Bước Thật Chậm Về Phía Anh

/

Chương 52: Chúng ta đi đăng ký kết hôn đi!

Chương 52: Chúng ta đi đăng ký kết hôn đi!

Bước Thật Chậm Về Phía Anh

5.463 chữ

22-01-2023

Thịt nướng trên bếp than hồng, phát ra âm thanh xì xèo nghe đã tai vô cùng. Trên chiếc bàn inox hình chữ nhật, nồi nước lẩu sôi sùng sục, Mộng Linh thuận tay cho rau xanh vào, đảo qua một lượt rồi đậy nắp vung lại.

Thời tiết bên ngoài se lạnh, được ngồi bên trong quán ăn đồ nướng và lẩu nóng hổi, thơm phức thì còn gì sung sướng bằng?

Cố Tử Sâm gắp thịt bò lên dĩa, cắt thành nhiều miếng nhỏ. Hắn còn cẩn thận gỡ những món còn lại ra khỏi cây xiên nhọn, sau đó gắp một ít cho vào bát Mộng Linh.

“Lúc trước mỗi khi buồn bực, vẫn thường hay đến đây kể xấu anh sao?”

“Anh thật sự là người sếp tồi tệ hửm?”

Hắn thản nhiên hỏi, đến nổi Mộng Linh đang nhai miếng râu mực cũng phải ngậm chặt miệng, không dám nuốt tiếp. Cô đưa tay đỡ trán, ánh mắt bẽn lẽn nhìn đi chỗ khác, nói không nên lời.

Biết giải thích thế nào đây chứ?

“Lúc trước… cũng tại anh hay mắng em.”

Chẳng phải vì Mộng Linh không thể làm hài lòng Cố Tử Sâm sao? Cô khẽ thở dài, nếu hai người không phát sinh mối quan hệ đặc biệt, có lẽ hắn cũng không đối tốt với cô như vậy.

“Lúc trước là anh sai, anh xin lỗi.”

Cố Tử Sâm rót thêm nước vào ly của Mộng Linh, nhẹ giọng nói tiếp:

“Sau này sẽ không bao giờ lớn tiếng với em nữa!”

“Cái này là anh tự mình nói đấy nhé?” Mộng Linh bất giác nhìn hắn, ánh mắt trong veo như chứa ngàn vì sao sáng.

“Ừ, anh hứa.”

Thật ra Cố Tử Sâm cũng tự biết tính tình mình nóng nảy, lại độc đoán, đừng nói là Mộng Linh mà bất kỳ ai làm việc cùng với hắn cũng phải dè chừng. Suốt mấy năm qua cô ở bên hắn, có lẽ đã chịu không ít ấm ức, áp lực như vậy vẫn chưa từng có ý định xin nghỉ việc. Nhất thời nghĩ lại, Cố Tử Sâm chợt hiểu ra vì sao mình lại rung động trước người con gái này.

Bản tính lương thiện của Mộng Linh, cách cô đối xử với người khác, quan tâm, lo lắng cho họ, hết thảy đều chạm đến trái tim cứng như đá của hắn.

Mộng Linh nhìn hắn thật lâu, miệng cứ cười tủm tỉm không dứt. Cô cũng gắp thức ăn cho vào bát của Cố Tử Sâm, ân cần nói:

“Anh cũng ăn nhiều vào, đừng cứ mãi gắp cho em chứ?”

Trước sự nhiệt tình của cô, hắn không thể phớt lờ được. Dù cho đây là lần đầu tiên có nhiều đồ ăn chứa dầu mỡ bóng loáng, cay nóng bày ra trước mặt Cố Tử Sâm như vậy, hắn vẫn ăn rất ngon lành.

Sau bữa ăn tối bình dị, hai người ngồi trên chiếc xe ô tô sang trọng, đi dạo quanh thành phố.

“Tử Sâm, bây giờ anh muốn đi đâu?”

“Không phải nói hôm nay để em quyết định sao?”

Mộng Linh có chút bối rối, bình thường cô cũng chẳng đi đến đâu. Từ nãy đến giờ ngoài việc đi lòng vòng quanh các con đường thì hai người cũng không dừng lại ở địa điểm nào cụ thể.

Nhận ra sự lúng túng trên gương mặt Mộng Linh, Cố Tử Sâm liền nói:

“Vậy để anh đưa em đến một nơi đặc biệt.”

Chẳng mấy chốc, hắn đã lái xe đưa cô đến cây cầu dây văng dài nhất khu vực châu Á.

Điều khiến Mộng Linh không thể ngờ là khi đứng trên cầu, cô có thể quan sát được tòa cao ốc của tập đoàn nhà họ Cố ở phía xa.

“Đẹp lắm đúng không? Mỗi khi tâm trạng anh không tốt, đều đến nơi này để giải tỏa.”

Ngắm sông, ngắm trời, ngắm nhìn dòng người qua lại, ngắm cả tâm huyết mấy chục năm nhà họ Cố gầy dựng, đủ để Cố Tử Sâm gạt bỏ ưu phiền, tiếp tục cố gắng, nỗ lực lên từng ngày.

Mộng Linh đứng vịn tay vào thành cầu, nhìn lên bảng hiệu của Cố thị trong ánh đèn màu đỏ nổi bật, không khỏi ngưỡng mộ sự tài giỏi của Cố Tử Sâm.

Dù là lúc Cố thị rơi vào tình trạng khủng hoảng, hắn vẫn không bỏ cuộc, kiên cường vực dậy, thành công đưa tập đoàn phát triển mạnh như ngày hôm nay.

Cố Tử Sâm đứng ngay phía sau, cả người áp sát vào lưng Mộng Linh, cằm tựa nhẹ vào vai cô đầy tình tứ.

Trên cầu, gió thổi hơi mạnh, hắn sợ cô lạnh, bèn cởi áo vest ngoài khoác lên người cô gái nhỏ. Mộng Linh nghiêng đầu về sau nhìn hắn, bàn tay đang nằm gọn trong tay Cố Tử Sâm khẽ nắm lại.

Bốn mắt chạm nhau, Cố Tử Sâm cúi đầu, im lặng cảm nhận tiếng tim đập hòa theo tiếng gió. Mộng Linh từ từ nhắm mắt, đợi chờ…

Chẳng mấy chốc, một nụ hôn đã đáp xuống đôi môi mềm. Cố Tử Sâm vòng tay ra đằng sau, đỡ lấy đầu cô gái nhỏ, nụ hôn sâu cứ thế kéo dài trong hai phút, đầy ngọt ngào.

Mộng Linh điều chỉnh lại hơi thở, đôi mắt mơ màng nhìn Cố Tử Sâm. Hắn ghé sát lại gương mặt cô, ngón tay chạm nhẹ lên gò má trắng trẻo.

“Mộng Linh, bản hợp đồng khi trước, có phải không cần nữa đúng không?”

Cố Tử Sâm bỗng nhắc đến bản hợp đồng khiến cô ngây người ra. Chững lại vài giây, cô hỏi:

“Ý của anh là…”

“Chúng ta đi đăng ký kết hôn đi! Sau đó sẽ tổ chức lại lễ cưới, em thấy có được không?”

Trước đây, Cố Tử Sâm hành xử như vậy, đúng là quá thiệt thòi cho Mộng Linh rồi.

Trái tim cô đập thình thịch khi nghe những lời này từ hắn. Chạm nhẹ tay vào ngực Cố Tử Sâm, cô nhẹ giọng trả lời:

“Được, em nghe theo ý anh! Nhưng mà còn về hai bên gia đình, chúng ta…”

Mẹ và em trai cô còn chưa biết cô và Cố Tử Sâm đã làm lễ cưới bí mật, bên phía nhà họ Cố, Phương Lan lại chẳng hay đó chỉ là một cuộc hôn nhân hợp đồng. Chuyện này có lẽ phải xử lý thật khéo léo để không xảy ra phiền toái.

“Anh hiểu. Anh sẽ tìm cách giải thích với mọi người.”

Mộng Linh chỉ việc tin tưởng hắn là đủ rồi.

“Vâng ạ…”

Hai người đứng bên cầu, tiếp tục ngắm nhìn khung cảnh về đêm thơ mộng. Chỉ là họ đâu biết, nhất cử nhất động của mình đều được máy quay ghi lại, gửi cho một người.

Trong căn hộ chung cư cao cấp, một người phụ nữ đang xem những bức ảnh và đoạn phim mà thám tử cô ta thuê để theo dõi Cố Tử Sâm và Mộng Linh ghi lại, xem đến mức tức tối trong lòng.

“Con hồ ly tinh này, cô dám cướp chồng và con gái của tôi sao? Đừng có hòng!”1

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!