Chương 2

Bầu Trời Sao Của Thiên Kim Thật

11.160 chữ

03-04-2023

Liễu Thành Nghiệp lấy điện thoại của ba mình gửi tin nhắn cho Trịnh Tây Tây rồi nhanh chóng xóa đi.

Những cậu bé ở tuổi này luôn vô tư vô lo và có chút nổi loạn, sau khi thoát khỏi WeChat, cậu chưa buồn ngủ nên đã lén bấm vào game, chưa bắt đầu chơi đã bị mẹ cậu véo tai: “Liễu Thành Nghiệp, sao con vẫn chưa ngủ.

Cả ngày chỉ biết chơi game, sao con không học chị con đi, lúc bằng tuổi con chị con đã phải nấu cơm, cấy lúa, con bé còn phải chăm sóc con mà ngày nào cũng có thời gian đọc sách.”

“Chị chị chị, mẹ chỉ biết chị con, cũng không phải mẹ sinh.” Liễu Thành Nghiệp hét to.

“Con…” Mẹ Liễu tức giận đứng dậy đi cầm cái chổi để ở tường, Liễu Thành Nghiệp lập tức lấy thảm che người mình lại: “Mẹ lại đánh con, cứ đánh mãi, con mẹ vẫn chỉ thế thôi, cứ đổ lỗi cho con mãi.”

Mẹ Liễu cầm cái chổi giận đến phát run, Liễu Đại Hải đi vào nói: “Khuya rồi, làm loạn gì suốt.”

Mẹ Liễu tức giận ném cây chổi xuống đất: “Anh nhìn con trai anh đi, tôi không quản không đánh nổi nữa rồi, sao tôi có thể sinh ra một tên hư hỏng như vậy.”

Nói xong bà ta lại thở dài: “Từ nhỏ Tây Tây đã ngoan ngoãn, đáng tiếc…”

Đáng tiếc cô là con gái, không phải họ Liễu, dù sao cũng không phải người nhà của bà ta.

2/10 Trịnh Tây Tây về nhà, ngày 1/10 cô vẫn hoàn thành công việc gia sư và làm thêm trong tiệm bánh ngọt.

Cô bé cô dạy kèm sẽ đi du lịch với gia đình 5 ngày mới về, cũng may Trịnh Tây Tây chỉ cần xin chủ tiệm bánh nghỉ phép.

Trong kỳ nghỉ lễ Quốc khánh cửa hàng sẽ kinh doanh tốt hơn, là thời điểm cần nhân lực, đến nay Trịnh Tây Tây vẫn nhớ rõ bộ mặt khó chịu của bà chủ khi cô xin nghỉ phép.

Không còn cách nào, bà ấy cũng không nói sẽ sa thải cô hay không, để cô làm trong tiệm hết ngày 1/10.

Sau khi tan làm ở tiệm bánh, Trịnh Tây Tây về ký túc xá thu dọn đồ đạc, thật ra cũng không có gì để thu dọn, cô mang theo một vài cuốn sách, điện thoại, sạc và ví, quần áo mặc ở nhà để hết vào một cái cặp.

Trịnh Tây Tây là sinh viên năm nhất khoa Vật lý của Văn Đại.

Ký túc xá của Văn Đại bốn người một phòng, Quan Mính là người địa phương, một ngày trước kỳ nghỉ cô ta đã về nhà, Phạm Tri Tri thích đến thư viện, cả ngày 24 giờ trừ thời gian ngủ và đi học thì cô ấy dành toàn bộ thời gian còn lại trong thư viện.

Trong ký túc xá chỉ có Tằng Ngữ và Trịnh Tây Tây.

Tằng Ngữ chán muốn chết nằm trên giường ngâm thơ, đầu bắt đầu tự sáng tác: “A, nhân sinh, thật cô độc.”

Trịnh Tây Tây tò mò: “Đây là thơ sao?”

Tằng Ngữ gật đầu: “Đương nhiên, gần đây thơ ba câu rất phổ biến.”

“Tớ sẽ ngâm một câu khác.”

Trịnh Tây Tây: “Mời.”

“A, ký túc xá, thật quạnh quẽ.”

“…”

Trịnh Tây Tây không nhịn được nói: “Tằng Ngữ, cậu, có muốn uống thuốc không.”

Tằng Ngữ: “Oa, ba câu kìa, thơ hay!”

Trịnh Tây Tây: “…”

Xong rồi, con bé này điên rồi.

Mặc dù hơi lo lắng về sức khỏe thể chất và tinh thần của bạn cùng phòng nhưng ngày hôm sau Trịnh Tây Tây vẫn đeo cặp ngồi lên xe về nhà.

Mùng 1 nhà ga đông nghịt người, nóng bức, chen chúc, ồn ào, ngột ngạt, như đang ở một lò đốt khổng lồ.

Trịnh Tây Tây nhặt một chiếc quạt nhựa có dán quảng cáo bệnh viện nam khoa ven đường, cô vừa quạt vừa tìm xe về huyện, tìm thấy ở nhà ga bên trái.

Cô mua vé trước, đỡ mất thời gian mua vé ở bến, khi lên xe vẫn còn nhiều ghế trống.

Trịnh Tây Tây tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, mở một bộ phim Mỹ cô đã tải, cắm tai nghe, tăng âm lượng, tai nghe bên kia nhét vào tai, cách ly hoàn toàn tiếng ồn xung quanh.

Trịnh Tây Tây hơi cuồng âm thanh, cô thích nghe đọc sách và nghe phim, dù có khi nghe không hiểu nhưng cô có thể nghe đi nghe lại, nghe đến khi gần như có thể thuộc lòng.

Đó là cách cô học giỏi tiếng Anh.

Hoàn cảnh trong ô tô đường dài không tốt lắm, mùi xe và mùi mồ hôi hòa vào nhau thành một mùi khó chịu xộc vào mũi khiến người ta hơi buồn nôn.

Trịnh Tây Tây cố gắng hết sức không quan tâm đến xung quanh, tập trung đắm chìm trong thế giới của chính mình.

Khi đến huyện, cô đổi sang một chiếc xe khác rồi đến thôn Liễu gia.

Mới đến đầu thôn cô đã cảm nhận được bầu không khí khác lạ trong thôn.

Thím Vương đầu thôn thấy cô, từ xa nói: “Tây Tây, cháu về rồi, mau tới đây lấy mấy miếng dưa gang ăn đi.”

Trịnh Tây Tây vào nhà thím Vương, sau khi ngoan ngoãn chào hỏi thì cô cầm một miếng dưa.

“Tây Tây, ba mẹ cháu kêu người đến đón cháu, ba mẹ ruột.” Thím Vương cảm thán nói: “Thím nói rồi, năm đó Liễu Mai chỉ hơi thanh tú thôi, sao có thể sinh một đứa trẻ nổi trội như vậy.”

Trong thôn bọn họ có rất nhiều người họ Liễu, ai cũng cao, Liễu Mai mẹ Trịnh Tây Tây chỉ có thể coi là thanh tú, chỉ có Trịnh Tây Tây xinh đẹp như tiên nữ, lúc đi học còn giành được học bổng, học cái gì cũng giỏi, các trường trong huyện đều đưa học bổng tranh giành cô.

Người trong thôn đều nói, Liễu gia được tổ tiên khai sáng, có một đứa trẻ thần tiên.

Thím Vương không giữ Trịnh Tây Tây nữa, để cô nhanh về nhà.

Trịnh Tây Tây nghe vậy thì chìm trong sương mù.

Lời đồn trong thôn truyền đi rất nhanh, buổi sáng ai đỗ xe trước cửa nhà ai, trưa người đến là ai, đến làm gì, bao lâu rời đi cũng có thể nghi ngờ rõ ràng, hơn nữa còn truyền khắp thôn.

Trên đường về nhà Trịnh Tây Tây đã nghe rất nhiều chuyện về mình, có chuyện từ trước cũng có chuyện bây giờ.

Cô mệt mỏi giả vờ như không nghe thấy, nhìn thấy ai cũng cười chào, nam nữ già trẻ đều chào, lúc về đến nhà thì trên tay cô đã có một đống rau củ quả.

Còn chưa vào cửa, Liễu Thành Nghiệp đã chạy ra, giống một con khỉ nhảy tới trước mặt cô: “Chị, chị về rồi.”

“Ừ.” Trịnh Tây Tây đưa thứ trong tay cho cậu: “Là người trong thôn cho.”

Liễu Thành Nghiệp nhận lấy: “Chị, ba mẹ chị phái người đến đón chị.”

Để không bị cắt ngang, lần này cậu đã xốc lại tinh thần hăng hái hơn: “Bọn họ nói lúc sinh đã ôm nhầm con, nhà chị ở Văn Thành, người ở Văn Thành mới là chị họ em.”

Liễu Thành Nghiệp tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ.

Mặc dù cậu không thích học, nhưng đầu óc cậu rất linh hoạt, nghe một lúc là hiểu.

Trịnh Tây Tây và chị họ thật của cậu bị ôm nhầm ở bệnh viện lúc hai người được sinh ra, bây giờ bọn họ muốn đón Trịnh Tây Tây về.

Về việc Trịnh Tây Tây phải rời đi, Liễu Thành Nghiệp cũng không cảm thấy khó chấp nhận.

Từ nhỏ cậu đã biết cô là con của dì, vì dì dượng bị tai nạn qua đời, ba mẹ kết hôn nhiều năm vẫn không có con nên đã nhận cô làm con nuôi.

Bây giờ chị cậu phải về, cậu cảm thấy rất tốt, sau này bớt đi một người quản lý cậu.

Nói xong chuyện này, Liễu Thành Nghiệp nhìn Trịnh Tây Tây do dự không nói.

Trịnh Tây Tây nói: “Em muốn nói gì thì cứ nói thẳng, không cần giấu.”

Liễu Thành Nghiệp chân chó cầm lấy cặp sách của Trịnh Tây Tây, trịnh trọng nói: “Chị, sau khi chị phát đạt thì đừng quên đứa em trai bên hồ Đại Minh này.”

“…”

Đang nói chuyện, những người khác cũng đi ra, trong đó có hai người lạ, mặc quần áo nhìn có vẻ rất đắt tiền, như hạc trong bầy gà giữa một đám thôn dân, đặc biệt bắt mắt.

“Đó là người tới đón chị.” Liễu Thành Nghiệp nhỏ giọng nói.

Một người đàn ông hơi lớn tuổi tiến lên một bước, trong mắt khó nén vẻ kích động: “Cô là… Trịnh Tây Tây?”

Trịnh Tây Tây gật đầu.

“Giống, tiểu thư quá giống phu nhân.” Người đó cảm thán nói.

Trịnh phu nhân khi còn trẻ là thiên kim được vô số người ở Văn Thành theo đuổi, bà ta có một đôi mắt hạnh tuyệt đẹp, một đôi lông mày lá liễu, tuy bây giờ không còn trẻ nhưng bà ta vẫn là một mỹ nữ được bảo dưỡng cẩn thận.

Trịnh Tây Tây rất giống bà ta ấy, cô cũng có một đôi mắt hạnh xinh đẹp nhưng ngược lại con ngươi càng trong trẻo, khuôn mặt bằng lòng bàn tay, mũi cao, môi đỏ tươi, không giống sinh sống ở thôn quê mà giống yêu tinh sinh ra trong rừng nhiệt đới.

Người đàn ông cảm thán xong, tự giới thiệu nói: “Tôi là quản gia của Trịnh gia, có thể gọi tôi là chú Lý.”

“Chú Lý, bên ngoài nóng lắm, vào trong mát hơn.”

Quản gia gật đầu, ánh mắt rơi vào người Trịnh Tây Tây, âm thầm gật đầu.

Cô cư xử lịch sự, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, mặc dù lớn lên ở nông thôn nhưng không hề thua kém người khác chút nào.

Trịnh Tây Tây ngồi ô tô nửa ngày, sau khi tiếp đãi chú Lý, cô về phòng cất cặp sách trước rồi vào trong rửa mặt.

Mẹ Liễu đi theo: “Em trai nói cho cháu biết rồi đúng không?”

“Vâng.” Trịnh Tây Tây lau giọt nước rơi trên mặt, lấy khăn mặt lau mặt.

“Mợ đồng ý rồi.” Mẹ Liễu nói: “Đợi lát nữa cháu thu dọn đồ đạc theo bọn họ về đi.”

“Năm đó trước mặt mẹ cháu cậu mợ nhận nuôi cháu.

Mấy năm nay, mợ chưa từng bạc đãi cháu, cũng coi như cho chị gái một lời giải thích.”

Nhắc mới nhớ, Trịnh Tây Tây đúng là vận may của nhà họ.

Lúc Trịnh Tây Tây 5 tuổi, ba mẹ cô bị tai nạn qua đời, ba cô mất ngay tại chỗ, mẹ cô hấp hối trong bệnh viện ba ngày mới qua đời, trước khi chết mẹ cô đưa hết sổ tiết kiệm trong nhà và cả Trịnh Tây Tây giao cho em ruột mình là cậu Trịnh Tây Tây, Liễu Đại Hải.

Cuốn sổ tiết kiệm kia có rất nhiều tiền, có ngôi nhà bọn họ xây từ lâu và một cửa hàng bán đồ gia dụng trong thị trấn.

Bà ta và Liễu Đại Hải kết hôn nhiều năm vẫn chưa có con, vốn định chọn thời gian sửa họ cho Trịnh Tây Tây, đổi gọi bọn họ là ba mẹ, nhưng lúc này bà ta mới biết mình có thai.

Vì chuyện này nên bà ta không nói mình đã đối xử tốt với Trịnh Tây Tây như thế nào, nhưng bà ta cũng chưa từng khắt khe với cô.

Bây giờ ba mẹ ruột của Trịnh Tây Tây tìm đến, bà ta cũng không ngần ngại làm người tốt.

Bà ta lau tay vào tạp dề, lấy một cái phong bì từ trong túi ra: “Cháu cầm cái này đi.

Bên trong có một vạn tệ, coi như là ý tốt của mợ và cậu cháu.”

Trịnh Tây Tây kinh ngạc: “Hào phóng vậy?”

Chính mợ cũng biết, ngoài hào phóng với Liễu Thành Nghiệp thì bình thường cô không thể lấy xu nào từ tay bà ta.

“Ừ” Bà ta chần chờ một chút, nói thật: “Ba mẹ cháu lại rất hào phóng.”

“…”

Có thể khiến bà ta lấy ra một vạn tệ xem ra thật sự rất hào phóng.

Mặc dù có trăm triệu thứ khiến cô thấy phiền nhưng Trịnh Tây Tây vẫn hỏi: “Mợ, nếu cháu không muốn rời đi, mợ có trả lại tiền không?”

Mẹ Liễu nhìn cô một cách kỳ lạ, đi tới xoa đầu cô: “Tây Tây, không phải mợ ham tiền, mà mợ không muốn chậm trễ việc cháu về nhà kế thừa gia sản hàng tỷ.”

Trịnh Tây Tây gật đầu: “… Cháu biết, có một loại tình yêu gọi là buông tay.”

Cô dừng lại, nghiêm túc nhận xét: “Tình thân quả nhiên vĩ đại.”

“…”

Mẹ Liễu hơi chột dạ, dù sao nuôi Trịnh Tây Tây, bà ta được cầm tiền trước, hơn nữa Trịnh Tây Tây ngoan ngoãn không khiến người khác lo lắng nên bà ta không tốn nhiều công sức nuôi dạy cô, ngược lại, Trịnh Tây Tây đã giúp bà ta lo chuyện trong nhà rất nhiều lần.

Nhưng mà, tốt xấu gì cũng có tình cảm nhiều năm, cuối cùng bà ta cũng nói: “Ba mẹ này của cháu… Gia đình quyền quý, không thể so sánh với những nhà thô t.ục như chúng ta, có nhiều quy tắc, cháu hãy đặt tai mắt mình lên điểm sáng, đừng có chuyện.”

Trịnh Tây Tây nhàn nhã nhấc mí mắt lên: “Vậy cho cháu thêm ít tiền đi.”

“…” Mẹ Liễu vội vàng rời đi.

Khóe miệng Trịnh Tây Tây cong cong.

Sau khi mẹ Liễu rời đi, Trịnh Tây Tây mất vài phút tiêu hóa chuyện này, khó có khi mờ mịt.

Từ năm tuổi đến 18 tuổi, không ngày nào cô không mong mình lớn nhanh, thậm chí lúc nằm mơ cô còn mơ thấy ba mẹ từ trên trời rơi xuống đón cô.

Nhưng cuối cùng cô cũng trưởng thành, không còn mơ mộng như vậy nữa, lúc này ba mẹ khác đột nhiên xuất hiện.

Nếu họ đến sớm hơn vài năm, cô có thể chân thành gọi họ một câu ba mẹ.

Trịnh Tây Tây “Xì” một tiếng, lại ước lượng tập một vạn tệ trong tay.

Trời cho tiền, lại không cần trả lại.

Tóm lại là chuyện tốt..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!