Chương 29

[BJYX] Chiết Cốt

8.694 chữ

12-05-2023

Việt Đế không thích Thái tử, bà ta đã sớm biết.

Nguyên nhân chỉ có một... Việt Đế từng chính miệng nói Vương Nhất Bác và hắn thật sự quá giống nhau.

Trên mọi phương diện.

Có lẽ người ngoài không biết nhưng Lệ phu nhân lại rất rõ, năm đó Việt Đế có thể ngồi lên Đế vị, không phải chỉ là giết huynh diệt đệ.

Mà còn là bức tử cha mình.

Tiên hoàng năm đó bị Việt Đế âm mưu soán ngôi nên mới bất hạnh băng hà. Chính vì thế Việt Đế mới đa nghi như vậy, từ ngày ngồi lên Đế vị đã bắt đầu mưu tính để tránh hậu hoạ cho mình.

Thái tử của hắn, Vương Nhất Bác, xuất sắc như vậy, trác tuyệt như vậy, thậm chí ngay cả tính tình đa nghi khó lường kia cũng giống hắn mười phần, làm sao không khiến Việt Đế kiêng kỵ cho được.

Hiện giờ các thế lực trong triều ngang dọc đan xen, giữa các bên đang duy trì thế cân bằng mong manh. Với tư cách là quốc chủ, Việt Đế ngoài mặt không thể nâng đỡ bất kỳ bên nào, càng không thể chèn ép bất kỳ bên nào, nếu không, thế lực các đảng phái mất cân bằng sẽ dẫn đến hậu quả nghiêng trời lệch đất.

Nhưng hiện giờ Thái tử lại sắp thành thân với Ân Sở, điều này đồng nghĩa với việc Ân gia sẽ hoàn toàn quy tụ dưới trướng Thái tử. Ân gia kết giao rộng rãi, sau lưng có bao nhiêu thế lực, tạm thời vẫn chưa có cách nào phỏng đoán.

Diễn biến như vậy không thể không khiến Việt Đế nghĩ nhiều. May mà từ lúc hắn lên ngôi đã dự liệu được nhiều năm sau sẽ gặp phải tình huống như vậy, cho nên đã sớm có chuẩn bị. Hiện tại chỉ chờ Tiêu phi nuôi cổ trùng thành công.

Chỉ cần có hủ cổ...

Hắn nhìn án thư trước mặt, ánh mắt chậm rãi trở nên lạnh lẽo.

Chỉ cần có hủ cổ, hắn sẽ có thể khống chế bất kỳ ai, bất luận kẻ nào cũng chỉ là con rối của hắn. Hắn có thể yên tâm vô lo, hắn sẽ nắm vững hoàng quyền trong tay đến tận khi hoăng thệ về trời, không cần sợ bị kẻ nào cướp đi.

Không một ai có thể cướp được.

Mặc dù Vương Nhất Bác đã sớm nói với y mấy ngày tới sẽ rất bận rộn, nhưng không ngờ lại bận đến mức này.

Đêm đó không thể thoát thân đưa Tiêu Chiến trở về cũng đành...Hiện tại, y trở lại tiểu viện đã hai ngày mà vẫn không thấy hắn đến thăm.

Dược liệu đã được phối xong nhưng đợi đến hôm nay Vương Nhất Bác vẫn không đến, Lý Uy cũng không xuất hiện, y đành phải đi tìm mấy thị vệ phụ trách đào mật đạo kia, hỏi xem bọn họ có thể truyền lời cho điện hạ phái người đến lấy đồ hay không.

Một thị vệ tráng kiện gãi đầu nói: "Nương nương, thuộc hạ là bộ hạ của Lý đại nhân, đi theo Lý đại nhân lăn lộn, hành tung của điện hạ luôn luôn bảo mật, lâu la như chúng ta không thể biết được."

"..." Tiêu Chiến nói, "Vậy có thể truyền lời cho Lý đại nhân không?"

"Cũng không tìm được Lý đại nhân." Một thị vệ khác nói.

Cũng phải... Lý Uy là thân tín của Vương Nhất Bác, thường xuyên được phái đi xử lý những chuyện quan trọng, hành tung đương nhiên cũng phải bí mật. Nghĩ tới đây, Tiêu Chiến có chút nghi hoặc nói: "Vậy nếu các ngươi có việc cần bẩm báo thì phải làm thế nào?"

Thị vệ tráng kiện nói: "Nương nương có điều không biết, chúng ta bình thường chỉ phụ trách làm việc nặng, nếu có chuyện cũng không tới lượt chúng ta đi bẩm báo."

Một người khác phụ họa: "Đúng vậy nương nương, phân công rất nghiêm minh."

"......"

Trong lúc nói chuyện, dưới mật đạo đột nhiên truyền đến một thanh âm kinh hỉ.

"Các huynh đệ, nơi này thông suốt rồi! Có thể làm thành ba lối ra."

Nghe vậy, những người bên cạnh cửa vào mật đạo phấn chấn reo lên đồng thời lần lượt nhảy xuống dưới, chỉ còn thị vệ tráng kiện kia vẫn đứng tại chỗ, hỏi: "Nương nương, người còn việc gì khác không?"

Tiêu Chiến hỏi, "Tại sao mật đạo lại chia làm ba ngả?"

"Hồi nương nương, đây là mệnh lệnh của Lý đại nhân." Hắn giải thích, "Lối vào này dù sao cũng không phải đào ở nơi riêng tư, ai cũng có khả năng phát hiện, cho nên phòng ngừa vạn nhất, bọn thuộc hạ dự định đào thêm vài nhánh đường ở bên trong. Nếu bị phát hiện thì có thể khiến cho đối phương mất phương hướng, tăng độ an toàn."

Không hổ là Lý Uy... Suy nghĩ thực sự rất chu đáo. Tiêu Chiến giật giật khóe miệng, gật đầu.

Thị vệ sau cùng hành lễ với hắn, cũng nhảy xuống theo. Tiêu Chiến đành phải trở về phòng.

Cũng không cần nóng vội. Trùng nằm trong cơ thể xem như đã ổn định, đợi một chút lại thúc giục cũng không muộn. Chỉ là Tiêu Chiến không thích trì hoãn, việc nên làm mà không thể làm, cứ treo mãi ở đó sẽ khiến y không thoải mái.

Cũng may đêm thứ ba Vương Nhất Bác rốt cuộc đến tìm y. Canh giờ còn sớm, Tiêu Chiến vẫn chưa ngủ say, cánh cửa sổ vừa vang lên một tiếng y liền tỉnh lại.

Tầm mắt mông lung chỉ thấy một người đi ngược ánh nến về phía y, không nói tiếng nào đã xoay người lên giường, ôm y vào lòng.

Ngửi thấy hơi thở quen thuộc kia, y theo thói quen cọ cọ.

"Điện hạ."

"Ừm." Vương Nhất Bác đặt cằm lên đỉnh đầu y.

Hai người im lặng không nói gì.

Tiêu Chiến rất buồn ngủ. Từ trước đến nay y không thể thức khuya, lúc nào cũng phải ngủ sớm. Mới vừa rồi chưa ngủ say đã bị Vương Nhất Bác đánh thức, lúc này bình tĩnh lại liền cảm thấy càng buồn ngủ. Nhưng mà trong sự im lặng này y lại nhạy bén cảm nhận được có gì đó không ổn... Không thể miêu tả, chỉ là cảm nhận được.

"Điện hạ." Y nhẹ nhàng hỏi, "Tâm trạng ngươi không tốt sao?"

Vương Nhất Bác không nói gì, cánh tay đang ôm y lại siết chặt hơn.

"Làm sao vậy?"

Tiêu Chiến hít hít mũi, thanh tỉnh một chút, muốn ngửa mặt nhìn hắn nhưng lại không thể nhúc nhích, chỉ có thể dùng mặt cọ cọ cổ hắn, lại hỏi.

Ngoài cửa sổ gió thổi, thỉnh thoảng có một cơn gió lùa vào. Vương Nhất Bác khi nãy vào đã quên đóng cửa.

Tấm màn che bên giường rủ xuống cũng không ngăn nổi luồng gió, thân thể Tiêu Chiến không tốt, cho dù được người ôm trong lòng vẫn chịu không nổi việc bị gió thổi thẳng vào như vậy.

Y lên tiếng: "Điện hạ, lạnh."

Nghe vậy, Vương Nhất Bác nằm bên cạnh rốt cuộc cử động, buông y ra đứng dậy đi đóng cửa sổ. Cửa sổ khép lại, tiếng gió ồn ào cũng bị ngăn cách bên ngoài, trong phòng lập tức càng trở nên yên tĩnh hơn.

Tiêu Chiến ngồi dậy nhìn Vương Nhất Bác trở lại giường.

Khuôn mặt kia trước sau như một không có bất kỳ biểu cảm nào, nhưng Tiêu Chiến có thể nhận ra tâm tình của hắn không tốt.

"Ngươi làm sao vậy, điện hạ?"

Y hỏi lại. Vương Nhất Bác nằm trên giường, giơ cánh tay về phía y, Tiêu Chiến dừng một chút, vẫn thuận theo nằm sát vào gối đầu lên khuỷu tay hắn.

"Không có gì." Một lúc lâu sau, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng lên tiếng.

"Tâm tình ngươi có vẻ không tốt." Tiêu Chiến nói, "Xảy ra chuyện gì sao?"

Vương Nhất Bác hơi cúi đầu nhìn thẳng vào mắt y, ánh mắt vẫn như cũ không có bất kỳ dao động nào. Hắn luôn có khả năng kiểm soát cảm xúc của mình.

Một lát sau hắn nói: "Qua vài ngày nữa là ngày giỗ của Hoàng tỷ."

Tiêu Chiến hơi sửng sốt.

Một là không nghĩ tới Vương Nhất Bác sẽ tự nguyện nói trực tiếp cho y biết như vậy, hai là... Y chưa bao giờ biết, Vương Nhất Bác còn có Hoàng tỷ. Tiêu Chiến không biết nên nói gì, liền nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay hắn đang khoác lên người mình.

Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, cúi đầu, vùi mặt vào hõm cổ y.

Hắn vẫn không để lộ biểu cảm, cũng không nói chuyện gì đặc biệt, nhưng không biết tại sao lại làm cho người ta cảm thấy hắn rất mệt mỏi. Không phải là cơ thể mà là tinh thần mệt mỏi. Giống như trải qua một thời gian dài căng thẳng, rốt cuộc buông lỏng một thoáng, trong nháy mắt, cả người toát ra hơi thở phiền muộn, nồng đậm hơn bao giờ hết, mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Y chưa từng thấy một Vương Nhất Bác thế này.

Điều này làm cho Tiêu Chiến có chút bối rối.

Do dự một lát, y đưa tay phải lên, cẩn thận đặt lên sau đầu Vương Nhất Bác, giống như dỗ dành một đứa trẻ, nhẹ nhàng vuốt ve.

"Điện hạ..."

Vương Nhất Bác không nhúc nhích vùi mặt trong hõm vai y. Rõ ràng là một tư thế yếu ớt nhưng ngữ khí lại vô cùng bình tĩnh, vô cùng âm trầm, khiến người ta không rét mà run.

"Ngươi sẽ phản bội ta sao, Chiến Chiến?"

Trong nháy mắt đó, Tiêu Chiến cơ hồ cho rằng hắn đã biết được chuyện gì.

Đề tài chuyển quá đột ngột, Tiêu Chiến không biết vì sao Vương Nhất Bác lại đột nhiên từ chuyện Hoàng tỷ hỏi đến chuyện này, điều này làm cho y mất một lúc để tiêu hóa những lời hắn nói.

Bàn tay đang vuốt ve trên đầu hắn dừng lại, y nói, "Sẽ không."

Vương Nhất Bác hỏi: "Tại sao lại không?"

Hắn nắm lấy tay Tiêu Chiến, từ trên cổ y ngẩng mặt lên, ánh mắt lạnh như băng khóa trên mặt Tiêu Chiến.

—— lại bắt đầu rồi. Mỗi lần nói chuyện là không nói lý lẽ, sau đó lại hung dữ.

Tiêu Chiến nhẹ thở dài trong lòng, rủ mắt xuống. Một lúc sau y khum ngón tay lại, chậm rãi nắm lấy tay Vương Nhất Bác.

Trong mắt Vương Nhất Bác hiện lên một tia kinh ngạc.

"Điện hạ lúc trước muốn ta chỉ tin tưởng lời ngươi nói, vậy ngươi có thể chỉ tin những gì ta nói không?"

Y nhìn Vương Nhất Bác, ngữ khí nhẹ nhàng, rõ ràng từng chữ.

"Không phải chính miệng ta nói cho ngươi biết, ngươi cũng đừng tin."

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!