"Phi thường biết hưởng thụ, trước kia còn thường xuyên mang theo cả đám người mẫu mở Party trên máy bay."

Cố Thanh Bùi quét mắt liếc xéo y một cái, "Cậu cùng từng tham dự à?" Nội dung Party, không cần nghĩ cũng biết là cái gì.

Nguyên Dương cong môi cười, "Em ghen ư?"

"Nói nhảm." Cố Thanh Bùi nhún nhún vai, hắn không cho rằng quá khứ của Nguyên Dương có thứ gì đáng để tâm, trước lúc quen biết Nguyên Dương, hắn cũng không nhàn rỗi, đều là đàn ông bình thường, ai chẳng có vài chuyện phong lưu xưa cũ. Chính là, tưởng tượng đến Nguyên Dương từng tại đây...... Hiện tại hắn đang ở trong một không gian kín, vừa mới tiến vào đã liền không thoải mái, ngược lại có chút mất tự nhiên.

Nguyên Dương xiết cằm hắn, cười tà nói: "Vậy chúng ta chế tạo chút hồi ức vui vẻ cho em nhé?"

Cố Thanh Bùi nhíu mày, thấp giọng nói: "Cậu muốn làm tại đây sao?"

Nguyên Dương hôn hắn một ngụm thật mạnh, "Chờ đây." Nói xong đứng dậy đi về khoang điều khiển.

Sau một hồi, Nguyên Dương quay lại, thuận tay kéo rèm khoang lại.

Cố Thanh Bùi nhìn Nguyên Dương đi từng bước hướng về phía hắn, huyết dịch đột nhiên có chút sôi sục, hắn ấm ách nói: "Làm gì vậy?"

Nguyên Dương khom người, hai bàn tay đặt lên tay vịn ghế ngồi của Cố Thanh Bùi, đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng vào Cố Thanh Bùi, trong con ngươi ấp ủ ngọn lửa tình ái. Bờ môi của y dán lên môi Cố Thanh Bùi, thấp giọng nói: "Bảo bọn họ tắt camera giám sát đi rồi, còn nữa, không cho phép quấy rầy."

Cố Thanh Bùi bất chợt cảm thấy thân thể ngửa ra sau, nguyên lai là Nguyên Dương kéo ngả ghế ngồi, Cố Thanh Bùi vô thức muốn ngồi dậy, Nguyên Dương liền đè thân lên.

Cố Thanh Bùi ôm cổ y, hỏi: "Tin cậy được không, những người đó đó."

"Yên tâm đi, đều là thân tín của Bành gia, cho họ một trăm lá gan, cũng không dám ‘ không đáng tin ’." Nguyên Dương vừa hôn môi hắn, vừa kéo thắt lưng hắn xuống, "Hành trình dài thế này, phải kiếm việc làm mới được."

Cố Thanh Bùi cười thấp nói: "Bay hết tám chín tiếng đó, cậu có thể kiên trì bao lâu? Hử?"

Nguyên Dương lộ ra răng nanh trắng lóa, "Chúng ta thử xem, tôi đảm bảo không để em nhàn nhã đâu." Nói rồi vùi đầu xuống, gặm cắn cổ Cố Thanh Bùi.

Cố Thanh Bùi vuốt ve cơ lưng trơn nhẵn của Nguyên Dương, theo động tác của Nguyên Dương, hắn có thể cảm giác được cơ thịt mạnh mẽ chuyển động trong lòng bàn tay mình.

Nguyên Dương lột hết áo sơ mi cùng quần dài của Cố Thanh Bùi xuống, nụ hôn như mưa rơi xuống ngực hắn, cuối cùng đem viên thịt đang cương cứng kia ngậm vào trong miệng liếm mút, khiến toàn thân Cố Thanh Bùi run rẩy.

Tay Cố Thanh Bùi lần đến tính khí của Nguyên Dương, cảm thụ được đại bảo bối kia ở trong lòng bàn tay hắn biến lớn, cứng rắn.

Nguyên Dương thở nặng nề ngẩng đầu lên, "Em còn sờ nữa, tôi nhịn không nổi đâu."

Cố Thanh Bùi nâng cằm y hôn một ngụm, cười thấp nói: "Cậu gần đây biểu hiện không tệ, tôi hẳn là nên khen thưởng một chút."

Nguyên Dương xoay vòng hông, cọ cọ tay hắn, "Khen thưởng thế nào đây?"

Cố Thanh Bùi chống người dậy, đổi vị trí với Nguyên Dương, đè y xuống dưới thân. Đoạn bản thân ngồi xổm trên mặt đất, ngón tay thon dài búng lên côn th*t thô cứng của Nguyên Dương, ám muội nhìn Nguyên Dương.

Nguyên Dương ý thức được Cố Thanh Bùi muốn làm gì, hô hấp càng thêm dồn dập. Y duỗi thẳng thắt lưng, ngồi lui lên phía trước, để đại bảo bối của mình càng kề sát khuôn mặt Cố Thanh Bùi. Y thúc giục nói: "Nhanh lên."

Cố Thanh Bùi liếm liếm làn môi bị Nguyên Dương hôn đến đỏ hồng, chậm rãi há miệng, đem tính khí thô to của Nguyên Dương ngậm vào trong miệng.

Nguyên Dương rên dài một hơi, khoang miệng ướt nóng của Cố Thanh Bùi mang đến cho y kích thích cực đại, ngón tay y xuyên vào mái tóc dày của Cố Thanh Bùi, thô giọng nói: "Thật sướng, vào sâu thêm chút đi."

Miệng Cố Thanh Bùi bị bức bách mở đến mức lớn nhất, mới có thể miễn cưỡng tiếp nhận sự xâm phạm của Nguyên Dương. Hô hấp của hắn có chút trở ngại, lông mu thô cứng quét lên mặt hắn, tư vị này quả thật không dễ chịu. Hắn trước kia cảm thấy dơ bẩn, chưa từng làm qua chuyện này với người khác, chính là nhìn côn th*t kích thước kinh người kia của Nguyên Dương, hắn lại sản sinh một loại kích thích khiến người xấu hổ, hơn nữa, hắn muốn nhìn thấy khuôn mặt thỏa mãn của Nguyên Dương.

Thấy hắn chậm chạp không cử động, Nguyên Dương nhịn không nổi ấn gáy hắn, đẩy tính khí của bản thân vào thêm vào phân. Cố Thanh Bùi nhíu mày, thử  vươn đầu lưỡi, đầu lưỡi trơn mềm liếm qua gân xanh gồ trên côn th*t, toàn thân Nguyên Dương run bắn, thiếu chút nữa không khống chế nổi.

Cố Thanh Bùi nhìn biểu tình của Nguyên Dương, trong lòng bình tĩnh không ít, hắn cầm đại bảo bối kia, thử chậm rãi nuốt vào nhả ra. Nguyên Dương sảng khoái mà than một tiếng, y cúi đầu, nhìn Cố Thanh Bùi nửa quỳ giữa chân mình, nuốt lấy tính khí y, khoái cảm trên sinh lý cố nhiên cường liệt, song so cùng với sự thỏa mãn cực đại trên tâm lý, gần như chẳng hề đáng kể.

Ngoại trừ Cố Thanh Bùi, không còn một ai khác nữa, có thể khiến y cảm giác được sự sở hữu nguyên vẹn này.

Nguyên Dương một bên hưởng thụ khoái cảm Cố Thanh Bùi mang lại cho y, một bên vươn ngón chân, xoa nắn tính khí mềm mại đang nằm vùi giữa hai chân Cố Thanh Bùi.

Cố Thanh Bùi vô thức muốn kẹp chân, Nguyên Dương lại đem chân chen vào giữa hai chân hắn, ngăn cản hắn khép lại, thỏa thuê khiêu khích bảo bối của Cố Thanh Bùi, tính khí kia cũng chậm rãi trở nên cương cứng.

Quai hàm Cố Thanh Bùi nhức nhối, cuối cùng chịu không nổi, nhả thứ to lớn kia ra, oán giận nói: "Cậu sao không bắn chứ."

Nguyên Dương nắm lấy bờ vai hắn, đẩy ngã hắn xuống mặt thảm trên đất, lại cúi người phủ lên trên. Y vuốt làn môi trơn ướt của Cố Thanh Bùi, cười tà nói: "Còn sớm mà, tôi có lúc nào bắn ra nhanh vậy đâu?" Trong lúc nói chuyện, ngón tay y đã thăm dò về phía hạ thể Cố Thanh Bùi.

Cố Thanh Bùi xoay thân, "Trong ví tiền tôi có bao."

"Tôi không mang đâu."

"Cậu......" Hắn vừa muốn nói chuyện, nụ hôn của Nguyên Dương đã hạ xuống, ngay sau đó, Cố Thanh Bùi liền cảm thấy Nguyên Dương bôi một thứ trơn dính tại hậu huyệt mình, kế tiếp ngón tay thon dài liền đâm vào trong.

Cố Thanh Bùi thở dốc nói: "Cậu dùng cái gì vậy."

Nguyên Dương liếm sợi râu lún phún mọc trên cằm hắn, cười thấp nói: "Bơ."

Khuôn mặt Cố Thanh Bùi nhanh chóng đỏ bừng, hắn cười mắng nói: "Ranh con cậu......"

Nguyên Dương đối với thân thể hắn cực kỳ quen thuộc, thong thả mở rộng vách tường chật hẹp quyến rũ kia, trong tiếng rên rỉ thấp của Cố Thanh Bùi, nâng một chân hắn gác lên trên vai mình, đỡ tính khí, chậm rãi cắm vào.

"Ư......" Cố Thanh Bùi nhăn mày, "Chậm một chút......"

Nguyên Dương cố định hông Cố Thanh Bùi, nhẫn nhịn kích thích tiến xuất điên cuồng, cắm rút biên độ nhỏ. Mãi đến lúc thân thể Cố Thanh Bùi hoàn toàn được mở rộng, y mới ôm lấy đùi Cố Thanh Bùi, kéo mở hai bên đến cùng cực, dùng sức đâm vào chốn sâu nhất trong dũng đạo.

Cố Thanh Bùi dưới sự kích thích cường liệt xiết chặt vách tường, mang đến cho Nguyên Dương kích thích cực đại, y dùng lực vỗ mông Cố Thanh Bùi, "Tôi còn chưa làm đủ, sẽ không bắn ra giờ đâu."

Cố Thanh Bùi đứt quãng nói: "Tôi xem cậu hôm nay...... Có thể đùa giỡn được bao lâu......"

Nguyên Dương cúi người nói bên tai hắn: "Đùa giỡn đến...... lúc em ngất đi mới thôi."

"A a ——" Cố Thanh Bùi bị cú đẩy mãnh liệt của Nguyên Dương va chạm đến run rẩy không ngừng, bắp đùi hắn không kìm nén nổi quấn lấy thắt lưng  Nguyên Dương. Hắn khát khao sự xâm lấn nhanh hơn mạnh hơn, hắn biết Nguyên Dương sẽ mang đến cho hắn khoái cảm thế nào, cho dù chỉ là nghĩ đến, cũng khiến cho toàn thân run rẩy.

Nguyên Dương mạnh mẽ xông vào thịt huyệt non mềm kia, vòng eo hữu lực lấy tốc độ gió lốc đưa đẩy, từng chút từng chút xâm phạm thân thể Cố Thanh Bùi, Cố Thanh Bùi chịu đựng không nổi khẽ phát ra tiếng.

Hạ thân hai người ướt dính một mảnh, theo sự sáp nhập của Nguyên Dương, tiếng va chạm thân thể xen lẫn cùng tiếng nước khả nghi, Cố Thanh Bùi quấn chặt cổ Nguyên Dương, mới có thể ngăn cản thân thể mình không tiến về phía trước theo từng cú đẩy.

Hai thân thể trần trụi chặt chẽ quấn quýt, mồ hôi hòa quyện với nhau, hô hấp hơi thở của nhau, dường như giữa bọn họ không còn kẽ hở nào, giờ phút này hận không thể liền dung nhập vào thân thể đối phương, chẳng còn ai có thể chia rẽ bọn họ nữa.

Nguyên Dương không biết mệt mỏi mãnh liệt tiến xuất trong thịt huyệt của Cố Thanh Bùi, thần trí của Cố Thanh Bùi bị luồng khoái cảm đan xen tước đoạt đến không còn lại gì. Hai người cùng chìm đắm trong biển tình, vô pháp thoát khỏi.

Nguyên Dương đè Cố Thanh Bùi làm đến gần bốn tiếng, làm đến khi toàn thân hai người đều vô lực, y mới ôm Cố Thanh Bùi nằm lên ghế dựa, mỏi mệt thiếp đi.

Khi tỉnh giấc, máy bay đã tới đích, nhân viên thừa vụ ngượng ngùng mà đánh thức bọn họ. Lúc này hai người vẫn toàn thân trần trụi, quấn trong chiếc chăn mỏng.

Cố Thanh Bùi có chút xấu hổ, Nguyên Dương ngược lại điềm nhiên như thường, hai người mặc y phục, ngồi lên chiếc xe Bành Phóng chuẩn bị sẵn, đưa tới khách sạn.

Dọc trên đường, Cố Thanh Bùi một mực dựa vào lòng Nguyên Dương, mơ màng ngủ.

Nguyên Dương ngắm cảnh biển bên ngoài cửa sổ, đảo Saipan vào lúc này, mặt trời đã gần xuống núi, ráng chiều vàng cam vương trên mặt biển, ngập tràn phong tình ấm áp. Nguyên Dương nhẹ nhàng nói: "Trên xe ngủ được không?"

"Ngủ không được, chỉ mệt thôi."

Nguyên Dương cười thấp nói: "Thể lực em không được rồi nha."

"Ngại quá đi, tôi lớn tuổi rồi."

"Em sao cứ ghi thù mãi vậy, cứ lấy cái đó ra để bắt chẹt tôi."

"Tôi mặc dù lớn tuổi, chính là trí nhớ cũng chưa có lão hóa đâu."

"Hê, em không xong rồi." Nguyên Dương khẽ nhéo thắt lưng hắn.

Cố Thanh Bùi cười hai tiếng, "Tôi đây là vì giáo dục cậu, nói sai lời thì phải trả giá thôi."

Nguyên Dương khẽ hừ một tiếng, bất chợt rút điện thoại, chụp một tấm hình cho cả hai người.

Cố Thanh Bùi bị ánh đèn flash làm thoáng giật mình, mở mắt ra, "Làm gì thế?"

Nguyên Dương đem ảnh chụp lắc lư trước mặt hắn, "Chụp không tồi, tôi phải gửi cho Vương Tấn mới được."

Cố Thanh Bùi dở khóc dở cười, "Cậu có thể trưởng thành lên chút được không."

Nguyên Dương híp mắt cười nói: "Tôi đây cũng là để cho em một bài học, làm sai cũng phải trả giá đấy."

"Ranh con cậu......"

Nguyên Dương hôn lên tóc hắn, "Sau này gặp hắn phải nói cho tôi hay, biết chưa? Tôi cũng không còn như hai năm trước, dễ lừa gạt vậy đâu."

Cố Thanh Bùi cười nhẹ nói: "Biết rồi."

"Trước mặt người khác em là Cố tổng, ở nhà thì em là phu nhân của Nguyên Dương tôi, biết chưa?"

Cố Thanh Bùi ha ha cười nói: "Trước mặt người khác cậu là Nguyên tổng, vậy ở nhà cậu là gì đây?"

Nguyên Dương ôn nhu hôn trán hắn, "Đương nhiên là người đàn ông của em rồi. Kỳ thật tôi là gì của em cũng được, chỉ cần em là của tôi là được rồi. Bằng không, nói coi tôi là gì của em?"

Cố Thanh Bùi mím môi cười, "Tôi nói cậu đừng có làm loạn đó."

"Nói."

"Tôi cứ luôn thấy rằng cậu như con cún con tôi nuôi vậy." Trung thành, bám người, ấu trĩ, bá đạo, dễ dàng thỏa mãn, cũng dễ dàng lo được lo mất, mà quan trọng nhất chính là, vĩnh viễn cũng không rời bỏ hắn.

Nguyên Dương cắn hắn một ngụm, "Cũng chỉ có em dám càn rỡ trước mặt tôi, đổi thành người khác, tôi đã sớm đấm chết rồi."

Cố Thanh Bùi cười thấp không ngừng.

Nguyên Dương gửi ảnh chụp đi, lại thêm vào một đoạn: Vương tổng, tôi đang cùng bà nhà nghỉ phép tại Saipan, liên quan đến dự án ngài đề cử, tôi xin phủ quyết. Chúc năm mới nhiều may mắn, đừng có mơ tưởng đến thứ nhà người ta nữa.

Cố Thanh Bùi chỉ thoáng liếc nhìn, liền muốn đoạt di động lại. Nguyên Dương nhanh tay nhanh mắt, nhấn một cái gửi tin, MMS liền được gửi đi, y còn dương dương tự đắc cười với Cố Thanh Bùi.

Cố Thanh Bùi bất đắc dĩ lắc lắc đầu, "Xem ra, cậu chỉ có năng lực công tác, năng lực giao tế còn phải theo tôi học mười năm."

Nguyên Dương hừ cười nói: "Tôi có cái miệng này của em là đủ." Nói rồi ôn nhu hôn lên môi Cố Thanh Bùi.

Dưới màn đem buông dần trên hòn đảo ngoại quốc, nụ hôn dịu dàng ấm áp này, đủ để giải trừ sự mệt mỏi trên chặng đường, cũng cũng đủ để mang đến cho bọn họ một đêm mộng đẹp.

---------------------------

Ahihi, toàn văn hoàn >v<

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!