Hiện tại triều đình Đại Lương vẫn rất có lực uy hiếp.
Loại hành vi như Xà Lôi, ít nhất cũng phải đại hình hầu hạ, lưu vong sung quân.
Mộ Thương Long nghe Phương Tịch nói, không khỏi gật đầu.
Ngay sau đó, bên tai hắn lại truyền tới thanh âm của Phương Tịch:
- Mộ quán chủ, ngày mai kính xin làm chứng.
- Cái này tự nhiên, dù là vì danh dự của võ quán, ta cũng sẽ không để người này dễ chịu.
Mộ Thương Long gật đầu.
...
Quán chủ võ quán Hồng Xà tên Lục Xà, thích mặc áo bào đỏ, vóc người thấp bé, dung mạo bình thường.
Nhưng thời điểm cất bước, liền để người cảm thấy không thoải mái, giống như bị một con rắn độc nhìn chằm chằm.
Sáng hôm sau, Phương Tịch nhìn thấy Hồng Xà quán chủ, hắn tằng hắng một cái:
- Lục quán chủ, ai... xảy ra việc này, ta cũng không muốn...
- Nếu không muốn, vì sao không thả Xà Lôi, coi như không có chuyện gì xảy ra?
Lục Xà khàn khàn mở miệng:
- Đi nói những chuyện này, không bằng nói ra điều kiện của ngươi!
- Cái này...
Phương Tịch nhìn về phía Mộ Thương Long.
Mộ Thương Long tằng hắng:
- Lục Xà, việc này là võ quán của ngươi không đúng trước, chúng ta cũng là vì mặt mũi của ngươi...
Hắn thu tiền của Phương Tịch, lúc này đã sớm thương lượng lời giải thích:
- Võ quán Hồng Xà của ngươi thu học phí, toàn bộ phải trả lại, đây là quy củ, ngoài ra, còn phải bồi thường cho Phương công tử!
- Được được được!
Lục Xà trừng Mộ Thương Long, bỗng nhiên nở nụ cười:
- Nguyên lai là võ quán Bạch Vân các ngươi muốn ra mặt.
Hắn nhận định sau lưng chuyện này tám thành có bóng dáng của võ quán Bạch Vân, vì cướp giật đại hộ như Phương Tịch mà bày bẫy rập!
- Tùy ngươi nghĩ như thế nào cũng được, nhưng sự tình làm chính là làm.
Mộ Thương Long nhíu mày:
- Ngày sau Phương công tử không thể đi võ quán Hồng Xà học nghệ, nhưng Hồng Xà Thối dù sao đã học, Thần Ý Đồ của võ quán ngươi, có thể lấy cho Phương công tử quan sát một ngày, coi như bồi thường đi...
- Thần Ý Đồ?
Lục Xà giận quát:
- Thật can đảm, dám mơ ước bí truyền của võ quán Hồng Xà ta?
Bắp thịt hai chân hắn nhô lên, da thịt hiện ra màu đỏ sẫm, giống như một lời không hợp sẽ lập tức động thủ.
- Chỉ là Thần Ý Đồ, trong võ quán ngươi bao nhiêu đệ tử nhập thất đã xem qua, để Phương công tử xem thì đã làm sao? Có bao nhiêu người khí huyết tam biến, lại luyện thành chân lực?
Mộ Thương Long chậm rãi lắc đầu.
Đối với võ quán mà nói, chỉ cần đủ tiền, vậy cái gì cũng có thể bán.
Dưới cái nhìn của hắn, Lục Xà như vậy, chẳng qua là đang cố ý tăng giá mà thôi.
- Lục sư phụ.
Đúng lúc này, Phương Tịch mở miệng:
- Ta chỉ cần quan sát Thần Ý Đồ nửa ngày là được, vì biểu hiện thành ý, đồng ý dâng lên ngàn lạng bạc ròng!
Lục Xà:
- ...
Lúc này, tựa hồ Hồng Xà quán chủ đã rõ ràng tại sao Xà Lôi phát điên tới mức ra tay với đệ tử của mình.
Vị Phương công tử này, thật con mẹ nó giống như nghe đồn, là một con dê béo!
Cuối cùng, Lục Xà mở miệng, tiếng nói khô khốc:
- Thành giao!
Không phải hắn không muốn làm giá, mà là đối phương cho quá nhiều rồi.
...
- Hồng Xà Thối Thần Ý Đồ!
Trong một gian tĩnh thất.
Phương Tịch nhìn tấm da thú trên tay, nhíu mày.
Trên da thú, chỉ có từng hoa văn hỗn độn, giống như tranh sơn thuỷ vẩy mực, chỉ tùy ý mấy bút, rồi lại quỷ dị đến sinh động, hiển lộ ra cảnh tượng giữa núi rừng.
Mà trong rừng núi, trên bãi cỏ, từng đường cong vặn vẹo giống như bóng rắn, ngang dọc tới lui, khiến người tê cả da đầu.
- Trong đồn đãi, nhất định phải tu luyện Xà Hành Bát Pháp đến khí huyết tam biến, mới có thể quan sát Thần Ý Đồ, quả nhiên có chút môn đạo.
Phương Tịch hơi gật đầu, lộ ra vẻ trầm ngâm.
Thần Ý Đồ này vô cùng quái lạ, vẽ bình thường tuyệt đối không cách nào thu được thần ý.
Chỉ có đệ tử nòng cốt chân chính của võ quán Hồng Xà, ngày đêm đối chiếu luyện công, mới có khả năng luyện ra chân lực!
- Bất quá đây chỉ là đối với họa sĩ bình thường.
Sau một khắc, Phương Tịch lật tay, một thẻ ngọc trống không xuất hiện.
Hắn kề sát thẻ ngọc lên trán, linh thức lan tràn, lạc ấn chi tiết của Hồng Xà Thần Ý Đồ vào.
Đây là thủ đoạn ghi chép bí tịch của tu tiên giả!
Bất kể là loại sách cổ, đồ phổ nào... Đều có thể bảo đảm sao chép giống hệt, thậm chí không mất thần vận!
- Nếu Hồng Xà Thần Ý Đồ là người vẽ ra, thì đại biểu có thể sao chép, người phàm tục không thể vẽ, chỉ là thực lực, cảnh giới không đủ... Ta dùng linh thức của tu tiên giả phục khắc, cũng coi như thủ xảo...
Một lát sau, Phương Tịch nhìn Thần Ý Đồ trong ngọc giản, cảm khái một câu.
Nếu chỉ là người ở Đại Lương Thế Giới, vậy sợ rằng chỉ có tu luyện Hồng Xà Thối tới cảnh giới cực kỳ cao thâm, mới có thể thử nghiệm miêu tả Thần Ý Đồ.
Mà hiện tại, hắn dễ dàng liền hoàn thành.
- Sở dĩ Lục Xà đáp ứng, là cho rằng ta trong thời gian ngắn không cách nào vẽ hay ghi nhớ?