Cũng may tính cách Uông Trần lạc quan, hắn nhanh chóng ném chuyện buồn bực nho nhỏ này ra sau đầu.
Làm người mà, quan trọng nhất là biết đủ.
Biết đủ mới có thể vui vẻ!
Có một phần mềm hack trâu bò như thế rồi, còn không thoả mãn gì nữa?
Uông Trần phấn chấn lại tinh thần rồi quay về linh điền.
Ngón trỏ và ngón giữa của hắn đang ngứa ngáy, gấp không thể chờ nổi muốn thể nghiệm Canh Kim chỉ cấp bậc đại thành.
Chỉ trong vòng mấy phút, một con địa tê ngưu đã bị linh thức của Uông Trần xác định.
Khoảng cách giữa con địa tê ngưu này và hắn vượt qua ba mét, hơn nữa đang bò trên thân lúa đối diện với hắn.
Nếu là trước kia, khi Uông Trần muốn xử lý nó thì hắn sẽ di chuyển tới vị trí bên cạnh.
Để tránh kình khí làm hỏng thân lúa.
Nhưng giây phút này, linh quang trong thức hải Uông Trần chợt loé lên, không cần nghĩ ngợi lập tức thúc giục pháp lực.
Nhưng hướng của kiếm chỉ cũng không nhắm ngay con địa tê ngưu đó mà hướng sang bên cạnh, góc độ lệch đi một chút.
Giây tiếp theo, kình khí Canh Kim mang theo ánh vàng xuất hiện, vẽ ra một đường sáng dài trên linh điền.
Lập tức bắn trúng địa tê ngưu đang bò trên thân lúa!
Cạch.
Con địa tê ngư này bị xẻ thành hai nửa và rơi xuống mặt đất.
Phù!
Uông Trần mừng ra mặt.
Đây là Canh Kim chỉ cấp đại thành ư?
Canh Kim chỉ ban đầu của hắn vốn chỉ có thể đi theo đường thẳng.
Giống như viên đạn bắn ra từ súng vậy, căn bản không thể rẽ sang hướng khác.
Nhưng bây giờ đã tương đương với thuật ném thương.
Quá đỉnh!
Không chỉ đơn giản là thú vị, mà cũng cực kỳ thực dụng trên phương diện chiến đấu.
Ví dụ như con mồi hoặc kẻ địch trốn sau một tảng đá, cho rằng mình rất an toàn.
Không ngờ Canh Kim chỉ của Uông Trần có thể rẽ vào.
Vô địch!
Hơn nữa nó cũng làm cho pháp thuật chỉ có một cách tấn công tăng thêm vô số thay đổi.
Khoảng thời gian tiếp theo chính là quá trình Uông Trần không ngừng làm quen và thử nghiệm với đường cong và uy lực của Canh Kim chỉ.
Từng con địa tê ngưu xui xẻo đã trở thành vật thí nghiệm của hắn.
Dùng các loại góc độ khác biệt cắt thành các loại hình dạng.
Khi rửa sạch mẫu linh điền cuối cùng, Uông Trần đã có thể vận dụng kỹ xảo tấn công theo đường cong của Canh Kim chỉ cấp đại thành một cách thuần thục.
“Tiểu ca nhà họ Uông.”
Khi hắn đang ngồi xuống bờ ruộng nghỉ ngơi, bên cạnh có một người đưa khăn mặt qua: “Ngươi vất vả rồi, lau mồ hôi đi.”
Giọng nói nhẹ nhàng rất êm tai.
“Cảm ơn.”
Uông Trần cũng không khách sáo, hắn cầm lấy khăn mặt lau mồ hôi trên trán.
Khăn mặt được làm bằng lụa rất sạch sẽ, mang theo một mùi hương thoang thoảng.
Mà chủ nhân của nó, chính là một thiếu phụ duyên dáng đứng bên cạnh Uông Trần.
“Trần nương tử.”
Uông Trần đứng dậy trả khăn mặt cho đối phương rồi nói: “Linh điền nhà ngươi chắc không còn vấn đề gì nữa đâu, nếu phát hiện ra con địa tê ngưu nào, ta sẽ giết miễn phí.”
“Mặt khác…”
Uông Trần hơi dừng lại rồi bổ sung thêm: “Số địa tê ngưu này ngươi giữ lại đi, đổi ít kẹo mạch nha cho Tiểu Nha ăn.”
Thiếu phụ này là khách hàng thứ ba trong hôm nay của Uông Trần.
Chồng của nàng họ Trần nên mọi người đều gọi nàng là Trần nương tử.
Trần nương tử là một quả phụ, chồng nàng vốn là đệ tử ngoại môn phái Vân Dương, nhưng ba năm trước đã gặp nạn khi đang làm nhiệm vụ môn phái.
Để lại Trần nương tử và con gái sống nương tựa lẫn nhau.
Trần nương tử cũng không gả cho người khác, thuê mười lăm mẫu linh điền sống qua ngày với con gái mình.
Có lẽ vì hoàn cảnh gia đình của nàng và nguyên chủ có điểm tương đồng, bởi vậy nên khơi dậy lòng thương hại của Uông Trần, nương tên của Tiểu Nha giảm giá.
Tuyệt đối, tuyệt đối không phải vì hắn thấy quả phụ xinh đẹp đâu nhé!
Tiểu Nha là con gái của Trần nương tử, năm nay mới chín tuổi.
Hai ngày trước khi du thương tới, nàng cũng là một trong những đứa trẻ nhìn người khác ăn kẹo.
Uông Trần lại là người tuy mình cũng khó khăn, lại không đành lòng nhìn người khác khốn khổ.
Trong phạm vi năng lực của hắn, có thể giúp thì hắn sẽ giúp.
Trần nương tử cảm thấy hơi bất ngờ, cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Nàng khẽ mím môi, cuối cùng vẫn nhận lòng tốt của Uông Trần: “Ta thay mặt Tiểu Nha cảm ơn tiểu ca.”
Số địa tê ngưu Uông Trần cho nàng không chỉ có thể đổi được kẹo mạch nha.
“Ta đi đây.”
Uông Trần vỗ mông chuẩn bị chạy lấy người.
Vừa bước được nửa bước lại dừng lại: “Trần nương tử, ta cảm thấy giá linh cốc sẽ tăng rất nhiều, lương thực nhà ngươi không nhiều lắm, nhân cơ hội này mua nhiều chút.”
Trần nương tử lập tức ngẩn người.
Chưa chờ nàng phản ứng lại thì Uông Trần đã đi rồi.
Sau đó, Trần nương tử phát hiện ra, trong số địa tê ngưu Uông Trần để lại cho mình đột nhiên xuất hiện một con yêu hoá!
Vị quả phụ xinh đẹp này lập tức rưng rưng.