Chương 14: Tham Niệm

[Dịch] Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Văn Sao Công

4.827 chữ

01-12-2023

Mỹ ngọc như thế này, giá trị ít nhất mấy chục lượng bạc, người ở trong thành Hắc Thạch, một năm cũng chưa chắc dùng nhiều bạc như thế!

Dù cho Mộ Phiếu Miểu, lúc này cũng không khỏi sinh ra ý nghĩ bán thân cho tên đệ tử này.

- Mong Mộ sư phụ không ghét bỏ.

Phương Tịch cười rất xán lạn.

Chỉ là lá cây tiện tay nhặt, lấy ra xoạt độ hảo cảm cũng không tệ.

Đến buổi chiều, Xà Lôi tới, hắn cũng bào chế theo cách cũ.

Bất quá thời điểm Xà Lôi cầm lấy lá trúc, vẻ tham lam và ác ý trong mắt vẫn bị Phương Tịch bắt được.

Làm tu tiên giả, ngũ giác khác hẳn với người thường, sự tình võ giả tự nhận đã ẩn giấu rất khá, nhưng ở trước mặt Phương Tịch, lại không chỗ che thân.

- Đa tạ công tử ban thưởng!

Xà Lôi cầm lá trúc, vui vẻ ra mặt:

- Chúc mừng công tử võ công tiến nhanh, nói vậy tương lai luyện thành chân lực, đạt đến cảnh giới Quán Chủ cũng không phải việc khó!

- Ồ? Sau khí huyết tam biến là chân lực, đây chính là cảnh giới Quán Chủ sao?

Phương Tịch nhíu mày.

Nói thật, cho dù là võ giả khí huyết tam biến, ở tu tiên giả xem ra cũng rất bình thường, trong phàm tục của tu tiên giới Nam Hoang cũng có võ lâm, cao nhất có thể đạt đến thành tựu và lực phá hoại tương tự, chỉ là con đường không giống mà thôi.

Nhưng cảnh giới Quán Chủ liền khác.

Đương nhiên, Xà Lôi chỉ là thổi phồng, hắn vẫn có thể phân biệt ra được.

- Đúng vậy!

Xà Lôi gật đầu, bất quá trong tâm lại cười lạnh, tên công tử ca này là hoàn toàn không hiểu việc đời.

Khí huyết tam biến, một biến khó hơn một biến!

Nếu nói khí huyết nhất biến chỉ cần tài nguyên đầy đủ, lại chịu bỏ công sức, cơ bản người người đều có thể nhập môn, chẳng qua là vấn đề thời gian dài ngắn, nhưng khí huyết nhị biến lại cần thêm tố chất.

Mà đến khí huyết tam biến, yêu cầu càng thêm biến thái.

Cả thành Hắc Thạch, trong các võ quán, đệ tử trẻ tuổi đạt đến cảnh giới này ít càng thêm ít.

Còn cảnh giới Quán Chủ, thì càng hi vọng xa vời, không có cơ duyên, là đừng nghĩ đột phá cảnh giới này.

Dù là hắn, bởi vì lúc trung niên bị thương, nên hoàn toàn cách biệt với cảnh giới Quán Chủ, bây giờ chỉ có thể ở trong võ quán Hồng Xà làm giáo viên mà thôi.

- Cái này tự nhiên, bất quá muốn luyện thành chân lực, nhất định phải bái vào võ quán, thành đệ tử nòng cốt, mới có thể xem Thần Ý Đồ truyền thừa, lĩnh ngộ phương pháp chỉnh hợp khí huyết, hóa thành chân lực...

Xà Lôi vuốt râu.

Đây là mồi câu của hắn, chỉ cần đối phương muốn bái vào võ quán, làm đệ tử nòng cốt, thì không phải chỉ có thể tiếp tục lôi kéo hắn sao?

- Thần Ý Đồ?

Phương Tịch cảm giác đã tiếp xúc được một ít hạch tâm võ đạo của thế giới này, ánh mắt sáng lên:

- Có bán không?

Xà Lôi cảm giác mình theo không kịp mạch suy nghĩ của đối phương:

- Thần Ý Đồ của các mạch, đều là bí truyền trong bí truyền... Sẽ không bán.

- Một ngàn lạng bạc!

Phương Tịch định giá.

Hô hấp của Xà Lôi nhất thời gấp gáp.

Quán chủ, không phải ta không trung tâm, mà là người này cho quá nhiều...

- Một ngàn lạng không đủ, vậy thì hai ngàn lạng!

Phương Tịch nhìn ra Xà Lôi dao động, lại cười híp mắt bổ sung.

- Cái này... chờ lão phu suy nghĩ một chút...

Nhìn bóng lưng Xà Lôi tập tễnh rời đi, trên mặt Phương Tịch hiện ra ý cười cân nhắc.

Thần Ý Đồ, tất nhiên là căn cơ của các võ quán.

Mà trên thực tế, hắn cũng không vội, chỉ cần làm từng bước, đến khí huyết tam biến, tổng sẽ có cơ hội tiếp xúc.

Lúc này cố ý nói ra, là muốn câu ra tham niệm trong lòng Xà Lôi!

- Phương phủ ta ở thành Hắc Thạch, bởi vì người ngốc nhiều tiền, dẫn đến người người mơ ước, làm sao cũng phải triển lộ ra chút thủ đoạn, mới coi như chân chính đứng vững gót chân.

Phương Tịch sờ sờ trong lòng.

Từng tấm Tiểu Lôi Phù, Kim Quang Tráo Phù, Hàn Băng Phù… cho hắn không ít sức lực.

- Võ giả khí huyết muốn uy hiếp được tu tiên giả, nhất định phải gần người, đồng thời võ giả trong khí huyết tam biến cũng vậy... Chỉ có võ quán chủ mới hơi khiến người kiêng kỵ.

- Cũng không biết thực lực của những võ quán chủ kia, có gì khác biệt với tu sĩ luyện thể chân chính?

Đương nhiên, nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng Phương Tịch không muốn tự mình đi thử một chút.

Quá mức nguy hiểm.

...

Buổi tối.

Phương Tịch nằm ở trên ghế tre trong sân, trên bàn để một ly kem.

Nguyệt Quế có chút ngạc nhiên nhìn thiếu gia, không biết vì sao thiếu gia không về phòng hưởng thụ máy điều hòa không khí, lại ở bên ngoài hóng gió tự nhiên.

Ngày mùa hè nắng nóng, làm người rất bức bội.

Không bằng ngày mai nấu chè hạt sen thanh nhiệt?

Thời điểm Nguyệt Quế suy nghĩ mông lung, Phương Tịch thở dài:

- Cuối cùng vẫn đến rồi...

Hậu hoa viên Phương phủ.

Một người áo đen leo tường nhảy vào, trong mắt tràn đầy tinh quang.

Ở trong lồng ngực của hắn, còn có lượng lớn thuốc mê và mê hương.

- Mẹ kiếp, Phương phủ này không có căn cơ, lại giàu như thế, mấy ngàn lượng bạc nói bỏ liền bỏ, vậy thì càng nên hiếu kính bản đại gia!

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!