Nhưng đồng thời Uông Trần cần phải nộp cho môn phái bốn nghìn năm trăm cân linh cốc.
Nói cách khác, dù trình độ làm ruộng của hắn thế nào, dù sao mỗi năm cần phải nộp cho phái Vân Dương từng đó linh cốc.
Không hoàn thành được thì lượn.
Đừng thấy linh thực phu làm những công việc vất vả mệt nhọc.
Nhưng ngoài sơn môn không biết có bao nhiêu tán tu muốn phần công việc này đâu!
Đương nhiên, nếu số lượng linh cốc mà hắn thu hoạch được vượt qua sáu nghìn cân, vậy thì số lượng nhiều ra đó vẫn là của hắn.
Nhưng điều này hầu như không thể nào.
Bởi vì linh điền giao cho hắn là nơi ngoài cùng của linh địa Vân Dương, linh khí ít ỏi, chất đất bình thường.
Vì giữ vững sản lượng sáu nghìn cân một năm mà nguyên chủ đã sử dụng tất cả sức lực của mình.
Chỉ hơi vô ý một chút thôi là số linh cốc để lại cho hắn có thể không đủ ăn.
Hơn nữa cho dù có thể giữ lại một nghìn năm trăm cân linh cốc cho mình, một ngày ba cân cơ bản không thể thiếu.
Hơn nữa hàng ngày vào thành Vân Sơn đổi củi gạo mắm muối tương dấm trà.
Cùng với tài nguyên thiết yếu để tu hành.
Cũng không tồn trữ được bao nhiêu.
Thử hỏi dưới tình huống khó khăn như thế, sao có thể “xa xỉ” ăn linh gạo đã bỏ vỏ?
Tất nhiên, linh gạo ăn ngon hơn linh cốc.
Nhưng một cân cốc chỉ ra được tám lượng gạo, Uông Trần thật sự không thể tiêu phí nổi!
Xác cốc tuy khó ăn, nhưng cũng ẩn chứa một chút linh khí.
Hơn nữa còn chắc bụng.
Một nồi linh cốc đều bị Uông Trần tiêu diệt sạch sẽ cùng với một đĩa dưa muối.
“Ợ ~”
Uông Trần ợ một cái, sau đó dọn dẹp nồi muỗng bát đũa.
Lại quay về phòng chính.
Nhà của hắn rất nhỏ, phòng chính rộng khoảng ba mươi mét vuông chia ra làm phòng ngủ và tĩnh thất, ngoài một giường một tủ và một bộ bàn ghế thì không còn thứ gì nữa.
Giữa tĩnh thất cũng chỉ có một cái đệm hương bồ cũ dưới mặt đất.
Uông Trần ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ.
Bắt đầu tu hành ba lần công pháp mỗi ngày.
Sau khi ăn xong chính là thời gian tu luyện tốt nhất, có thể nhanh chóng hấp thu và tiêu hoá linh khí và chất dinh dưỡng trong linh cốc.
Tẩm bổ cơ thể, lớn mạnh đan điền.
Tu vi hiện giờ của Uông Trần là Luyện Khí tầng ba, còn cách đả thông đỉnh khiếu trở thành Tử Phủ rất xa.
Nếu thông qua việc hấp thu linh khí bên ngoài để tu luyện thì hiệu suất thật sự quá kém.
Hắn lại không có tiền mua đan dược và Tụ Linh trận.
Vậy nên chỉ có thể dùng linh thực để tu hành.
Vứt bỏ suy nghĩ linh tinh trong đầu, Uông Trần dồn khí đan điền vận chuyển công pháp, kéo ra một sợi pháp lực tinh thuần liên tục lưu chuyển qua các mạch trong cơ thể.
Tốc độ co bóp của dạ dày lặng yên nhanh hơn, linh khí do linh cốc phân giải ra được cô đọng lại và hoá thành pháp lực dự trữ trong đan điền.
Cứ lặp lại tuần hoàn như vậy.
‘Kinh nghiệm Ngũ Hành Công +1.’
Một thông báo chợt xuất hiện làm Uông Trần tỉnh táo lại từ trạng tái nhập định.
Hắn đột nhiên phát hiện ra mình đã hoàn thành lần tu luyện này.
Uông Trần khẽ vuốt cằm, mở giao diện Tu Tiên ra.
Sự chú ý của hắn dừng lại ở thanh ‘Công pháp’.
‘Ngũ Hành Công (tầng ba): 299/300.’
Hoàn toàn không có thay đổi gì so với lúc nãy!
Uông Trần lập tức vỡ nát.
Nếu giao diện Tu Tiên biến thành người, trong tay hắn còn có một khẩu súng.
Vậy thì hắn tuyệt đối sẽ bóp chặt cổ, dí súng vào đầu đối phương: “Có phải tên nhóc nhà ngươi đã lấy hết điểm mà hệ thống cho ta không!”
Linh cốc cũng ăn rồi, tu luyện cũng làm rồi.
Kết quả không hề tiến bộ.
Không có tiến bộ thì thôi đi, thông báo ‘Kinh nghiệm Ngũ Hành Công +1’ là đang đùa nhau à?
ở đâu hả?
Mẹ nó!
Uông Trần ép mình bình tĩnh lại.
Hắn véo pháp quyết theo như trong ký ức, đầu ngón tay xuất hiện một điểm sáng nhỏ.
“Đi!”
Bấm tay bắn ra, ánh sáng bay múa xung quanh, không tiếng động mà bay xuống mỗi một góc trong tĩnh thất.
Bụi bặm trong phòng lập tức biến mất.
Sạch sẽ!
‘Kinh nghiệm Thanh Khiết thuật +1.’
Nhìn thấy thông báo, Uông Trần vội vàng mở giao diện Tu Tiên ra.
‘Thanh Khiết thuật (nhập môn): 86/100.’
Cộng thêm một điểm!
Uông Trần lập tức hiểu ra.
Không phải hệ thống nuốt điểm của hắn.
Mà là do thân thể này quá yếu ớt, công pháp dừng lại ở bình cảnh không thể đột phá!