Những cỏ dại này được linh khí uẩn dưỡng, nên sinh trưởng vô cùng cứng rắn, hơi không chú ý, sẽ tranh đoạt chất dinh dưỡng của Ngọc Bích Trúc, ảnh hưởng thu hoạch.
Bởi vậy, muốn làm linh nông, nhất định phải tinh thông Xuân Phong Hóa Vũ Thuật, Canh Kim Thảo Trĩ Kiếm…
Tuy Phương Tịch kế thừa trí nhớ của nguyên chủ, nhưng việc nhà nông vẫn làm rất gian nan, sinh hoạt cũng gian khổ.
Luyện Khí tầng ba, ở trong Luyện Khí kỳ chỉ là sơ kỳ, tại phường thị Thanh Trúc Sơn, Luyện Khí tầng bốn trở lên cũng không hiếm thấy, tình cờ còn có cao thủ Luyện Khí tầng bảy trở lên xuất hiện, mà tu tiên giới nhược nhục cường thực, sự tình cưỡng đoạt chỗ nào cũng có.
Thậm chí Ma tu cao cấp, vì luyện thành pháp thuật thậm chí pháp bảo cường đại, sẽ huyết tế phạm vi trăm dặm, tuy rất ít, nhưng trong sách đều có ghi chép.
Có lúc Phương Tịch muốn từ bỏ con đường tu tiên, trở lại quốc gia phàm nhân, làm một phú ông, thê thiếp thành đàn, an hưởng hết đời cũng không tệ.
Nhưng rất nhanh, ý niệm này bị hắn vứt bỏ.
Bởi vì luận hưởng thụ, dù là hoàng đế cổ đại cũng chưa chắc theo kịp một người hiện đại bình thường.
Có thể để người hiện đại mê hoặc, chỉ có siêu phàm cùng trường sinh.
Bởi vậy, tuy tháng ngày rất khổ, nhưng Phương Tịch vẫn cắn răng chịu đựng.
. . .
Bầu trời âm trầm như mực.
Phương Tịch ngẩng đầu, nhìn sắc trời một chút, bắt đầu trở về chỗ ở của mình.
Tuy phường thị ở Thanh Trúc Sơn có đại trận hộ sơn, nhưng bình thường vì tiết kiệm linh thạch, chỉ che chở lối đi chủ yếu của phường thị, cùng với các cửa hàng xung quanh, muốn bao phủ toàn núi, thậm chí khu linh điền là chuyện không thể nào.
Bởi vậy khu vực này, đến buổi tối sẽ không quá an toàn.
Tuy có đội chấp pháp của Tư Đồ gia tuần tra, nhưng chuyện cướp đoạt vẫn thường phát sinh, Phương Tịch đương nhiên sẽ không lấy cái mạng nhỏ của mình ra mạo hiểm.
Khu nhà của các linh nông ở gần phường thị trên đỉnh núi, cũng là địa phương đội tuần tra đi qua khá nhiều, vẫn tính tương đối an toàn.
Phương Tịch ác ý phỏng đoán, những linh nông như mình nghèo rớt mùng tơi, đám tu sĩ ăn cướp cũng sẽ không thèm nghía tới.
Đi lên núi tầm nửa giờ, một khu lều thấp bé xuất hiện ở trong mắt, các nhà lấy ba thước định ra phạm vi, bao cả gà chó.
Phương Tịch nhìn thấy, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.
Đi không tới hai bước, một tu tiên giả dáng dấp lão nông trải qua, cười hỏi thăm:
- Phương tiểu ca, có muốn đi tìm chỗ tốt chơi một chút không?
Khuôn mặt hắn nhăn nheo, cười lên lộ ra hai cái răng vàng lớn, nhưng khí tức còn thấp hơn Phương Tịch, chỉ là Luyện Khí tầng hai.
Đây là hàng xóm của Phương Tịch, Mạch lão đầu.
Phương Tịch không biết lai lịch của đối phương, nhưng mỗi ngày ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, liền có mấy phần giao tình.
Lúc này nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, hắn nhất thời biết đối phương muốn đi nơi nào.
Nơi buôn bán phát đạt như phường thị ở Thanh Trúc Sơn, các loại kỹ viện, sòng bạc, tửu quán... là ắt không thể thiếu.
Thời gian Mạch lão đầu trồng trọt còn sớm hơn Phương Tịch, nhưng sinh hoạt vô cùng quẫn bách, còn thường mượn linh tinh, tích trữ của hắn đi nơi nào, không cần nói cũng biết.
Phương Tịch lắc đầu từ chối:
- Mạch lão đầu, ta buổi tối còn phải tu luyện. . .
Trên thực tế, sau khi quen thuộc thân thể mới này, hắn liền đi Túy Tiên Lâu trong phường thị một lần, tiêu hao non nửa thân gia, tận hứng một đêm, sau đó chân thấp chân cao trở về. . .
Không thể không nói, những tiểu yêu tinh chuyên tu mị thuật kia xác thực rất biết mài người.
Mà sau lần đó, Phương Tịch liền đặt toàn bộ tinh lực vào làm ruộng, hết cách rồi, bởi vì không có tiền. . .
- Không tích góp tiền làm sao tìm tiểu tỷ tỷ thưởng thức trà? Ta tới đó cũng không chỉ uống trà nha. . .
Phương Tịch trở lại nhà của mình, mở cửa phòng.
Nhà của hắn khá lớn, ngăn ra phòng khách, phòng ngủ, phòng tu luyện. . . Có chút tu sĩ còn ở xung quanh nhà trồng chút linh thực, nuôi vài con linh cầm, có thể nói lợi dụng tài nguyên đất đến cực hạn.
Phương Tịch đi tới nhà bếp, lấy một ít lương thực pha trộn linh mễ, nấu cho mình một nồi cháo.
Linh mễ tự nhiên là hạt lấy từ Bích Ngọc Trúc, từng viên giống như ngọc bích, mùi thơm ngát, dù pha trộn lương thực của phàm nhân, thì nấu lên ăn cũng rất ngon, mùi vị thơm ngọt ngon miệng.
Đặc biệt là sau khi ăn xong, trong bụng ngoại trừ ấm áp, còn có một luồng linh khí nhàn nhạt dâng lên.
Thừa dịp đó, Phương Tịch lập tức đi tới phòng tu luyện, bế quan khổ luyện công pháp.
Sau nửa canh giờ, Phương Tịch mở mắt, cười khổ nói:
- Cái Trường Xuân Quyết này quả thật gian nan, khổ tu một năm, chỉ miễn cưỡng khống chế tu vi của nguyên chủ, ngay cả Luyện Khí tầng ba đỉnh phong cũng không nhìn thấy, chớ nói chi là đột phá bình cảnh Luyện Khí trung kỳ. . . thật khó. . .
Hắn vừa thở dài, vừa vểnh tai lắng nghe động tĩnh xung quanh, lại móc ra một tấm bùa chú, dán ở trên tường gỗ phòng tu luyện.