Chương 11

Cả Trường Trung Học Đều Biết Bạn Trai Tôi

14.854 chữ

31-12-2022

Sáng hôm sau, Tư Bân vừa mở cửa phòng đã ngửi thấy mùi thơm của bữa sáng.

Hắn ngủ khá sâu nên hoàn toàn quên mất nhà còn có khách, mặc áo ngủ với quần đùi rộng đi xuống tầng.

Đại Bạch ngủ trong ổ nhỏ trước cửa phòng ló đầu ra, ngáp một cái rồi chạy theo hắn.

Trên bàn ăn đặt một bát cháo thịt băm và một đĩa trứng rán, nhìn có vẻ khá ngon.

Lâm Mộc Nhuận đang đứng ở cửa thay giày, thấy Tư Bân đi xuống liền nói: "Tôi thấy cậu hình như không thường chuẩn bị bánh mì để ăn sáng, đành phải tự tiện mượn bếp nhà cậu."

"À?" Tư Bân vò tóc, hơi ngái ngủ cười: "Cảm ơn cậu nhé, bình thường tôi đều ra ngoài ăn."

"Tôi về ký túc xá thay đồ trước." Lâm Mộc Nhuận đi giày xong thì đứng lên, nhìn Tư Bân với ánh mắt muốn nói lại thôi.

Một lúc sau, cuối cùng cậu vẫn lên tiếng nhắc nhở: "Cậu......Nên giải quyết phía dưới cho tốt đi."

Nói xong đi thẳng không quay đầu.

Tư Bân chú ý tới sắc hồng trên vành tai trắng nõn của cậu nên khó hiểu cúi đầu nhìn, hóa ra quần đùi cũng không ngăn được phản ứng s1nh lý của hắn.

Tư Bân:......

Buồn ngủ gì đều bay hết luôn.

Lâm Mộc Nhuận thuận lợi mượn được chìa khóa dự phòng, lên ký túc xá thay lại quần áo và giày sạch sẽ, để đề phòng, cậu trực tiếp nhét luôn chìa khóa vào túi bút.

Trình Tùng vẫn chưa về nhưng đã gửi cho Lâm Mộc Nhuận tin nhắn báo an toàn, tiện thể xin học bá cho cậu ta mượn bài vở ghi chép trên lớp.

Tuy rằng Trình Tùng không học cùng lớp với Lâm Mộc Nhuận nhưng vẫn ở ban khoa học xã hội, nội dung học tập cũng không khác biệt nhiều lắm, lúc trước Trình Tùng còn từng lải nhải trong phòng mãi rằng PowerPoint của giáo viên còn không chi tiết bằng ghi chép của Lâm học bá.

Lâm Mộc Nhuận đến lớp khá sớm, trong phòng học 11-2 không được mấy mống học sinh.

Giờ tự học buổi sáng vẫn chưa bắt đầu nên cậu lấy bộ đề mượn của Tư Bân ra xem.

"Đây là sách luyện tập cậu mua hả?"

Nghe được tiếng có người nói với mình, Lâm Mộc Nhuận liền ngẩng đầu trả lời: "Mượn thôi."

Người trước mặt là đại diện môn địa Giang Vũ Hi, tướng mạo nhã nhặn lại hay thích giúp đỡ, hầu như ngày nào cậu ta cũng chủ động ở lại cuối để đóng cửa sổ và khóa cửa lớp.

Không giống như Thiết Hàm Hàm chất phác ngây thơ hay lải nhải "Uống nhiều nước ấm vào nhé", cậu ta làm việc gọn gàng, lại sẵn lòng quan tâm đến cảm nhận của người khác, thậm chí cũng chủ động ra đề cho các bạn nữ cần giúp đỡ trong giờ học bổ túc, là một nam sinh khiến người ta dễ sinh hảo cảm.

"Góc độ ra đề của bộ sách này mới lạ thật đấy." Giang Vũ Hi cười hỏi: "Không ngại cho mình xem cùng chứ?"

"Không ngại." Lâm Mộc Nhuận đẩy ghế tới, ý bảo cậu ta có thể ngồi ở đây.

"Cảm ơn nhé." Giang Vũ Hi ngồi xuống.

Hoàng Hạo ngồi sau liếc mắt nhìn Giang Vũ Hi một lát rồi lại trầm mặc tiếp tục làm bài.

Lâm Mộc Nhuận mới chuyển đến nhất trung chưa được bao lâu, trừ mấy bạn học ngồi xung quanh ra thì cậu chưa quen hết hơn nửa lớp còn lại, một trong số đó chính là Giang Vũ Hi.

Trước đây bọn họ chưa bao giờ nói chuyện nhiều, nhưng Giang Vũ Hi lại hành động như đã thân quen từ trước, gặp câu hỏi nào không hiểu sẽ chủ động nhờ Lâm Mộc Nhuận giảng giải, thái độ cũng rất tốt, trước khi đi còn tặng cậu một hộp sữa đậu nành coi như quà cảm ơn.

Giờ truy bài đã đến, Lý Thiến đứng trên bục giảng chuẩn bị quản cả lớp đọc bài.

Lúc này, Hoàng Hạo vẫn luôn im lặng lại vỗ vỗ bả vai Lâm Mộc Nhuận.

"Cậu không cần tiếp xúc nhiều với người như Giang Vũ Hi đâu." Cậu ta thấp giọng nhắc.

Dư Thiến Di ngồi cạnh nghe thấy liền tò mò hỏi: "Sao thế? Cậu ấy không phải rất tốt à?"

Hoàng Hạo rũ mắt, không giải thích gì thêm.

Lâm Mộc Nhuận ngẩng đầu nhìn thoáng qua Giang Vũ Hi ngồi gần cửa sổ đang tựa vào tường, chỉ thấy cậu ta đang lật sách ngữ văn, vô tình gặp phải tầm mắt của Lâm Mộc Nhuận liền lịch sự mỉm cười.

Mấy ngày sau, Giang Vũ Hi thường xuyên tìm đủ loại lý do đến chỗ Lâm Mộc Nhuận hỏi bài hoặc mượn đề, lần nào cũng sẽ mang theo đồ ăn vặt làm quả cảm ơn, có khi là sữa đậu nành, có khi lại là cơm nắm, vừa lịch sự lại không khách sáo quá mức.

Nhìn vào cũng chẳng thấy có vấn đề gì, ngay cả Dư Thiến Di cũng được hưởng ké, thỉnh thoảng được chia vài túi đồ ăn vặt nhỏ, lúc nói chuyện với Giang Vũ Hi cũng hay bị cậu ta chọc cười ha ha.

Chỉ có Hoàng Hạo vẫn giữ nguyên vẻ lạnh nhạt, không hề nói chuyện với Giang Vũ Hi, cả người treo biển người lạ tránh xa.

"Dạo gần đây rất cảm ơn cậu, mình học thêm được nhiều kỹ năng giải đề quá." Giang Vũ Hi cười hỏi: "Đúng rồi, mình vẫn muốn hỏi cậu cái này, có thể cho mình mượn bộ đề kia để photo ra một bản nữa không?" Cậu ta giải thích: "Mình hơi xấu hổ khi cứ quấy rầy cậu mãi thế này, nếu cậu thấy mình phiền thì cũng chẳng trách được."

Lời cậu ta nói cứ như đang ám chỉ gì đó, cũng lại như chỉ bình thản thuật lại sự thật, Hoàng Hạo như mọi khi không bao giờ cho cậu ta một vẻ mặt tốt.

"Chắc là không được rồi." Lâm Mộc Nhuận từ chối: "Bộ đề này cũng chỉ là đồ tôi mượn của người khác thôi."

Giang Vũ Hi hình như hơi buồn, cậu ta nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng gật đầu nói: "Thế thôi vậy."

Chỉ còn một tuần nữa là đến kỳ thi tháng, các học sinh vừa kêu la vừa phấn khích vì mong chờ 11 ngày nghỉ sắp tới.

Trong tiết sinh hoạt lớp vào thứ sáu, cô Lý cố dành ra 20 phút để mọi người bàn bạc các bước chuẩn bị cho hội diễn văn nghệ.

Mãi đến khi sắp tan học, ủy viên văn nghệ mới chốt được nội dung cho hai tiết mục.

Tiết mục tập thể vẫn là hát đồng ca như cũ, tiết mục cá nhân thì mọi người đều đề cử trình độ độc tấu piano của Lý Mộng Lai.

"Tôi thấy chúng ta nên đặt trọng tâm vào phần biểu diễn của Mộng Lai thì hơn, trước đây giáo viên âm nhạc không phải vẫn luôn mắng rằng cái lớp này hát đồng ca toàn lệch tông lệch nhịp sao." Thân Hạo đề nghị.

Nhiều học sinh trong lớp cũng phụ họa theo, bọn họ hoặc là thật sự hy vọng Lý Mộng Lai có thể lên sân khấu biểu diễn, hoặc là không có tinh thần tham gia do áp lực của núi bài tập và những đợt kiểm tra liên tiếp năm lớp 11.

"Cá nhân cô nghĩ Lý Mộng Lai có thể tìm thêm một bạn để hợp tấu." Cô Lý đứng ở cửa lên tiếng đề xuất: "Dựa theo kinh nghiệm từ trước đến giờ của cô, những tiết mục cá nhân chỉ có một người thường dễ bị loại hơn tiết mục nhóm."

"Vậy lớp mình còn ai biết chơi piano không nhỉ? Có thể hợp tấu cùng Lý Mộng Lai." Ủy viên văn nghệ đứng trên bục giảng hỏi.

"Lão Trần, cậu định xếp hai cái piano lên sân khấu thật à?" Có bạn cùng lớp hỏi: "Thôi xin đi."

"Đúng rồi, phải tự mình khuân vác hết đấy." Cô Lý gạt bỏ đề nghị này.

Trần Lâm Phạm ngẫm nghĩ: "Hay là dùng đàn piano điện? Hoặc là đổi sang nhạc cụ khác luôn?"

"Có thể hợp tấu cùng đàn violin mà nhỉ!" Dư Thiến Di giơ tay nói: "Lớp bọn mình có người biết chơi violin đấy thôi."

Tất cả mọi người nhìn về phía Giang Vũ Hi.

Lý Mộng Lai tán thành: "So với piano thì hợp tấu với violin tốt hơn nhiều."

"Lâm Mộc Nhuận cũng chơi violin này." Lý Thiến quay xuống hỏi Lâm Mộc Nhuận: "Đúng không? Mấy hôm trước mình còn gặp cậu ở tiệm đàn nhỉ."

Lâm Mộc Nhuận gật đầu.

Nhắc đến mới nói, thật là trùng hợp, em họ của Lý Thiến học cello ở tiệm đàn Tinh Nguyệt, hôm trước cô đưa em đến thì gặp phải Lâm Mộc Nhuận, hai người trò chuyện vài câu, không ngờ Lý Thiến vẫn nhớ.

Giang Vũ Hi sửng sốt rồi lập tức mỉm cười: "Lâu lắm mình không luyện qua rồi, chẳng ngờ lần này còn gặp được một đối thủ." Ý muốn một cuộc cạnh tranh công bằng.

Tiếng chuông tan học vang lên.

Cô Lý bước lên bục giảng tổng kết: "Trước tiên cứ quyết định như vậy đã, ba người các em có thể thảo luận về tiết mục sau giờ học, nếu có bạn nào muốn tham dự thêm thì cứ đề cử nhé."

"Cậu biết chơi violin thật hả?" Cô Lý vừa rời lớp, Dư Thiến Di đã phấn khích sáp lại hỏi Lâm Mộc Nhuận.

"Ừ." Lâm Mộc Nhuận đáp.

"Mình nghe ông chủ tiệm đàn kể rồi, cậu làm việc bán thời gian ở đó suốt kỳ nghỉ hè phải không?" Lý Thiến quay sang nói với Dư Thiến Di: "Ông chủ nói kỹ năng chơi violin của Lâm Mộc Nhuận rất tốt đó!"

"Cũng tạm......" Lâm Mộc Nhuận giải thích: "Cửa tiệm đó là do bạn của người thân tôi mở, tôi chỉ thỉnh thoảng đến giúp dạy học sinh thôi."

"Vậy sao ban nãy cậu không nói vậy hả!" Lý Thiến hỏi: "Nếu mình không trùng hợp biết được, cậu liền mất một cơ hội thể hiện tài năng luôn rồi."

"Người ta đang khiêm tốn chứ sao." Dư Thiến Di cười hì hì kéo Lý Thiến đi: "Nhanh đi thôi! Bọn mình phải xuống căng tin ngay, bọn nhóc khối 10 đông như vậy, chậm một giây thì chỉ còn canh mà húp thôi đấy."

Hai nữ sinh nắm tay chạy đi.

"Mấy cậu cũng mau xuống căng tin đi, đừng lề mề nữa!" Lý Thiến vừa chạy vừa quay đầu nhắc nhở.

Chu Hiên phất tay với cô, ý bảo tự mình biết rồi.

"Đi thôi, hôm nay khối 10 không có tiết tự học nên đồ ăn cũng chẳng nhiều đâu."Chu Hiên lấy thẻ cơm nói với Lâm Mộc Nhuận: "Chậm thì đớp không khí."

Mới bước chân ra khỏi lớp, hai người gặp ngay Giang Vũ Hi vừa từ phòng giáo vụ về.

Giang Vũ Hi ôm một chồng đề ôn tập đã chấm xong, lịch sự chào hai người khi đi ngang qua: "Hai cậu đi ăn cơm à?"

"Ờ." Chu Hiên lạnh nhạt lên tiếng, hình như cũng không định nói thêm gì với cậu ta.

Giang Vũ Hi hơi xấu hổ, cười cười với Lâm Mộc Nhuận rồi mang theo đề trở về lớp.

"Hình như cậu không thích cậu ấy lắm nhỉ?" Lâm Mộc Nhuận hỏi.

Thành tích học tập của Chu Hiên vẫn luôn ổn định nằm trong top 10 của lớp, nhưng cậu ta thường ngày cứ mang vẻ lười nhác như ngủ gật chưa tỉnh, cũng rất sợ phiền phức, ngay đến chức trưởng nhóm cũng từ chối làm, chẳng bao giờ tiết lộ sở thích sở ghét của bản thân, ở trong lớp cậu ta cứ như tàng hình, rất ít khi bộc lộ cảm xúc ra ngoài như vậy.

"Ừ......" Chu Hiên trầm ngâm một lát rồi nhíu mày nói: "Chuyện hợp tấu cậu có thể thảo luận nhiều với Lý Mộng Lai, nhưng đừng đến tìm Giang Vũ Hi một mình."

Đây là lần thứ hai Lâm Mộc Nhuận nhận được lời nhắc nhở nên giữ khoảng cách với Giang Vũ Hi, mặc dù hơi khó hiểu nhưng cậu cũng không phải kiểu người thích hóng hớt, nếu Hoàng Hạo và Chu Hiên không muốn nói nhiều thì cậu cũng sẽ không hỏi, chỉ tiếp thu rồi ghi nhớ chuyện này trong lòng.

Tiết mục biểu diễn đã được quyết định trong giờ tự học tối hôm đó, chính là ca khúc kinh điển《 My Heart Will Go On》(*) mà thầy cô và các bạn học đều đã quen thuộc.

Từ nhỏ đến lớn Lý Mộng Lai đã tham gia qua không ít cuộc thi, kinh nghiệm biểu diễn cực kỳ phong phú, khi chốt xong bài nhạc này thì cô vẫn hơi băn khoăn, ca khúc quen thuộc khiến giám khảo và người xem dễ cộng hưởng hơn, nhưng nếu như vậy, trong quá trình biểu diễn mà xảy ra sai sót gì thì sẽ không thoát được đôi tai của khán giả.

(*) My heart will go on chính là bài nhạc nổi tiếng trong phim Titanic, mình dẫn link ở cmt

Giang Vũ Hi luôn biểu hiện mình đang cố gắng luyện tập, ngược lại, Lâm Mộc Nhuận vẫn giữ nguyên dáng vẻ thản nhiên bình thường, gật đầu ý bảo mình đã biết, Lý Mộng Lai cũng chẳng rõ trong lòng cậu có để tâm thật hay không.

Cuối tuần nhanh chóng trôi qua còn kỳ thi ngày càng đến gần, Trình Tùng hôm nào cũng căng thẳng ôm tập đề sai kêu la, phát hiện Lâm học bá bắt đầu học ngoại trú.

"Ôi Lâm Mộc Nhuận! Kỳ thi sát đít rồi, hay là đừng vội về nhà, cứ nắm chặt thời gian học được tí nào thì hay tí ấy đi?" Trình Tùng ngẩng lên từ trong một đống bài kiểm tra, nhìn về phía Lâm Mộc Nhuận vừa về phòng lấy quần áo tắm rửa, tốt bụng nhắc.

"Không sao." Lâm Mộc Nhuận lấy đồ xong liền chuẩn bị đi.

"Ngày nào cậu cũng về nhà làm gì thế?" Trình Tùng tò mò hỏi: "Trước đây nếu chưa đến cuối tuần thì cũng đâu thấy cậu về nhà."

"Luyện đàn." Lâm Mộc Nhuận nói xong còn tốt bụng cổ vũ: "Cứ thoải mái đi, kỳ thi tháng không đáng sợ đến vậy đâu." Sau đó cầm theo quần áo nhanh nhẹn bước đi.

"Luyện đàn?" Trình Tùng gãi gãi đầu, khó hiểu lặp lại: "Đàn gì cơ?"

Chớp mắt đã đến thứ năm, học sinh trường nhất trung đối diện với kỳ thi tháng đầu tiên của học kỳ mới.

Sơ đồ phòng thi sắp xếp theo thành tích từ học kỳ trước, Lâm Mộc Nhuận không thể tham gia kỳ thi hết hạn nên được phân tới phòng cuối cùng.

Khi danh sách thí sinh dán trên cửa phòng học, đám học sinh lớp 11-6 bắt đầu bàn tán xôn xao.

Trong nhất trung, học sinh ở ban khoa học xã hội ít hơn khoa học tự nhiên, mỗi khối chỉ có sáu lớp xã hội, trừ hai lớp thực nghiệm(lớp chuyên) ra thì mấy lớp còn lại đều là lớp thường, phân lớp không dựa theo thành tích, nhưng khi phân phòng thi thì ngược lại, từ lớp 11-1 cao nhất đến 11-6 thấp nhất.

Không cần nói cũng biết học sinh nhất trung không ai muốn bị xếp đến phòng thi cuối cùng.

Học sinh ở lớp 11-6 chưa từng gặp học sinh ở lớp thực nghiệm, nhưng lần này lại được gặp tận hai người.

Một người đương nhiên là Lâm Mộc Nhuận, người còn lại là Tư Bân mới chuyển ban.

Khi hai người gặp nhau trước cửa phòng thi, Tư Bân chủ động bắt chuyện với Lâm Mộc Nhuận.

"Khéo thật đấy, lát nữa thi xong ăn cơm cùng nhau nhé." Tư Bân đề nghị.

"Được." Lâm Mộc Nhuận đồng ý.

"Nhớ nộp bài thi sớm đấy." Tư Bân ném lại lời này rồi đi đến chỗ ngồi của mình.

Môn thi đầu tiên của buổi sáng chính là ngữ văn, cũng là thế mạnh của Lâm Mộc Nhuận, phần văn học cổ điển hơi khó nhưng cậu vẫn thuận buồm xuôi gió làm được hết bài.

Sau khi Lâm Mộc Nhuận viết văn xong thì còn năm phút nữa hết giờ, cậu kiểm tra lại phiếu trả lời lần cuối, chắc chắn không điền nhầm thì mới nộp bài trước ba phút.

Tư Bân đã đứng đợi ngoài cửa được mười phút, sau khi thấy cậu đi ra liền bình tĩnh nói: "Đi thôi."

Trên hành lang cũng có không ít học sinh nộp bài sớm, bọn họ không hề vội vã kiểm tra đáp án, sau khi cất sách vở liền nhanh nhanh chóng chóng lao xuống tầng.

"Bọn họ đi đâu mà vội thế?" Lâm Mộc Nhuận hỏi.

"Ăn cơm."

Vừa nói xong thì chuông tan học vang lên, dưới tầng truyền đến một trận ồn ào náo động, Lâm Mộc Nhuận đến sau chỉ nhìn thấy một rừng học sinh đông đúc từ khắp nơi tràn vào căng tin.

"Biết vì sao tôi bảo cậu nộp bài sớm chưa?" Tư Bân quay đầu hỏi.

Lâm Mộc Nhuận cúi đầu gãi gãi sống mũi.

"Khối 10 vừa kết thúc đợt huấn luyện quân sự vào tuần trước, nếu không đến căng tin ngay thì có thể ngay một ngụm canh nóng cũng không có mà húp." Tư Bân nói.

Nhất trung có một cái căng tin với diện tích lớn trải rộng trên mặt đất, nhưng lớn đến đâu cũng không chứa được toàn bộ học sinh và giáo viên của trường.

Lâm Mộc Nhuận rất ghét nhiệt độ nóng và việc đổ mồ hôi, vậy nên cứ mỗi lần tan học, Lý Thiến và Dư Thiến Di đều hấp tấp chạy ra ngoài, cậu cùng Chu Hiên sẽ ngồi trong phòng làm bài ít nhất là nửa tiếng, rồi lại chọn thời điểm ít người để xuống căng tin ăn tạm gì đó.

Lo rằng số lượng học sinh quá nhiều nên mỗi khi một khay đồ ăn hết, các dì phụ trách sẽ ngay lập tức thêm món, phía trong bếp bận đến mức chân không chạm đất.

Nhưng hôm nay lại rất đặc biệt, nghỉ trưa là khoảng thời gian quý giá, nếu không nạp năng lượng thì có thể ảnh hưởng đến sự phát huy trong lúc thi.

Nhóm học sinh khối 10 đi ăn cơm mà cứ như hổ dữ xuống núi, Lâm Mộc Nhuận đứng bên hành lang, nhìn đám đông thôi cũng cảm thấy áp lực.

Đúng lúc cậu đang tự hỏi có nên đến cửa hàng tiện lợi mua ít bánh mì không, Tư Bân đã mở miệng nói: "Chúng ta đến căng tin giáo viên thôi."

"Cậu có thẻ cơm ở căng tin giáo viên sao?" Lâm Mộc Nhuận hỏi.

Tư Bân rút từ trong túi áo đồng phục ra một cái thẻ cơm, kẹp nó giữa hai ngón tay: "Ừ, là quà tặng khi mẹ tôi quyên góp tiền xây trường.".

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!