Uông Trần nhẹ nhàng liếm đôi môi khô ráo rồi mở giao diện Tu Tiên ra.
Sự chú ý của hắn dừng trên thanh kỹ năng, nhấn vào dấu + phía sau ‘Canh Kim chỉ (tinh thông): 199/200.’!
Điểm nhân đức lập tức bị trừ 1 điểm.
‘Canh Kim chỉ (tiểu thành): 0/300.’
Ha ha ha!
Uông Trần muốn cất tiếng cười to.
Loại tăng pháp thuật như bật hack này quá sung sướng!
Bất cứ pháp thuật gì đều có nguyên lý cấp càng cao càng khó đột phá bình cảnh.
Tuy Canh Kim chỉ thuộc về pháp thuật cơ sở bình thường, mười linh thực phu thì có chín người nắm giữ.
Nhưng có thể tăng pháp thuật này tới cấp bậc tinh thông.
Trong mười người chỉ sợ chỉ có hai hoặc ba người vì hạn chế bởi căn cốt và ngộ tính!
Căn cốt của Uông Trần là điểm liệt, còn ngộ tính lại thấp.
Trên trán dán chữ “Bình thường”.
Mà trên thực tế, người bình thường như hắn mới là số đông trong những đệ tử ngoại môn phái Vân Dương.
Mầm non tu tiên có căn cốt tốt, ngộ tính xuất sắc.
Hoặc là chết oan chết uổng chết từ bé.
Hoặc là đã bị nội môn và gia tộc mời chào.
Ai muốn làm một linh thực phu nhỏ bé chứ!
Hơn nữa, linh thực phu già như lão Tôn, vì tránh làm kinh mạch tổn thương, cho dù tu luyện Canh Kim chỉ đến mức thuần thục cũng không dám thi triển một cách dễ dàng.
Ít khi dùng thì sao có thể tăng lên bước nữa?
Nếu không có giao diện Tu Tiên.
Dựa vào thiên phú và tư chất của Uông Trần, Canh Kim chỉ cấp tinh thông là đỉnh rồi.
Bây giờ lại đột phá cảnh giới tiểu thành một cách nhẹ nhàng.
Không khác gì nghịch thiên sửa mệnh!
“Uông Trần? Uông Trần tiểu ca!”
Tiếng gọi từ phía sau làm hắn lấy lại tinh thần.
Hắn xoay người phất tay với một người đàn ông cao to đang đứng bên bờ ruộng: “Thiết Ngưu ca, ta không sao.”
Người nông dân tên Vương Thiết Ngưu là hàng xóm nhà lão Lỗ, gieo trồng hai mươi bảy mẫu linh điền.
Cũng là vị khách hàng thứ hai lão Tôn kéo tới cho Uông Trần.
Vương Thiết Ngưu ngẩng đầu nhìn mặt trời nóng rát rồi nói: “Thời tiết quá nóng, nghỉ ngơi uống miếng nước trước đã.”
Tính cách của Vương Thiết Ngưu rất là thật thà.
Tuy lo lắng địa tê ngưu ngoài ruộng nhưng cũng ngượng ngùng coi Uông Trần như trâu ngựa.
Hắn cũng cực kỳ khâm phục thủ đoạn diệt trùng của Uông Trần.
Uông Trần nghĩ một lát bèn đồng ý.
Đúng là hắn cần phải khôi phục thể lực và pháp lực một chút.
Hắn bước tới đào địa tê ngưu yêu hoá dưới lớp bùn lên rồi tới bóng cây ven đường nghỉ ngơi.
Uông Trần lấy cơm nắm linh gạo làm từ hôm qua ra từ trong túi trữ vật.
Ăn ngấu nghiến cùng với nước suối trong hồ lô.
Cơm nắm tự chế cực kỳ đầy đủ, bên trong tràn đầy thịt địa tê ngưu được rán thơm phức cùng với một ít dưa muối cắt nát.
Một miếng miệng đầy dầu, hương vị cực kỳ ngon miệng.
Bởi vì Uông Trần dùng lá để gói cơm nắm nên linh gạo bên trong lại mang theo một ít mùi hương thanh mát của cỏ cây.
Ngon hơn mặt hàng miễn phí lão Tôn đưa gấp mười lần!
Vương Thiết Ngưu ở bên cạnh nhìn cũng không nhịn được nuốt nước bọt.
“Thiết Ngưu ca, ngươi cũng nếm thử xem.”
Uông Trần hào phóng cho hắn một nắm cơm nắm.
“Cảm ơn.”
Vương Thiết Ngưu mặt mày hớn hở, cực kỳ có thiện cảm với Uông Trần.
Hắn đã biết Uông Trần từ lâu.
Nhưng hai người chưa từng giao lưu.
Mà trong ấn tượng của hắn, Uông Trần chỉ là một thiếu niên đáng thương, thật thà lại hướng nội.
Uông Trần bây giờ thật sự làm hắn phải lau mắt nhìn lại!
Một viên cơm nắm linh gạo nhanh chóng kéo gần khoảng cách của hai người.
“Uông tiểu ca…”
Vương Thiết Ngưu vươn đầu lưỡi cuốn viên linh gạo dính trên môi vào trong miệng, chép chép miệng rồi nói: “Sau này ai dám bắt nạt ngươi, ngươi cứ nói tên của ta!”
Uông Trần cười ha ha đưa thêm một viên cơm nắm nữa: “Được.”
Hắn cũng nên kết bạn nhiều hơn.
Vương Thiết Ngưu thật thà, dáng người cao lớn cường tráng, tu vi đã tới Luyện Khí tầng sáu.
Dựa vào tuổi tác của hắn, rất có hy vọng có thể đột phá đến Luyện Khí cấp cao.
Phạm vi trong mười dặm, Vương Thiết Ngưu cũng được xem như là một người có tiếng.
Uông Trần biết tính cách của hắn hào sảng, hơn nữa còn rất hiếu thảo.
Là một người đàn ông chân chính đáng giá làm bạn!
Thấy Uông Trần lại đưa một viên cơm nắm sang, Vương Thiết Ngưu chưa ăn no ngượng ngùng gãi đầu.
Nhưng tay lại không nghe theo lý trí mà vươn tới.
Leng keng ~
Đúng lúc này, một tiếng chuông đồng thanh thúy truyền vào trong tai Uông Trần.
Hắn nhìn về phía âm thanh truyền đến theo bản năng.
Chỉ thấy lối rẽ trên con đường nhỏ phía trước xuất hiện một vị thương nhân cõng hòm xiểng.