Chương 100

Cả Giới Giải Trí Đều Mong Tôi Im Miệng

27.752 chữ

17-12-2022

Không ai có thể ngờ, bên trong khu dân cư hẻo lánh này lại ẩn chứa một động thiên.

Những cây cột điêu khắc hùng vĩ cùng mùi hương nến thoang thoảng trong không khí...!Là một đạo sĩ, Mạnh Thiểu Du chỉ cần liếc mắt thì cũng nhìn ra khu dân cư này đã được tu sửa lại thành một nơi thờ cúng.

(Động thiên: Những kiến trúc nằm sâu trong lòng đất của đạo giáo.)

"Không ngờ chúng ta đánh bậy đánh bạ mà lại tìm ra rồi..." Mạnh Thiểu Du thầm nói.

Cậu cũng chỉ ôm suy nghĩ đi thử xem sao, nào ngờ lại chó ngáp phải ruồi.

Đi cùng cậu là Liễu Lục, Ngao Huyền cộng thêm ba con chồn gặp được bên ngoài.

Liễu Lục mở miệng nói: "Có vẻ đây là hang ổ của tên Long Thần kia.

Mạnh Thiểu Du, cậu định làm như thế nào?"

"Làm thế nào cái gì, nếu đã đến đây rồi thì cứ trực tiếp bắt cả ổ bọn chúng luôn!" Ngao Huyền ở bên cạnh mở miệng.

Suy cho cùng y cũng là một con rồng chân chính nên vẻ mặt rất đỗi kiêu ngạo, y cực kì khinh thường nơi này.

Mạnh Thiểu Du nhìn quanh bốn phía, ba người bọn họ đang đứng ở sảnh, nơi này chỉ có một chút tiếng động truyền ra nên có vẻ trống trải vô cùng.

Mạnh Thiểu Du nghĩ nghĩ rồi nói: "Chúng ta đi vào nhìn qua cái đã."

Trong phòng có tiếng động, nhưng trước đó bọn họ chỉ mới nghe được loáng thoáng.

Những người khác cũng không phản đối mà đi theo Mạnh Thiểu Du, đi bộ hơn mười bước, họ lại đến được một không gian rộng lớn hơn.

Trước mặt họ là một cánh cửa khép hờ, bên trong có ánh nến chập chờn.

Còn có bóng người hằn trên mặt tường trắng xóa, bóng hình trên vách tường thường xuyên cử động, nhìn qua cứ như đang tổ chức một buổi hội nghị giữa đêm khuya.

Mạnh Thiểu Du ghé sát vào cửa, cậu chỉ nghe bên trong truyền ra tiếng tụng kinh, sau đó đám người nọ lại cúi đầu rồi hô to: "Long Thần vạn tuế."

Giọng nói nặng nề lọt vào tai ba người đang đứng trước cửa, khiến ai nấy không khỏi nổi da gà.

"Oẹ, cái thứ gì mà cũng dám tự xưng là Long Thần chứ!" Ngao Huyền ra vẻ buồn nôn, y cực kì khinh thường hành vi giả danh này.

"Hửm? Chẳng lẽ ta không xứng đáng có một tiếng tôn xưng sao?"

Giọng nói khinh miệt dội thẳng vào tai ba người!

Gần như ngay lập tức, bọn họ chưa kịp phản ứng lại thì khung cảnh xung quanh đã bắt đầu biến hóa không ngừng.

Khu dân cư ban đầu tản đi như một làn khói, được thay thế bởi một khoảng không đen kịt.

Bọn họ cúi đầu xuống, thấy dưới chân mình không còn là gạch đá xanh, mà là một mặt đất nhuộm đầy cát vàng.

Hai bên đường nở đầy hoa cà độc dược, chúng ùn ùn kéo đến che khuất tầm nhìn của mọi người.

"Đây là nơi nào?" Liễu Lục khiếp sợ nói.

Đúng lúc này, những sợi dây leo thô to vươn mình ra khỏi bụi hoa rồi tấn công mắt cá chân bọn họ! Cũng may ba người phản ứng nhanh nên mới tránh né được đòn công kích.

Mạnh Thiểu Du lập tức lấy ra một lá hỏa phù rồi ném về phía bụi hoa, ngọn lửa nhanh chóng quét sạch cả bụi hoa thành một đống tro tàn, lúc này ba người mới có chỗ đặt chân.

Ba con chồn bò lên vai Mạnh Thiểu Du, lúc bấy giờ khi thấy bên dưới có nguy hiểm, bọn chúng mới nhảy xuống rồi biến thành ba người trẻ tuổi.

Chồn út nhìn xung quanh rồi nói: "Nơi này âm u đáng sợ quá."

Những người khác cũng đồng tình với câu nói này.

Mạnh Thiểu Du đánh giá xung quanh một lát.

Nơi này lao xao từng cơn gió tà, trên mặt đất là một mảng cháy sém từ ngọn lửa ban nãy.

Bầu trời tối sầm chỉ còn treo một vầng trăng tròn, ánh trăng này là nguồn sáng duy nhất ở nơi đây.

Thế nhưng ánh trăng này lại mang một màu đỏ quạch, khiến người ta hết sức ghê sợ.

Đậu quanh cây cổ thụ còn có một loài chim không rõ với hình dạng kì quái, chúng không ngừng phát ra tiếng xì xào.

Quan sát một lát, trong lòng Mạnh Thiểu Du đã có suy đoán, cậu nhìn về phía Ngao Huyền đang nín thinh rồi hỏi: "Đây có phải là âm phủ mà Trầm Thiểu Sinh tạo ra không?"

Dù sao Ngao Huyền cũng nán lại ở chỗ Trầm Thiểu Sinh một khoảng thời gian, y gật gật, sau đó cũng không quên giễu cợt: "Chỉ có hắn ta mới làm ra một nơi xấu xí như vậy."

Không khó để nhìn ra nơi này đang mô phỏng lại cảnh tượng dưới âm phủ, ngay cả dòng Vong Xuyên cũng chẳng khác nào rập khuôn.

Ba con chồn nghe vậy thì hít hà một hơi rồi nói: "Có người muốn bắt chước âm phủ ư!"

"Cho dù không có mắt thẩm mỹ thì cũng không thể làm vậy chứ!"

"Âm phủ chân chính cũng đâu có xập xệ đến mức này!" Chồn lớn kích động nói.

Xưa nay để phục vụ cho con người, hoàng tiên cũng đi đi về về giữa hai giới âm dương, đương nhiên chúng cũng từng đến âm phủ để dò la tin tức.

Ít nhiều gì thì âm phủ bây giờ cũng được lát gạch đá xanh rồi, nào có tan hoang đến mức này?

Ai nấy đều soi mói khiếu thẩm mỹ của tên bắt chước, chê bai rằng nơi này chẳng khác nào khu vực bán thành thị.

Cứ giỡn hớt như vậy, bầu không khí đang bao trùm lấy mọi người cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, xung quanh tràn ngập tiếng cười đùa vui vẻ.

Điều này lại chọc giận chủ nhân của nơi này, Trầm Thiểu Sinh nghiêm mặt bước ra, hắn nhìn bọn họ rồi nói với giọng điệu chẳng lành: "Mong rằng lúc chết bọn ngươi cũng vui vẻ như vậy."

Hắn vừa mở miệng thì tất cả mọi người đều nhìn sang.

Vì đã từng nghe Mạnh Thiểu Du đề cập đến hắn nên bọn họ cũng không thấy xa lạ.

Trong số đó, Ngao Huyền mở miệng nói móc: "Từ khi nào mà dân giả mạo lại dám lên tiếng bất chấp vậy?"

Câu này lại đâm trúng vào chỗ đau của Trầm Thiểu Sinh, hắn hung hăng trừng mắt với Ngao Huyền.

Thế nhưng Ngao Huyền lại chẳng hề e ngại, dù sao thì câu này cũng không sai.

Trước mặt Ngao Huyền mà Trầm Thiểu Sinh lại tự xưng là Long Thần, chẳng lẽ đó không phải là giả mạo sao?

Mạnh Thiểu Du bước lên rồi nói: "Trầm Thiểu Sinh, trăm năm qua ngươi đã lừa gạt chúng sinh, lừa gạt hiến tế, đó là làm trái với ý trời!"

Tuy tự xưng là Long Thần, nhưng thực tế Trầm Thiểu Sinh chỉ mượn danh của thần linh để chiếm lấy sự cung phụng của khách hành hương, cướp lấy vật tế sống cho việc tu hành của riêng mình.

Có vị thần tiên chân chính nào lại làm ra chuyện như vậy?

Huống chi cái Trầm Thiểu Sinh mang lại cũng không phải phù hộ, hắn không phải một vị thần thật sự nên không hề sở hữu thứ được gọi là "thần hữu".

Vì lẽ đó, hắn chỉ có thể cướp lấy phúc vận của người khác rồi chuyển sang cho tín đồ của mình, hoặc là cho các tín đồ vay mượn phúc vận tương lai của chính họ.

Cung phụng Trầm Thiểu Sinh chẳng khác nào đi vay nặng lãi của chính mình, đến lúc bị trời phạt thì chỉ có thể gặp xui xẻo triền miên.

"Ý trời? Bây giờ mà vẫn có người tin tưởng vào ý trời ư?" Trầm Thiểu Sinh khinh thường, "Ngươi nói ta lừa gạt chúng sinh, nhưng ta nào có? Bọn chúng xin ta phú quý, nhân duyên, không phải ta đã cho bọn chúng cả rồi sao?"

"Tự bọn chúng không thể gánh vác hậu quả, có thể trách ta được sao? Ta cũng chỉ thỏa mãn nguyện vọng của bọn chúng mà thôi!" Trầm Thiểu Sinh không hề cảm thấy mình làm sai, "Chẳng qua ta chỉ làm một cuộc trao đổi với bọn chúng mà thôi."

Thế nhân cung phụng Long Thần, mà hắn lại sử dụng tín ngưỡng này để tu luyện thành thần, việc này có gì sai chứ.

Đúng là cái thứ già mồm át lẽ phải!

Mạnh Thiểu Du nói: "Dù vậy thì thánh vị của ngươi cũng không được thừa nhận đâu."

Trầm Thiểu Sinh muốn dựa hoàn toàn vào việc giả mạo để phát tài, nhưng sao lôi bích có thể so sánh với tuyết bích được đây?

"Thừa nhận? Bọn ngươi nhầm rồi, cái gọi là thừa nhận không phải là do ý trời, mà là do con người." Trầm Thiểu Sinh nói.

Hắn đứng dưới vầng huyết nguyệt, ánh trăng đỏ rực chiếu xuống khiến gương mặt phát cuồng của hắn ta càng thêm điên rồ, "Xưa nay có thần linh nào mà không phải do phàm nhân tự phong? Thần Tài, Táo Quân...!Không phải những thứ này đều tồn tại vì có người cung phụng sao?"

Trầm Thiểu Sinh nói: "Vậy nên ngươi nhìn đi, ta có một âm phủ riêng, chỉ cần hồn phách liên tục đầu thai ở chỗ ta, số người cung phụng ta sẽ không ngừng tăng lên, đến lúc đó ta chính là một vị thần danh chính ngôn thuận."

"Thậm chí, chỉ cần ta muốn, ta còn có thể tạo ra nhiều vị thần khác!"

Mạnh Thiểu Du nhìn gương mặt điên cuồng của Trầm Thiểu Sinh, những người xung quanh đều bị chấn động bởi câu nói ngông cuồng này.

Trầm Thiểu Sinh nhìn về phía Mạnh Thiểu Du rồi nói: "Chẳng lẽ việc này không khiến người khác phải dao động?"

Câu nói này không chỉ nhằm vào Mạnh Thiểu Du mà còn có mấy người Liễu Lục.

Rồng, tiên gia, bọn họ có thể cảm nhận rõ nhất sự rung động mà Trầm Thiểu Sinh mang lại.

Có lẽ Ngao Huyền là người hiểu rõ nhất, bởi vì chủng tộc của y chỉ là thần thú khi mới được sinh ra.

Song, những tiên gia dốc lòng tu hành như Liễu Lục mới hiểu rõ nhất cái gọi là thần nhân nhất thể.

Trong mắt phần lớn mọi người, việc những tiên gia có pháp thuật cao cường tu hành cùng đệ tử Xuất Mã là một kiểu nhún nhường.

Trên thực tế, tiên gia là những người cần hương khói nhất.

Nếu muốn thành tiên, bọn họ phải tu luyện trong thế tục rồi lan tỏa thanh danh của mình, càng nổi tiếng thì họ lại có càng nhiều người đến viếng, cứ như vậy mà tích góp từng chút công đức cho mình.

Chỉ khi nào công đức viên mãn thì họ mới có thể thành tiên.

Những thần linh như Thần Tài thì càng khỏi phải nói, không phải ban đầu bọn họ trở thành tiên cũng là do tín ngưỡng của phàm nhân tích góp lại đó sao?

Trầm Thiểu Sinh nhìn mấy người Liễu Lục rồi nói: "Bọn ngươi làm tiên gia, chắc là hiểu rõ nhất cái khổ của việc tu hành.

Đội xương bái nguyệt rồi xin chữ của người phàm, chỉ cần vô ý là tu vi sẽ bị hủy hoại hoàn toàn, đúng là mệt mỏi mà.

Chi bằng bọn ngươi đi theo ta, khi đó hồn phách của cả thiên hạ đều đầu thai từ âm phủ của ta.

Vừa sinh ra bọn chúng đã tôn sùng thần linh, chúng ta còn lo không thành tiên được sao?"

Sức hấp dẫn của việc này là cực kì to lớn.

Nếu thế nhân vừa sinh ra đã biết cung phụng tế bái, thành kính dâng hương, bọn họ còn sợ gì khổ tu nữa?

Mạnh Thiểu Du vừa nghe vậy đã biết không ổn.

Thấy Liễu Lục và ba con chồn đều trưng ra vẻ mặt dao động, cậu thoáng rùng mình, ném một lá bùa trong tay về phía Trầm Thiểu Sinh.

Cậu quát lên để cản lại câu nói tiếp theo của hắn: "Tà môn ma đạo, ắt sẽ bị vạn quỷ phản phệ!"

Luân hồi âm dương là một quá trình tự nhiên, sao có thể bị người khác sắp xếp được?

Trầm Thiểu Sinh tránh thoát khỏi lá bùa, hắn còn không quên hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Các ngươi sợ một khi kế hoạch của ta thành công, cái gọi là chính đạo sẽ tan thành mây khói chứ gì!"

"Ta nhổ vào!" Mạnh Thiểu Du nói: "Dù dân chúng có tin hay không thì bây giờ cũng có quyền tự do tín ngưỡng, hiểu không? Đúng là cái thứ mù luật!"

Mạnh Thiểu Du xông lên giao đấu với Trầm Thiểu Sinh.

Ngón tay Trầm Thiểu Sinh bắn ra một quả cầu lửa nhằm về phía cậu! Mạnh Thiểu Du vừa tránh né vừa ném bùa ra, thế nhưng uy lực của đống bùa chú này lại giảm xuống khi đối phó với Trầm Thiểu Sinh.

"Đang ở địa bàn của ta mà lại sử dụng pháp thuật của đạo gia, e rằng ngươi nghĩ sai rồi." Trầm Thiểu Sinh khẽ cười một tiếng, kế đó hắn vung tay lên, chợt thấy vô số bộ xương khô vươn ra từ dòng sông đục ngầu bên cạnh, sau đó chúng vọt thẳng đến đám Mạnh Thiểu Du!

"Mạnh Thiểu Du, vốn dĩ ta còn định bỏ qua cho ngươi, không ngờ ngươi lại không chịu tỉnh ngộ..." Trầm Thiểu Sinh thở dài một tiếng, "Thế thì kiếp sau người đành trở thành tín đồ của ta vậy."

Vừa dứt lời, mấy bộ xương khô từ dòng sông đột nhiên tấn công mấy người Mạnh Thiểu Du!

Mấy bộ xương khô này đã bị ngâm dưới sông nên vô cùng lạnh lẽo, lúc nhào về phía mọi người chúng còn mang theo một luồng ẩm ướt, hơi thở giá buốt như thịt thối khiến người ta cực kì buồn nôn.

Liễu Lục thấy vậy thì hóa thân thành cự xà, hắn vọt đến chỗ đám xương khô rồi vung đuôi "bốp" "bốp", đám xương khô yếu ớt cứ thế vỡ tan thành một đống.

Trong lúc bọn họ đang gắng sức đối phó với đám xương khô, Trầm Thiểu Sinh lặng lẽ nấp vào trong một góc tối.

Liễu Lục thấy vậy bèn nói: "Thiểu Du! Mau lên, nếu lần này không bắt được hắn thì lần sau sẽ càng khó khăn hơn, nơi này để bọn ta lo!"

Sau khi có Liễu Lục xử lý đám thi cốt dưới sông, Ngao Huyền lập tức kéo Mạnh Thiểu Du rời khỏi trận đánh, sau đó bọn họ chạy thẳng về phía Trầm Thiểu Sinh đang lẩn trốn!

Liễu Lục nói không sai, nếu lần này Trầm Thiểu Sinh chạy thoát, lần sau họ sẽ không bắt được hắn một cách dễ dàng nữa.

Mạnh Thiểu Du lấy đồ nghề mà mình mang đến ra, trong đó có bùa ngũ lôi, cậu nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Trầm Thiểu Sinh rồi niệm chú: "...Sấm sét diệt tà!"

Chỉ trong chớp mắt, một tia thiên lôi nổ trong không khí rồi đánh về phía Trầm Thiểu Sinh!

Trầm Thiểu Sinh đang tháo chạy cứ thế bị tia sấm đánh văng ra ngoài.

Lúc bấy giờ Mạnh Thiểu Du đứng trước mặt hắn, hai người nhìn nhau, Trầm Thiểu Sinh trưng ra vẻ mặt tàn nhẫn rồi nói: "Ta vốn không định tự tay giết ngươi đâu." Mạnh Thiểu Du bèn nói: "Vậy à? Nhưng ta lại muốn tự tay phong ấn ngươi đấy!"

Câu nói này như một mũi nhọn khiến Trầm Thiểu Sinh đau nhói.

"Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không!" Trầm Thiểu Sinh nói.

Kế đó chỉ thấy dưới chân hắn nổi lên một cơn lốc xoáy, hình dáng của một con xích long dần dần hiện lên trên người hắn.

Con rồng đứng bên cạnh hắn, trừng mắt nhìn hai người Mạnh Thiểu Du.

Tuy biết Trầm Thiểu Sinh có long khí trong người, nhưng khi nhìn thấy con xích long này, Mạnh Thiểu Du vẫn phải lấy làm kinh hãi.

Dù sao thì không phải ai cũng có thể khiến long khí hiện hình.

Trầm Thiểu Sinh vỗ vỗ xích long rồi nói: "Đi thôi." Ngay sau đó xích long xông thẳng lên trời, hóa thành cự long giữa không trung.

Xích long bay lượn trên không trung, trong chớp mắt đã khiến cát đá trên mặt đất bay đi cuồn cuộn.

Ngao Huyền thấy vậy thì hừ lạnh nói: "Trông hầm hố thế thôi."

Sau đó y lắc mình biến thành hắc long rồi vọt thẳng về phía xích long trên bầu trời!

Cùng lúc đó Mạnh Thiểu Du lại ném bùa về phía Trầm Thiểu Sinh, thế nhưng đến khi gần chạm được thì lại bị hắn ta né tránh.

Trầm Thiểu Sinh nói: "Lần này ta sẽ không thất bại trong tay ngươi nữa đâu!"

Hắn nhìn Mạnh Thiểu Du với ánh mắt đầy căm phẫn.

Cho dù đã chuyển thế thì người này vẫn đáng ghét như vậy!

Lần đầu tiên nhìn thấy Mạnh Thiểu Du, Trầm Thiểu Sinh đã xác định được cậu chính là kiếp sau của đạo sĩ năm đó...

Nghĩ đến việc mình bị phong ấn suốt trăm năm, trong lòng Trầm Thiểu Sinh lại tràn ngập nỗi oán hận, ra tay càng tàn nhẫn hơn! Thời gian gần đây Trầm Thiểu Sinh được hưởng không ít hương khói nên năng lực tăng lên rất nhiều.

Suy cho cùng thì Mạnh Thiểu Du vẫn là người thường, cậu vừa sơ suất thì đã bị hắn tống một chưởng vào bụng rồi văng xa ba thước!

"Bây giờ ta và ngươi không còn là người có cùng cấp bậc nữa.

Mạnh Thiểu Du, người đừng có mà mạnh miệng." Thấy Mạnh Thiểu Du bị đánh hộc cả máu, Trầm Thiểu Sinh bèn nói, "Coi như ta và ngươi cũng là bạn cũ, ta sẽ biến ngươi thành chất dinh dưỡng cho Long Thần."

Hắn nói xong thì tiến về phía Mạnh Thiểu Du: "Ta định đợi đến khi âm phủ khép kín này xây xong thì sẽ biến bọn ngươi thành nhóm tín đồ Long Thần đầu tiên.

Không ngờ ngươi lại tự dâng thân mình lên trước, bây giờ ta đổi ý rồi."

Mạnh Thiểu Du thấy Trầm Thiểu Sinh bước từng bước về phía mình, trên tay hắn ngưng tụ một làn sương đen, "Ta sẽ rút hồn phách của ngươi ra rồi nhấm nháp ngay tại chỗ." Trầm Thiểu Sinh cười nói: "Tuy cách này để ngươi chết dễ dàng quá, không đủ bù lại lỗi lầm đã phong ấn ta suốt trăm năm.

Nhưng ai bảo ta quá tốt bụng chứ?"

Mạnh Thiểu Du: "..."

Chỉ thấy Trầm Thiểu Sinh vươn bàn tay tội ác về phía Mạnh Thiểu Du, ấy vậy mà đúng lúc này, trong không trung lại truyền đến một tiếng ù ù! Tiếng lưỡi dao sắc bén xé tan không khí vang lên, một thanh trường kiếm đâm thủng bầu trời rồi đánh văng Trầm Thiểu Sinh ra ngoài!

Trên bầu trời của địa ngục khép kín mở ra một lỗ hổng, một người rơi xuống từ trên cao, anh cầm trường kiếm trong tay mà đứng trước mặt Mạnh Thiểu Du.

"Thầy Dư!" Mạnh Thiểu Du kinh ngạc nói.

Người đáp xuống từ bầu trời không phải ai khác mà chính là Dư Giang Hòa!

Trầm Thiểu Sinh bị đánh bật ra xa, lúc bấy giờ mới nhìn thấy người tới.

Dư Giang Hòa nâng Mạnh Thiểu Du dậy rồi dịu dàng hỏi: "Em không sao chứ?"

Mạnh Thiểu Du lắc đầu rồi hỏi ngược lại: "Em không sao, nhưng sao anh lại ở đây ạ?"

"Em ra ngoài một mình nên anh rất lo lắng.

Thấy em mãi không ra nên anh đến tìm." Dư Giang Hòa nói.

Tuy biết chuyện cậu ra ngoài, nhưng khi thấy không có tin tức gì về cậu, điện thoại cũng không gọi được, anh bèn lo lắng tìm đến đây.

"Còn có bọn ta nữa, đừng quên chứ!" Một giọng nói vang lên bên cạnh Dư Giang Hòa, lúc bấy giờ Mạnh Thiểu Du mới nhận ra đó là Diệp Hòa Phong và Lão Triệu!

Diệp Hòa Phong cười hì hì: "Đã lâu không gặp ha đạo trưởng Tiểu Mạnh!"

Mạnh Thiểu Du kinh ngạc: "Sao...!Sao các anh lại đến đây?"

Lúc này Diệp Hòa Phong đang mặc đồng phục của quỷ sai, Lão Triệu bèn nói: "Nói ra thì dài, vốn là tiểu huynh đệ đây định đi đầu thai nhưng rồi lại hối hận.

Cậu ta quyết định thi làm quỷ sai dưới âm phủ, coi như hôm nay cậu ta đã vượt qua kì thi đầu vào, có công việc ổn định rồi!"

Dư Giang Hòa gật đầu: "Bọn họ đưa anh đến tìm em đó."

"Ta bảo này đạo trưởng Tiểu Mạnh, mấy chuyện trừng trị kẻ ác này thì cậu phải kêu bọn ta nữa chứ! Đây cũng được coi là công trạng đó!" Lão Triệu lải nhải, Diệp Hòa Phong cũng gật đầu lia lịa: "Nếu không phải hôm nay ta đến tìm các cậu để ăn mừng việc vượt qua kì thi đầu vào, lên làm quỷ sai chính thức, bọn ta cũng không biết có chuyện tốt thế này đâu!"

Mạnh Thiểu Du: "..."

Câu nói lạc đề này khiến Mạnh Thiểu Du có hơi dở khóc dở cười, đây là lúc nào rồi cơ chứ!

Thấy bọn họ bắt đầu trò chuyện qua lại, sắc mặt Trầm Thiểu Sinh trầm xuống, hắn nói: "Có phải bọn ngươi coi thường ta quá rồi không?"

"Dù ngươi có gọi thêm bao nhiêu người thì nơi này cũng là địa bàn của ta, bọn họ có đến thì cũng chỉ để chôn cùng ngươi thôi!"

Dư Giang Hòa: "...Hâm mộ hả? Cái đồ cô đơn."

Trầm Thiểu Sinh: "...?!"

Dư Giang Hòa đối mặt với Trầm Thiểu Sinh, bàn tay cầm chuôi kiếm của anh nắm chặt lại.

Mạnh Thiểu Du khựng lại một lát, sau đó cậu bước ra từ phía sau Dư Giang Hòa, nhìn Trầm Thiểu Sinh rồi nói: "Những ai liên tục thất bại thì chỉ biết nói mồm thôi." Cậu nắm thanh trường kiếm trong tay Dư Giang Hòa, "Trầm Thiểu Sinh, nếu có thể phong ấn ngươi một lần, vậy thì ta đây có thể phong ấn ngươi lần thứ hai."

Diệp Hòa Phong vỗ tay: "Nói hay lắm!!"

Lão Triệu cũng hùa theo ngay: "Các huynh đệ đang trên đường tới rồi!"

Trầm Thiểu Sinh khiếp sợ: "Ngươi khôi phục trí nhớ rồi ư?"

Mạnh Thiểu Du nâng kiếm nhìn Trầm Thiểu Sinh rồi hỏi ngược lại: "Chắc hẳn ngươi nhận ra thanh kiếm này, năm đó ngươi đã bị chính nó đánh bại nhỉ."

Theo câu nói của Mạnh Thiểu Du, Trầm Thiểu Sinh bèn nhìn về phía cây kiếm trong tay cậu.

Thanh kiếm này là một thanh cổ kiếm do Dư Giang Hòa mua về để làm vũ khí cho Mạnh Thiểu Du, nó cũng chính là vũ khí mà đạo nhân đời trước đã sử dụng để phong ấn Trầm Thiểu Sinh.

Nhìn thấy thanh kiếm này, Trầm Thiểu Sinh chợt cảm thấy vết thương cũ trên người có phần đau đớn.

Trong lúc hắn đang thất thần, Mạnh Thiểu Du bèn nhân cơ hội mà nâng kiếm bổ về phía hắn! Lần này Trầm Thiểu Sinh không kịp tránh né, bị mũi kiếm sắc bén đâm rách bả vai.

Mạnh Thiểu Du lại thừa dịp đâm tiếp, nhưng lần này Trầm Thiểu Sinh đã phản ứng lại, hắn vội vàng tránh thoát, thanh kiếm cứ thế đâm vào khoảng không.

Trầm Thiểu Sinh ôm sắc mặt giận dữ, hắn chợt vung tay lên, chỉ thấy rất nhiều "Vô Thường" cầm đèn lồng đỏ bay ra từ tứ phía.

Trầm Thiểu Sinh lập tức chỉ vào đám Mạnh Thiểu Du rồi nói: "Giết bọn chúng cho ta!"

Kế đó chỉ thấy đám "Vô Thường" này bay thẳng lên không trung, đèn lồng đỏ bao phủ gần nửa bầu trời, sau đó bọn chúng bay vút về phía bọn họ, mà đứng mũi chịu sào lại chính là Dư Giang Hòa không có bất kì vũ khí nào!

Mạnh Thiểu Du hoảng hốt quay đầu, cậu không quyết đấu với Trầm Thiểu Sinh mà canh giữ bên cạnh Dư Giang Hòa, vung kiếm quét sạch đám ma quỷ đang tập kích.

Trầm Thiểu Sinh nói: "Nghe nói ngươi rất am hiểu chiến thuật lấy thịt đè người, ta cũng vậy, đúng là đơn giản."

Trầm Thiểu Sinh đứng tại chỗ châm chọc, khi thấy bọn Mạnh Thiểu Du lúng túng đánh nhau với đám "quỷ sai", hắn không khỏi nở nụ cười sung sướng khi người khác gặp họa.

Diệp Hòa Phong cầm gậy khóc tang đánh quỷ, hắn hừ một tiếng khinh thường rồi nói: "Có gì mà đắc ý chứ, cái đồ chó giả mạo!"

Trầm Thiểu Sinh: "..."

Trên bầu trời, ngoại trừ đám "Vô Thường" thì còn có Ngao Huyền và con xích long được Trầm Thiểu Sinh thả ra.

Tuy là hư ảnh, nhưng không biết vì sao mà con xích long này chiến đấu rất hăng.

Đoạn, Ngao Huyền cũng không chiếm được ưu thế gì.

Hai con rồng lao đầu vào nhau, sau khi loáng thoáng nghe được câu trào phúng của Trầm Thiểu Sinh, Ngao Huyền tức giận xoay người quấn lấy xích long.

Hiển nhiên xích long cũng không thể khoanh tay chịu trói, nó vươn móng vuốt sắc bén rồi cấu rớt một nắm vảy rồng của Ngao Huyền.

Tuy ăn đau nhưng Ngao Huyền vẫn không chịu buông ra, xích long thấy vậy thì đâm sâu móng vuốt vào phần thịt lộ ra bên ngoài của y! Long huyết phun ra từ miệng vết thương, xích long vẫn còn ra sức giãy dụa!

Hắc long phát ra tiếng gào đau đớn, y không ngừng xoay người quấn chặt xích long, cuối cùng thì mạnh mẽ siết chết nó!

Xích long bị Ngao Huyền đánh bại, sắc mặt Trầm Thiểu Sinh trắng bệch, toàn bộ cuộc chiến cũng đình trệ!

Lão Triệu và Diệp Hòa Phong che chở cho Dư Giang Hòa, họ nói với Mạnh Thiểu Du: "Chính là bây giờ!"

Lúc bấy giờ hồ lô trên cổ Dư Giang Hòa tỏa ra ánh sáng rực rỡ rồi bao lấy anh, tất cả mọi người nhìn về phía Mạnh Thiểu Du, Dư Giang Hòa nhìn cậu rồi nói: "Em đi đi."

Lão Triệu đánh lạc hướng toàn bộ hỏa lực, Mạnh Thiểu Du bèn nhân cơ hội này mà chạy thoát khỏi đám "Vô Thường", trường kiếm trong tay cậu nhắm thẳng về phía Trầm Thiểu Sinh!

Xích long là do long khí của Trầm Thiểu Sinh tạo thành, một khi xích long chết thì hiển nhiên hắn ta cũng bị thương.

Thế nhưng Trầm Thiểu Sinh vẫn chưa thả lỏng cảnh giác, khi trường kiếm của Mạnh Thiểu Du vung đến, hắn ta vẫn tránh đi được chỗ hiểm, không có đòn nào là chí mạng.

Thế nhưng đằng sau thanh trường kiếm này, trong tay Mạnh Thiểu Du lại cầm bút thần lấy được từ miếu Thành Hoàng ở Nam Thành.

Cậu lấy máu của chính mình làm mực, lấy trời làm mối dẫn, sau đó vẽ một lá bùa trong không trung — Lá bùa khiến vạn tà đền tội!

Trầm Thiểu Sinh nhìn thanh trường kiếm văng ra, hắn thấy Mạnh Thiểu Du vẽ bùa thì chế giễu: "Nơi này là địa ngục khép kín của ta, e rằng lá bùa này của ngươi không sử dụng được đâu!"

Mạnh Thiểu Du mắt điếc tai ngơ, cậu vẫn vẽ bùa không ngừng nghỉ.

Đến khi nét bút cuối cùng hạ xuống, cậu bỗng chỉ tay vào cái khe rồi nói: "Chưa chắc đâu."

Đó chính là khe hở mà Dư Giang Hòa đã xé mở khi anh đến.

Tiếng nói vừa dứt, lá bùa hóa thành hàng ngàn tia sáng bao vây lấy Trầm Thiểu Sinh, chúng mang theo sức mạnh của sao Bắc Đẩu mà ép chặt hắn xuống mặt đất.

Ngay sau đó, một tia thiên lôi càng mạnh mẽ, càng có chính khí của thiên địa phóng ra khỏi khe hở rồi bổ thẳng vào người Trầm Thiểu Sinh, chặt đứt toàn bộ gân cốt trên người hắn!

Cuối cùng Trầm Thiểu Sinh chỉ có thể trợn trừng mắt: "Không —!"

Mà trên nhân gian, miếu thờ do Trầm Thiểu Sinh tự xây bị một tia sấm sét giáng xuống, bổ đôi ra làm hai nửa, bên ngoài miếu là tiếng xe cảnh sát ong ong.

Trầm Thiểu Sinh bị tiêu diệt khiến mọi vật trong âm phủ khép kín đều đình trệ.

Đám xương cốt ở chỗ Liễu Lục bất động, đám "Vô Thường" đang tấn công bọn Lão Triệu cũng ngừng tay.

Lúc bấy giờ khe hở trên bầu trời càng lúc càng lớn, một đám quỷ sai cầm đèn lồng đỏ bay xuống thông qua khe hở, Trương Lão Tam đi đầu cười hắc hắc rồi nói: "Các huynh đệ, đây là một đơn hàng lớn đó nha!"

Đám "Vô Thường" của âm phủ khép kín sửng sốt, sau đó thì ùn ùn giải tán ngay lập tức! Không còn Trầm Thiểu Sinh, đây còn là âm phủ khép kín ư? Bọn chúng mà là Vô Thường gì chứ? Chẳng qua chỉ là một đám cô hồn dã quỷ mà thôi, bây giờ lại gặp quỷ sai, còn không lo tháo chạy ngay ư?

Thế nhưng làm sao đám quỷ sai có thể bỏ qua đống công trạng này được? Ai nấy đều lấy cớ "kiếm ăn" rồi đuổi theo đám dã quỷ này —

Ngay cả Trầm Thiểu Sinh cũng bị bảy, tám sợi xích câu hồn trói thành một cục.

Lão Triệu và Diệp Hòa Phong cũng gia nhập vào đội ngũ tranh giành hồn phách.

Dư Giang Hòa bèn xoay người đi về phía Mạnh Thiểu Du.

"Thiểu Du..."

Nghe thấy giọng nói của Dư Giang Hòa, hai mắt Mạnh Thiểu Du chợt tối sầm, sau đó cậu ngã xuống trước mặt anh.

- -

Hiện trường trao giải Ngọc Lan Vàng.

Hàng loạt camera nhắm về phía sân khấu trao giải, cùng lúc đó, trên mạng cũng có vô số đôi mắt đang dõi theo buổi lễ ngày hôm nay.

Fan hâm mộ của những minh tinh được đề cử không ngừng spam các câu ủng hộ trong phòng livestream.

Trong số đó, thỉnh thoảng lại có vài câu nói kì lạ hiện ra.

> Tôi có cảm giác đêm nay sẽ có đường to lắm...

> +1! Không có đường tôi sẽ xóa tài khoản ngay tại chỗ!

> Cơ mà lúc đi thảm đỏ tôi không thấy mấy ảnh...

> Mọi người phát hiện ra điều gì không? Thứ tự trao giải nam diễn viên chính và nam diễn viên phụ xuất sắc nhất rất sát nhau luôn!

...

Trên sân khấu, một loạt các giải thưởng được trao đi, có người vui mừng, cũng có người buồn bã.

Không nghi ngờ gì, nam diễn viên chính xuất sắc nhất năm nay lại thuộc về Dư Giang Hòa, cuối cùng MC giữ anh lại trên sân khấu rồi hỏi đùa: "Thầy Dư, người ta nói mọi năm đều thấy anh đoạt giải, về sau nếu anh được đề cử thì bọn tôi không cần trao giải nữa, cứ ship thẳng cúp về nhà cho anh là được, anh thấy sao ạ?"

Đây là một cách giỡn hớt rất phổ biến trên mạng, cũng là một cách công nhận tài năng của Dư Giang Hòa, vậy nên tất cả mọi người đều phát ra tiếng cười thân thiện.

Dư Giang Hòa cũng cười nói: "Đâu đến mức như vậy.

Nếu ví chiếc cúp này như một ngọn núi, vậy thì tôi cũng chỉ là một người leo núi được mọi người trông thấy mà thôi.

Tôi tin rằng vẫn còn những người khác đang trên đường leo lên đỉnh ngọn núi này, đến lúc đó tôi sẽ nhường lại vị trí này cho bọn họ."

Sau đó anh lại phát biểu cảm nghĩ khi đạt giải, MC lại nói thêm hai câu rồi giới thiệu giải thưởng tiếp theo.

Giải thưởng dành cho nam diễn viên phụ xuất sắc nhất.

Số lượng bình luận trong livestream giải Ngọc Lan Vàng đột nhiên tăng vọt!

> A a a a!! Không phải chứ, ngay sau nam chính là nam phụ luôn hả?!

> Cuối cùng cũng tới đoạn tui mong chờ nhất!

> Hồi hộp quá! Hồi hộp quá đi!!

...

Trong sự khẩn trương của mọi người, sau khi giới thiệu xong các tác phẩm, cuối cùng MC không nhanh không chậm nói: "Trước khi trao giải, chúng tôi xin phép giới thiệu người trao giải hôm nay của chúng ta...!Thầy Dư, Dư Giang Hòa!"

Sau cùng, nhìn thấy bầu không khí căng thẳng dưới khán đài, người dẫn chương trình bắt đầu thong thả công bố người đạt giải: "...Cậu ấy là một diễn viên với vai diễn gây ấn tượng mạnh mẽ cho khán giả năm nay.

Một sắc màu mới trên màn ảnh rộng...!Người đạt giải nam diễn viên phụ xuất sắc nhất năm nay chính là — MẠNH THIỂU DU!"

> A a a a a a a a a a –!!

> Tôi đệt tôi đệt!! Tôi điên mất!!!

> A a a a a a a a a a –!!

> Tôi cười chết mất, thầy Dư còn chưa kịp để cúp xuống đã phải lên trao giải kìa!

Trên sân khấu trao giải.

Mạnh Thiểu Du nhận cúp từ trong tay Dư Giang Hòa, cậu đối mặt với ống kính rồi nở một nụ cười ngại ngùng: "Có thể lấy được giải thưởng này, tôi rất bất ngờ, cũng vô cùng phấn khích và vui mừng...!Đối với tôi, việc diễn xuất cũng không phải là thứ tôi quá thành thạo, tất cả là do thầy Dư đã luôn dạy dỗ tôi.

Tôi rất cảm ơn anh ấy, anh ấy là người thầy tuyệt vời nhất."

Dư Giang Hòa đứng bên cạnh Mạnh Thiểu Du, ánh mắt dịu dàng của anh như muốn nhấn chìm lấy cậu, anh cười nói: "Em cũng là học trò tuyệt vời nhất của anh."

Mạnh Thiểu Du nhìn thẳng vào anh, hai người không hẹn mà cùng nâng cúp lên, khẽ chạm vào nhau rồi nói: "Chúc mừng đạt giải!"

Lúc bấy giờ phòng livestream đã spam điên cuồng —

> Phải phải phải, cậu không biết đóng phim, cậu chỉ là một thần bói không có gì đặc biệt mà thôi!

> Người thầy tuyệt vời nhất, cũng là người chồng tuyệt vời nhất đúng hơm!! OTP giết tui luôn đi!!

> Đây là thứ tui có thể xem miễn phí sao hu hu hu hu!!

> Tui tuyên bố hôm nay chính là ngày kỉ niệm kết hôn —!

- -

Sau cùng của sau cùng, ngày thứ hai sau lễ trao giải Ngọc Lan Vàng.

Bức ảnh "chạm cốc" của Dư Giang Hòa và Mạnh Thiểu Du được phóng to, phóng to, phóng to rồi đặt làm trang bìa của super topic CP....

Cô Bé Nước Tương: Làng nước ơi! Ông bà ơi! CP của tui real rồi!!

Mà ở bên dưới màn ảnh rộng, câu chuyện của bọn họ vẫn còn tiếp tục.

Hết chương 100..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!