Chương 97

Bị Bắt Trở Thành Mục Tiêu Số Một Của Nhân Vật Phản Diện

24.675 chữ

15-12-2022

Trong mắt người ngoài, tình cảm của Lương Chấp và Thẩm Quyền khá thắm thiết, ngày nào cũng dính lấy nhau.

Nhưng gần đây, có ba ngày thì hết hai ngày, cả hai chiến tranh lạnh, đa phần đều là Lương Chấp giận dỗi một mình.

Ví dụ như hôm nay, Lương Chấp vừa mở mắt, cả người đã thoát lực, giống như con rối gỗ bị hỏng.

Cậu quay đầu, trừng mắt nhìn kẻ đầu têu, cậu rút gối đang nằm, đập vào mặt đối phương.

Cái gối mềm xèo nên chẳng gây ra hiệu quả đau đớn gì, Thẩm Quyền mở mắt, hắn ngồi dậy, giọng nói trầm thấp, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Anh còn hỏi em làm sao vậy!" Lương Chấp căm tức Thẩm Quyền, ở sâu trong cơn giận này còn có chút hoảng sợ, "Cứ thế này thì em toi thật đấy!"

Ngày nào cũng bảy lần mỗi đêm, ai mà chịu nổi!

Thẩm Quyền trầm mặc một hồi, hắn gãi đầu: "Anh cũng không biết tại sao lại như vậy......"

Hắn cũng không phải loại người buông thả t1nh dục quá mức, nhưng mỗi lần làm với Lương Chấp, tinh lực như vô tận cứ tràn ra khắp toàn thân.

"Đêm nay anh sẽ kiểm soát số lần."

"Còn nữa à???" Lương Chấp đảo mắt xem thường, cậu cam chịu: "Đêm nay đi nhà xác làm đi, làm xong thì cứ ném em ở đó luôn là được, đỡ cho cấp cứu đến, phải giải thích lằng nhằng."

Thẩm Quyền dĩ nhiên là không để ý những lời linh tinh của Lương Chấp, hắn xuống giường, thay quần áo rồi đi ra ngoài.

Lương Chấp giả chết trên giường, thật ra thì cậu vẫn luôn nghe ngóng động tĩnh của Thẩm Quyền, vừa nghe tiếng mở cửa là biết đối phương đi ra ngoài chạy thể dục buổi sáng. Cậu nghiến răng nghĩ, tại sao đối phương lại có thể lực khủng b0 cỡ này vậy.

Phải tự cứu mình thôi, cậu bước hai chân đang run rẩy xuống giường, vội vàng quơ lấy mấy bộ quần áo để thay đổi, nhét vào túi hành lý.

Dưới lầu, nhân viên tiệm hoa thấy Lương Chấp đi xuống thì chủ động chào hỏi cậu: "Lương ca nay dậy sớm vậy."

Lương Chấp gật đầu có lệ rồi nhanh chóng đi ra khỏi tiệm.

Có nhân viên thấy hành động của cậu có chút khác thường, nghĩ ngợi rằng vẫn nên báo cáo cho Thẩm Quyền thì hơn.

[Sếp, Lương ca cầm túi hành lý đi ra ngoài rồi.]

Thẩm Quyền đang mua bữa sáng, thấy tin nhắn thì nhướn mày, hắn chuyển sang màn hình danh bạ, đang muốn gọi điện cho Lương Chấp thì trùng hợp lúc này, Lương Chấp cũng gọi cho hắn.

Nhưng nhìn kỹ, đối phương gọi số điện thoại là của Khăn Quàng Đỏ.

Sắc mặt Thẩm Quyền sầm xuống, từ sau khi tất cả kết thúc, thân phận này của hắn cũng không sử dụng nữa, tuy Lương Chấp có nhắn tin qua, nhưng hắn chưa bao giờ trả lời.

Nhớ lại hôm nay, Lương Chấp tức giận, còn xách túi quần áo bỏ đi, mặt Thẩm Quyền càng khó coi hơn, hắn ho một tiếng, đổi giọng trả lời: "Alô."

"Anh, lâu rồi không gặp! Em lúc trước có nhắn tin cho anh mà không thấy trả lời, em còn lo là anh có chuyện gì rồi." Lương Chấp vui vẻ nói.

Thẩm Quyền trả lời: "Tôi vẫn khỏe, hôm nay cậu gọi điện cho tôi là có chuyện gì sao?"

Lương Chấp nói: "Anh, anh có đang ở thành phố này không? Chúng ta gặp mặt đi."

Thẩm Quyên tự nhiên cảm thấy tóc mình đang đổi màu, còn có một đàn dê đang kêu be be trên đấy, hắn ép lửa giận trong lòng xuống, nói: "Được, tôi cũng rất muốn gặp cậu."

"Để em gửi địa chỉ cho anh." Lương Chấp nói chuyện xong thì cúp điện thoại, cậu chỉ muốn thông qua hành động bỏ nhà ra đi để kháng nghị lại hành vi tàn ác quá độ của Thẩm Quyền mấy ngày này, nếu đi nhà người quen thì sẽ dễ bị Thẩm Quyền tìm được, chỉ có chỗ của Khăn Quàng Đỏ là Thẩm Quyền tuyệt đối tìm không thấy, nhưng câu cuối của Khăn Quàng Đỏ làm cậu có chút rối rắm, không lẽ đối phương vẫn còn tình cảm với cậu?

Lương Chấp mơ hồ cảm thấy mình vừa có quyết định sai lầm, nhưng nói thì đã nói rồi, chỉ cần có cơ hội thích hợp, cậu sẽ cho Khăn Quàng Đỏ hiểu được rằng bọn họ không thể thành đôi.

Địa điểm hẹn là một quán cà phê, Lương Chấp cố ý chọn chỗ ngồi hơi vắng, bênh cạnh có bồn cây xanh che được tầm mắt của phần lớn người, dù sao Khăn Quàng Đỏ lúc nào cũng mặc kín mít, không nên ngồi ở vị trí bắt mắt thì vẫn tốt hơn.

Quả nhiên một lát sau, cậu thấy Khăn Quang Đỏ vẫn mặc áo đen tay dài, quần dài đen, đội chiếc mũ lưỡi trai đen và đeo khẩu trang, cũng may là thời tiết chuyển lạnh, ai ai cũng mặc áo tay dài, nên hắn ăn mặc thế này không có gì khác người lắm.

Lương Chấp vẫy tay: "Anh, bên này!"

Đối phương đến gần, Lương Chấp mới thấy hắn còn đeo thêm một đôi găng tay màu đen, thế này cũng kín quá rồi, rốt cuộc đối phương làm công việc gì vậy.

Sự tức giận trong mắt Thẩm Quyền bị vành nón che mất, hắn nói: "Cậu xách túi hành lý theo để làm gì thế?"

Lương Chấp thở dài: "Em cãi nhau với người yêu, nên em muốn bỏ nhà ra ngoài tĩnh tâm vài ngày."

Nghe được hai chữ người yêu, cơn giận trong lòng Thẩm Quyền biến mất hơn phân nửa, hắn hỏi: "Tại sao cãi nhau?"

Lương Chấp làm sao có thể nói nguyên nhân thật ra, thế thì cậu mất mặt lắm, khóe môi cậu giật giật, nói: "Chỉ là chuyện vặt vãnh trong sinh hoạt......"

Thẩm Quyền nói: "Nếu không phải chuyện lớn, vậy thì đôi bên nên nói chuyện thẳng thắn với nhau, chứ không phải là bỏ nhà ra đi, cậu làm vậy sẽ làm cậu ta lo lắng đấy."

Lương Chấp nghe vậy thì dao động, cậu vốn chỉ tức giận nhất thời mới bỏ đi, nhưng cơn đau lâm râm từ mông làm cậu hạ quyết tâm, giữ vững ý nghĩ bỏ nhà đi bụi.

Thương cảm Thẩm Quyền chính là không thương cho cái mông của mình, cậu nói: "Em chỉ bỏ nhà đi một ngày, chủ yếu là làm cho anh ấy nhận ra lỗi của mình thôi."

Thẩm Quyền nhịn không được muốn cười, may mà khẩu trang che đi cái nhếch môi của hắn, giọng hắn bình thản, hỏi: "Vậy cậu định ngủ ở đâu đêm nay?"

Lương Chấp nói: "Ở khách sạn đi."

Thẩm Quyền bảo: "Tôi cũng đang ở khách sạn, để tôi đặt phòng kế bên cho cậu, có gì thì cậu có thể trực tiếp tìm tôi."

Lương Chấp nghe vậy thì gật đầu, cười nói: "Vâng, vậy làm phiền anh."

Thẩm Quyền hiện tại vì muốn cho Lương Chấp nguôi giận, đành tiếp tục diễn kịch với đối phương, hắn đặt hai gian phòng.

Tới khách sạn, Lương Chấp cất túi hành lý dưới gầm giường, cậu nghĩ giờ này Thẩm Quyền hẳn là đã phát hiện chuyện cậu bỏ nhà đi.

Vừa nghĩ tới đấy, qua nhiên chuông điện thoại vang lên, cậu nhìn màn hình hiển thị tên Thẩm Quyền, trong lòng có chút căng thẳng, cậu chuẩn bị kỹ tâm lý rồi mới nhận điện thoại: "Alô."

Ở phòng bên cạnh, Thẩm Quyền hỏi: "Em đi đâu vậy?"

Lương Chấp làm bộ cứng rắn: "Anh quá đáng lắm, em không muốn ở với anh nữa!"

Tuy Thẩm Quyền biết Lương Chấp đang giận hắn, nhưng nghe câu nói đấy thì hắn sầm mặt xuống, nói: "Đừng quậy nữa, anh đã đồng ý là sẽ không làm quá trớn rồi."

"Anh lừa em à, anh đã nói sẽ sửa mấy lần rồi, kết quả là lúc làm thật thì anh có dừng được không?!" Lương Chấp nói đến đây thì không riêng gì mông, cả thận cũng không chịu nổi, Thẩm Quyền là nhân vật chính trong tiểu thuyết trinh thám, chỉ số thông minh cao là chuyện bình thường, nhưng tại sao đối phương lại có thêm thuộc tính "một đêm bảy lần" chỉ nam chính trong truyện ngựa đực mới có chứ!

Lương Chấp vĩnh viễn không biết thuộc tính này là do hệ thống muốn hãm hại cậu nên mới đệ đơn xin lên tổng bộ.

Thẩm Quyền chột dạ ho một tiếng, lòng kiêu ngạo có thể kiểm soát được chuyện giường chiếu của hắn đã sụp đổ, hắn bây giờ đang dỗ Lương Chấp: "Anh sai rồi, về nhà đi, anh mua đồ ăn em thích đây."

Lương Chấp thấy thái độ của Thẩm Quyền thành khẩn, gần như muốn tha thứ ngay lập tức: "Được rồi, em cũng nhớ anh lắm, lúc ra ngoài em còn chưa ăn tí gì cả."

Thẩm Quyền vừa nghe đã muốn chạy qua ôm Lương Chấp, hắn nói: "Em ở đâu, anh bây giờ qua đón em."

"Không cần đâu, em tự về được." Lương Chấp nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu vừa đi qua vừa nói: "Thẩm ca, lúc trước, khi em gặp phải nguy hiểm thì có một người bạn rất tốt đã cứu em, anh chút nữa tới đây, rồi em giới thiệu cho hai người biết mặt."

Thẩm Quyền đang định nói không cần, lại nghe tiếng Lương Chấp: "Anh, anh qua đây có gì không?"

Trái tim Thẩm Quyền rớt cái bộp, hắn rõ ràng còn đang ở trong phòng. Thẩm Quyền lập tức xông ra ngoài, khi nhìn thấy người đàn ông đứng ở cửa phòng Lương Chấp, hắn sửng sốt.

Đối phương ăn mặc giống hắn như đúc, ngay cả thân hình cũng giống.

Đối phương lúc này cũng quay đầu nhìn hắn, Lương Chấp cũng trông theo, thấy Thẩm Quyền thì cậu vui vẻ: "Thẩm ca, làm sao anh biết em ở đây?"

Thẩm Quyền không có cách nào giải thích, lúc này, người đàn ông mở miệng: "Là tôi liên hệ cậu ta tới đây, tôi hy vọng hai người có thể làm hòa."

Đồng tử mắt Thẩm Quyền co lại, ngay cả giọng nói của tên đó cũng giống giọng nói khi hắn giả làm Khăn Quàng Đỏ, tại sao đối phương lại giúp hắn che giấu?

Lương Chấp không nghi ngờ gì hết: "Thì ra là thế, vậy em không cần giới thiệu nữa."

Thẩm Quyền bình tĩnh lại, hắn đưa tay ra: "Chào cậu."

Người đàn ông cũng đồng dạng bắt tay hắn, hoàn toàn không có biểu hiện gì khác thường với cơn đau do tay bị bóp chặt.

Lương Chấp trở về phòng lấy túi hành lý, Thẩm Quyền lúc này chất vấn người đàn ông: "Mày rốt cuộc là ai?"

Người đàn ông không trả lời, chỉ cởi mũ và tháo khẩu trang xuống.

Lương Chấp cầm túi đi ra, khi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông thì sững sờ tại chỗ.

Nếu hệ thống còn ở trong đầu Lương Chấp, nó sẽ bị một đống chữ "đẹp trai quá" quét qua rào rào một cách điên cuồng.

Cái đẹp của người thanh niên khác với cái đẹp của Thẩm Quyền, chính là loại dung mạo mà ta không thể diễn ta bằng lời, như bức điêu khắc trong bảo tàng nghệ thuật được chạm trổ tỉ mỉ cẩn thận, tìm không ra nửa điểm tì vết.

Ngũ quan xinh đẹp hợp lại một chỗ, tạo thành tác phẩm hoàn mỹ nhất.

Lương Chấp nhìn chằm chằm do không phải rung động, mà là cậu lần đầu tiên nhìn thấy sắc đẹp cấp bậc cỡ này, nên cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi.

Một tia kinh ngạc cũng đồng dạng xẹt qua trong mắt Thẩm Quyền, nhưng khi ánh mắt hắn chuyển qua mặt Lương Chấp, nhìn thấy biểu cảm si mê của đối phương, hắn tức đến nghiến răng.

Hắn tiến lên, nắm chặt tay Lương Chấp, nói: "Còn thất thần làm gì, về nhà thôi."

"Khoan đã." Người thanh niên nhìn về phía Lương Chấp, giọng nói không nhanh không chậm, "Hiện tại, cậu chắc đã hiểu lý do tôi ngụy trang, tôi xem cậu là bạn bè, không muốn tiếp tục giấu diếm nữa."

Lương Chấp gật đầu liên tục, diện mạo này, đi trên đường rất dễ bị người lạ chặn lại, xin thông tin liên lạc.

Thẩm Quyền đã hết kiên nhẫn, hắn tuy muốn điều tra rõ thân phận và mục đích của tên kia, nhưng hiện tại, hắn phải đưa Lương Chấp đi, tên đó giả trang Khăn Quàng Đỏ nhất định là có mưu đồ với Lương Chấp.

Lương Chấp bị Thẩm quyền vừa kéo vừa tha đi, người thanh niên nhìn theo bóng hai người, trong con ngươi đen như mực xẹt qua một tia sáng màu xanh không thuộc về nhân loại.

Lương Chấp đi theo sau Thẩm Quyền, trong đầu hiện ra khuôn mặt của Khăn Quàng Đỏ, cậu đối với Thẩm Quyền là toàn tâm toàn ý, nhưng nghĩ tới có một người đàn ông vừa lợi hại lại vừa đẹp trai cỡ này yên lặng yêu thầm mình, dù là ai cũng sẽ có chút suy nghĩ vẩn vơ.

Nếu có hệ thống ở đây, Lương Chấp chắc chắn sẽ hỏi Khăn Quàng Đỏ có phải là một nhân vật chính nào khác không, bề ngoài như vậy thật sự làm người ta khó mà tin được y chỉ là một con pháo hôi trong thế giới này.

Mới vừa ngồi vào ghế phụ, Lương Chấp đã nghe Thẩm Quyền ngồi bên cạnh nói: "Em sau này đừng gặp người kia nữa."

Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Lương Chấp chính là Thẩm Quyền đang ghen, trong lòng cậu mừng thầm nhưng trên mặt vẫn làm bộ ngạc nhiên: "Tại sao ạ? Anh ấy là ân nhân của em, nếu không có anh ấy chắc sẽ không có em hôm nay."

Thẩm Quyền siết chặt tay lái, hắn sắp tức nổ trong lòng rồi, đây là lần đầu tiên hắn được thể nghiệm cái gì gọi là ngậm bồ hòn làm ngọt.

Không phải là hắn không muốn nói rõ hết tất cả, mà là thân phận Khăn Quàng Đỏ này, hồi đầu được sinh ra là để giết Lương Chấp, một khi hắn nói ra, vậy hắn phải giải thích tất cả thế nào đây.

Hắn từng tổn thương Lương Chấp, hắn cũng không muốn bởi vì chuyện này mà tình cảm của hai người xuất hiện rạn nứt.

Thẩm Quyền nói: "Cho dù cậu ta từng cứu em, nhưng nếu cậu ta lúc nào cũng ngụy trang như thế để ra ngoài, đã chứng tỏ công việc cậu ta làm không thể cho người khác biết mặt thật của mình, giữ khoảng cách với cậu ta cũng là tốt cho cả em và cậu ta."

Lương Chấp thật ra cũng lo lắng chuyện đó, hơn nữa cậu cũng không muốn Thẩm Quyền hiểu lầm, nên cậu đồng ý ngay: "Vâng, em nghe anh hết."

Nhưng điều Thẩm Quyền lo lắng đã thật sự xảy ra, vài ngày liên tục, tên giả mạo thân phận hắn đều sẽ đến tiệm hoa, hẹn Lương Chấp ra ngoài với đủ loại lý do.

Lương Chấp mới đầu còn uyển chuyển từ chối vài lần, nhưng hôm nay, đối phương nói một lý do mà cậu không thể từ chối.

Thẩm Quyền thấy Lương Chấp đồng ý, hắn đành phải đi theo cùng.

Hôm nay, ba người đang ngồi trong tiệm ăn, thanh niên rốt cuộc chịu không nổi cái tên Khăn Quang Đỏ nữa, đành nói ra tên thật của mình.

"Lăng Thương, đây là tên của tôi."

Lương Chấp xác định hai chữ viết thế nào xong, trông cậu như phát hiện ra thế giới mới, Lương Chấp quay đầu, nói: "Thẩm ca, trong tên của Lăng ca có "thương", tên của anh thì có "quyền", hợp nhau thật."

"Thế à?" Thẩm Quyền cười như không cười, "Thế giữa quyền lực và thương mại, em chọn cái nào?"

Lương Chấp không cần nghĩ đã trả lời: "Đương nhiên là quyền lực rồi! Có quyền thì muốn làm cái gì cũng được hết."

Lúc này, Lăng Thương nói: "Thương có tiền, có tiền ắt có quyền, chỉ dựa vào quyền lực thì vẫn chưa đủ để ra lệnh cho thủ hạ làm việc đâu."

Thẩm Quyền nghe vậy thì lạnh lùng nhìn về phía Lăng Thương.

Lương Chấp hoàn toàn không cảm nhận được sóng ngầm bắt đầu cuộn trào giữa hai người, cậu ngẫm nghĩ thấy cũng có lý: "Lăng ca nói đúng."

Khi Lương Chấp đi vệ sinh, Thẩm Quyền cũng không vòng vo với Lăng Thương nữa, hắn hỏi: "Mày rốt cuộc có mục đích gì?"

"Cậu cảm thấy tôi có mục đích gì?" Lăng Thương nhếch môi, nhưng mắt y lại không có chút ý cười, "Cậu chắc là hiểu rõ, chỉ cần cậu mở miệng, Lương Chấp sẽ tin tưởng vô điều kiện rằng cậu chính là Khăn Quàng Đỏ."

"Nhưng cậu không dám, đúng không? Cậu sợ bị cậu ta biết, cậu dùng thân phận đó là để giết cậu ta."

Thẩm Quyền khiếp sợ Lăng Thương biết rõ tất cả, hơn nữa đối phương còn hiểu được đắn đo của hắn.

"Rốt cuộc mày muốn thế nào?"

Lăng Thương hỏi xa xăm: "Chẳng lẽ cậu không tò mò, Lương Chấp rốt cuộc sẽ chọn cậu, hay là chọn Khăn Quàng Đỏ sao?"

Thẩm Quyền cười lạnh: "Cả hai đều chính là tao."

"Bây giờ thì không phải." Lăng Thương cầm tách cà phê, nhấp một ngụm, y mỉm cười: "Hiện tại, tôi mới là Khăn Quàng Đỏ."

Lương Chấp đi ra khỏi toilet, từ xa xa đã thấy Thẩm Quyền và Lăng Thương ngồi đối diện nhau, không thể không nói cảnh này thật sự là vui tai vui mắt.

Trong khoảnh khắc, Lương Chấp cảm thấy mình mới là kẻ dư thừa, dù diện mạo của cậu không kém, nhưng đúng là thua xa hai vị này.

Trong tiệm có không ít khách, Lương Chấp đi ngang qua một người phục vụ đang bê đồ ăn, cậu tự dưng cảm thấy có một cảm giác không hài hòa, mà lại không thể diễn tả bằng lời được.

Cậu cũng không nghĩ nhiều, đi lại bàn, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Quyền, cậu nói: "Ăn cũng xong rồi, chúng ta đi đâu đây?"

Lăng Thương nói: "Dạo gần đây có một bộ phim khoa học viễn tưởng xem cũng khá hay, tôi đã đặt vé, chỉ còn 10 phút nữa là chiếu phim."

"Vậy còn chờ gì nữa, đi nhanh thôi, hôm nay là sinh nhật anh, anh muốn đi đâu thì ta sẽ đi đó." Đây chính là lý do Lương Chấp ra ngoài với Lăng Thương hôm nay.

Ba người đi vào rạp chiếu phim, Lăng Thương đi lấy vé, Lương Chấp và Thẩm Quyền đi mua bỏng ngô và đồ uống.

Thẩm Quyền thấy Lương Chấp vừa cầm hộp bỏng ngô đã bắt đầu ăn ngay, hắn cười nuông chiều: "Phim còn chưa chiếu thì bỏng ngô đã bị em ăn hết rồi."

Miệng Lương Chấp đang nhồi đầy bỏng vẫn có thể nói chuyện: "Em mua hộp lớn nhất, bảo đảm đủ."

Thấy vẻ thỏa mãn của Lương Chấp, nội tâm Thẩm Quyền có một chút lung lay, mới đầu, hắn cho rằng lời Lăng Thương nói thật buồn cười, nhưng biểu hiện thân cận và sùng bái của Lương Chấp với Lăng Thương làm hắn bất an.

Lúc trước, Lương Chấp vì cái gì mới thích mình? Thẩm Quyền hồi tưởng lại, thế nhưng không tìm được lý do, chẳng lẽ là do mặt sao?

Nếu là như thế, đối diện với dung mạo càng đẹp mắt hơn của Lăng Thương, Lương Chấp sẽ chọn bên đấy chứ?

"Thẩm ca, Thẩm ca!" Lương Chấp quay người, thấy Thẩm Quyền đang ngẩn ra, sắc mặt có chút khó coi, cậu lại gọi thêm một tiếng, thấy đối phương hoàn hồn, cậu lo lắng hỏi: "Anh làm sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?"

Thẩm Quyền muốn nói không có chuyện gì, nhưng đến bên miệng lại thành: "Nếu anh thật sự khó chịu, vậy em có muốn đi về cùng anh không?"

"Dĩ nhiên rồi." Lương Chấp cảm thấy lời này của Thẩm Quyền khá kỳ lạ, "Sức khỏe của anh mới là quan trọng nhất, cùng lắm thì lần sau mời Lăng ca ăn một bữa cơm xin lỗi là được."

Thẩm Quyền nghe thế thì tảng đá lớn trong lòng được thả xuống, hắn gặp phải nguy hiểm gì cũng có thể giữ bình tĩnh, chỉ có duy nhất chuyện liên quan đến Lương Chấp là hắn lại luôn bối rối, cư xử như một đứa trẻ con.

"Anh không sao, ta đi thôi, đừng để cậu ta chờ lâu."

Hai người đi qua phòng chiếu, Lăng Thương đứng ở cửa chờ bọn họ.

Bên cạnh Lăng Thương luôn có người đi qua, lúc này, Lương Chấp mới nhận ra cảm giác không hài hòa này là ở đâu.

Diện mạo của Lăng Thương tuấn mỹ quá mức, bất luận là ai nhìn thấy y lần đầu tiên cũng chắc chắn không thể kìm được mà nhìn thêm lần nữa, nhưng mà từ lúc ở trong tiệm ăn đến bây giờ, dòng người qua lại cũng không ít, thế thì tại sao không có ai chú ý tới vẻ đẹp kinh người của đối phương?

Bước chân của Lương Chấp chậm dần.

Thẩm Quyền chú ý thấy cậu khác thường, hắn quay lại hỏi: "Làm sao vậy?"

Lương Chấp nghĩ, Lăng Thương là người cứu mạng cậu, đối phương sẽ hãm hại cậu sao?

Nhưng cảm giác không hài hòa này làm cho cậu lâm vào ảo giác mình đang tách rời khỏi thực tế.

"Không có gì ạ." Cậu do dự một lát, vẫn không nói ra nghi ngờ trong lòng.

Ba người sau đó ngồi xuống ghế của mình, đèn trong phòng tối dần, màn hình bắt đầu chiếu bộ phim, nhưng cả ba người chẳng có ai đang thật sự xem phim.

Lương Chấp nhìn sang bên phải, Lăng Thương trông như đang chuyên tâm xem phim, trong cảnh tranh sáng tranh tối, khuôn mặt nghiêng của y trắng đến muốn phát sáng.

Trong khi cậu đánh giá Lăng Thương thì Thẩm Quyền lại đánh giá cậu, hắn nhìn thấy Lương Chấp như đang ngây ngốc nhìn Lăng Thương, bàn tay đặt trên đùi siết chặt lại.

Lúc này, có một người đàn ông đến muộn, người đó đi vào hàng ghế của bọn họ, vừa cúi người đi vừa liên tục xin lỗi.

"Xin lỗi...... Cho đi nhờ cho đi nhờ......"

Khi người đàn ông đến chỗ của ba người, Lương Chấp rút chân lại, ngay lúc đấy, cậu nhìn thấy gã đàn ông rút một khẩu súng từ bên hông ra.

Trong nháy mắt đấy, cậu không nghĩ gì hết, chỉ dựa vào bản năng, cậu xoay người ôm lấy Thẩm Quyền.

Trong phút chốc, ánh đao sáng như tuyết vung lên, cùng với máu tươi phun ra, trở thành một cảnh ác liệt.

Gã đàn ông hét thảm một tiếng, làm bao nhiêu ánh mắt đều dồn lại, có người bị máu bắn vào mặt, cũng hét lên hoảng loạn.

"A!!!"

Cả phòng chiếu xôn xao làm nhân viện phải lập tức bật đèn, cảnh hiện ra trước mắt khiến không ít người phải khiếp sợ hét ra tiếng.

Trong tay Lăng Thương là một thanh kiếm cổ chỉ thấy trên phim võ hiệp cổ trang, máu trên lưỡi kiếm nhỏ từng giọt xuống đất.

Tay của gã đàn ông bị chém đứt, súng rớt xuống đất, gã chỉ kịp hét thảm một tiếng, giây tiếp theo, ánh đao lại xẹt qua, gã không còn kêu được nữa.

Hàng lông mi dài của Lăng Thương đổ bóng trên đôi mắt, trong đấy lộ ra sát khí nồng nặc.

Lương Chấp ôm chặt Thẩm Quyền, cậu không nghe thấy tiếng súng nên muốn quay đầu lại nhìn tình huống thế nào, không ngờ Thẩm Quyền đè đầu cậu lại.

Thẩm Quyền thấy rõ trên cổ gã đàn ông có một lỗ máu, hắn nhỏ giọng: "Đừng nhìn."

Tất cả khán giả trong phòng chiếu đều chạy ra ngoài, rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại bọn họ.

Thẩm Quyền hỏi: "Mày rốt cuộc là ai?"

Thẩm Quyền khi đó nhìn thấy rõ hơn Lương Chấp, mục tiêu của gã đàn ông chính là Lăng Thương, cho nên hắn mới ngồi yên chờ cơ hội.

Nhưng không ngờ, Lương Chấp lại hiểu lầm hắn mới là mục tiêu.

Lăng Thương nhìn thẳng vào Thẩm Quyền, nhếch môi, nói: "Vui lắm nhỉ? Ngay thời khắc sinh tử, cậu ta đã chọn cậu."

Thẩm Quyền không nhìn ra chút gì là mất mác hay phẫn nộ trên mặt Lăng Thương, điều này càng làm hắn khó hiểu: "Mày rốt cuộc......"

Lăng Thương nói: "Tôi là ai không quan trọng, tên này là kẻ tôi đang truy kích, tôi chỉ mượn hai người làm mồi để dụ nó ra."

Lương Chấp giãy ra khỏi l0ng nguc Thẩm Quyền, cậu nhìn cảnh trước mắt xong cũng không nói gì.

Lăng Thương không nhịn được, nhìn cậu thêm một lần, sau đó, y nói: "Cảnh sát sẽ đến nhanh, hai người nên đi thôi."

Giờ khắc này, Thẩm Quyền suy nghĩ rất nhiều, thân thủ và thái độ thản nhiên của Lăng Thương không giống như sát thủ, mà trông như là bên đi truy kích ngược lại sát thủ.

Đối phương không phải kẻ địch, cũng không đến cướp Lương Chấp.

Về phần thân phận đối phương là gì, Thẩm Quyền đã không còn muốn biết, hắn nắm chặt tay Lương Chấp.

Chỉ cần Lương Chấp còn tại bên cạnh hắn là đủ rồi.

Sự kiện này cũng không tạo ra chấn động gì nhiều, thậm chí còn không thấy ai nhắc đến.

Lương Chấp cũng đồng dạng xem như chưa có gì xảy ra, không còn nhắc tới Lăng Thương trước mặt Thẩm Quyền nữa.

Đêm xuống, Thẩm Quyền tự giác không thể quá phận, hắn thành thật đắp chăn cho Lương Chấp, người sau nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.

Nhưng trong mộng, Lương Chấp gặp lại Lăng Thương, lúc đối phương nhìn thấy cậu, trên mặt là biểu cảm ghét bỏ rõ mồn một.

Lương Chấp hỏi: "Hệ thống?"

Lăng Thương nhướn mày: "Xem ra cậu cũng không ngu lắm."

"Mày cho tao nhiều gợi ý như vậy, tao mà không nhìn ra nữa thì cặp mắt này đem đi hiến cho người cần là vừa." Lương Chấp cười hì hì, nhưng mà làm cậu vui như thế còn có một lý do, "Tao không ngờ Khăn Quàng Đỏ chính là mày, thấy chưa, tao biết mày mạnh miệng nhưng mềm lòng mà."

Lăng Thương đã biết Lương Chấp sẽ hiểu lầm, nó phủ nhận: "Tôi không phải Khăn Quàng Đỏ, tôi chỉ mượn thân phận này để tiêu diệt virus thôi."

"Virus? Cái gã bị mày gi3t ch3t sao?" Lương Chấp hỏi.

Lăng Thương gật đầu, nói: "Đúng vậy, tuy cậu đã sửa đúng nội dung truyện, nhưng hiệu suất thấp, trong quá trình vẫn sinh ra rất nhiều virus ảnh hưởng đến vận chuyển bình thường của thế giới, loại virus này sẽ ngụy trang thành con người, cướp vầng sáng của nhân vật chính."

"Không đúng...... Tao gọi điện hẹn gặp anh Đỏ, chẳng lẽ lúc đấy, mày đã thay thế thân phận của ảnh sao?" Lương Chấp phát hiện lỗ hổng.

"Nếu tò mò, không bằng gọi điện thử xem." Lăng Thương nói xong, thân hình bắt đầu mờ nhạt.

Ý thức của Lương Chấp trở nên mơ hồ, cậu loáng thoáng nghe thấy Lăng Thương nói một câu: "Nếu không có ý chí thế giới, tôi đã đánh chết thằng ngu như cậu từ lâu rồi......"

Lương Chấp mở choàng mắt, cậu vẫn còn nhớ rõ tất cả mọi thứ trong mơ, cậu cẩn thận lấy di động đặt trên tủ đầu giường, sau đó gọi vào số điện thoại của Khăn Quàng Đỏ.

"Brrr brrr ---" Tiếng điện thoại rung lên nghe thật rõ ràng trong đêm khuya tĩnh lặng, Thẩm Quyền đang ngủ bị bừng tỉnh, hắn phát hiện là điện thoại của mình đang rung, vừa thấy màn hình biểu hiện, hắn trợn mắt.

Hắn ngồi trên giường, thân mình cứng ngắc, không dám quay lại.

Một phút sau, có đôi tay vòng qua eo hắn, Lương Chấp ôm hắn từ sau lưng, nhẹ giọng nói: "Thẩm ca, hóa ra anh là Khăn Quàng Đỏ."

"Anh xin lỗi." Thẩm Quyền không biết còn có thể nói gì.

"Đúng là anh nên giải thích." Lương Chấp hừ một tiếng, "Nếu anh thích em từ lâu, sao còn phải giả bộ lạnh nhạt như thế, hại em theo đuổi anh gian khổ quá chừng!"

Thẩm Quyền: "???"

Thẩm Quyền xoay người lại, nhìn biểu cảm ai oán của đối phương: "Anh cảm thấy em đang hiểu lầm cái gì."

"Miệng một đằng nghĩ một nẻo, sự thật đã rành rành trước mắt, anh đã thích em từ lâu, nhưng không dám mở miệng, cứ một mực lặng lẽ bảo vệ em." Lương Chấp nói xong, nhịn không được vui vẻ, cậu cười hì hì, "Nếu anh thông báo sớm một chút, chúng ta cũng không trễ nải lâu như vậy."

Thẩm Quyền thật sự trăm triệu không ngờ tới mạch não của Lương Chấp còn có thể di chuyển như vậy, hắn ngẫm nghĩ, tuy nguyên nhân thật sự không phải bảo vệ, nhưng nhìn hành động thì đúng là hắn đang bảo vệ cậu.

Hiện tại chỉ có thể thừa nhận lý do này, nhưng Thẩm Quyền nhìn bộ dáng đắc ý của Lương Chấp, không hiểu sao trong tâm lại có cảm giác không cam lòng?

"Thẩm ca, lần đầu tiên khi em nhìn thấy anh, em mơ hồ cảm nhận được con tim đang đập loạn trong lòng em đã tìm được chốn về, vì thế, em quyết định anh chính là một nửa linh hồn của em." Lương Chấp nhìn chăm chú vào Thẩm Quyền, có lẽ lúc đầu, cậu đơn giản chỉ thích vẻ đẹp trai của Thẩm Quyền, nhưng qua thời gian ở chung và hiểu biết lẫn nhau, cậu đã hoàn toàn yêu Thẩm Quyền.

Thẩm Quyền nên có được hạnh phúc của cả thế giới, mà hạnh phúc này có công lao của cậu, đây là chuyện khiến cậu vui nhất.

Thẩm Quyền nghe lời thổ lộ của Lương Chấp, cảm giác không cam tâm trong lòng biến mất, hắn ôm cậu vào lòng, cười nói: "Em giỏi thật, đúng vậy, anh quả thật đã yêu em từ lâu."

Nếu có thể chọn lựa, như vậy anh sẽ chọn được gặp em từ sớm thật là sớm.

- -- để được yêu em.

=============================

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!