Ông Thành hừ một tiếng, quyết định gọi điện cho con rể tương lai mà ông đã ngắm cho Diệp Anh. Cái thằng được đủ đường, nó lại yêu con gái ông, nhiệt tình với cả gia đình ông, ông chỉ nhờ được nó thôi!
– Nam à, chiều nay Diệp Anh bị thằng khốn đó đưa đi rồi, cháu xem có cách nào tìm được con gái chú về không? Chú nhờ cả ở cháu!
Thành Nam đanh mặt trước thông tin vừa nghe, ngay lập tức Nam trấn an “bố vợ”:
– Chú cứ yên tâm, cháu sẽ tìm cách!
Tay vệ sĩ của Phan Đức bị Thành Nam mua chuộc cũng gấp gáp gọi điện báo cho anh gần như cùng lúc với ông Thành:
– Anh Nam, Phan Đức đang trên đường đưa người ra bãi biển S, em đang có mặt trong đội bảo vệ đi phía sau. Phan Đức đã bao trọn resort Selena ở đó, cả nhóm sẽ có mặt ở đó vào khoảng 7 giờ tối nay. – OK. Giữ liên lạc.
Thành Nam chau đôi mắt, bấm điện thoại gọi cho Lệ:
– Cơ hội đã đến, tối nay cô hãy có mặt ở resort Selena thuộc bãi biển S. Phan Đức cùng người của tôi đang ở đó, cô muốn làm sao thì làm, tách hai người đó ra cho tôi!
Những ngày qua Thành Nam muốn Phan Đức ngủ bên ngoài để Lệ có cơ hội hành động nhưng hầu như Đức làm việc ở Sơn Hải rất muộn, thường đến mười giờ mới trở về biệt thự Trắng, một nơi rất khó để Lệ có thể ra vào. Trừ khi là người của nhà họ Phan, việc để Lệ đột nhập vào đó là không thể. Lúc này, cơ hội đã đến!
Lệ nhếch nhẹ khóe miệng. Trèo được lên giường của Phan Đức sao? Nếu gã kia biết cô từng thất bại một lần chắc chắn gã đã không thuê cô! Cô muốn tiếp cận Phan Đức theo một cách khác thông minh hơn!
Lệ được người của Thành Nam đưa đến resort Selena, khi ấy bữa tiệc của Phan Đức vẫn đang diễn ra vui vẻ. Gã tay sai bị mua chuộc tìm cách đưa Lệ vào bữa tiệc, trà trộn cùng nhóm nữ nhân viên phục vụ.
– Á!
Chiếc váy len trắng của Diệp Anh bị ly rượu đỏ trên tay Lệ vô tình mà cố ý đổ lên. Diệp Anh hơi bực, cô vội lấy giấy ăn thấm rượu.
Phan Đức trừng mắt gắt:
– Cô phục vụ cái kiểu gì thế hả?
Phan Đức hướng toàn bộ sự tức giận lên cô phục vụ xinh đẹp vòng nào ra vòng nấy đốt mắt. Anh đã sớm quên mặt Lệ, cô lại cúi đầu nên anh không nhận ra. Đến khi Lệ ngẩng lên, hai mắt long lên rối rít xin lỗi anh mới lờ mờ nhớ.
– Em xin lỗi… em không cố ý… Tại tối nay bố em phải vào bệnh viện mà em chưa về được nên em không tập trung, anh chị thông cảm cho em!
Vừa nói nước mắt Lệ vừa lăn dài, Phan Đức chau mày nhớ lại những lời cô ta từng nói với anh lần trước, hừ một tiếng không đáp. Cô ta xin việc làm ở đây từ bao giờ thế, mà kệ xác cô ta!
Diệp Anh nghe vậy, cảm giác thương xót khiến cô không còn bực mình, chỉ nhẹ giọng:
– Vậy em nên xin quản lý cho nghỉ sớm mà về với bố đi, chị không sao đâu!
Lệ vừa rơi nước mắt vừa nhỏ giọng nói:
– Em cần tiền mà, nghỉ thì làm gì có tiền… viện phí rồi đủ thứ, lúc này càng cần tiền. Chị không trách em là em cảm ơn chị nhiều rồi ạ!
Cô phục vụ xinh đẹp nổi bật lại gây sự chú ý nên nhanh chóng lọt vào mắt nhiều công tử ăn chơi xung quanh. Người chú ý đến Lệ rõ nhất chính là Tùng Lâm. Anh ta tiến lại, quan tâm hỏi han:
– Có chuyện gì thế… sao lại khóc lóc trong buổi tiệc vui thế này? – À… không có việc gì đâu ạ, các anh các chị cứ vui vẻ đi ạ!
Lệ lập tức ngồi thụp xuống dọn những mảnh ly rượu vỡ dưới nền nhà, những ngón tay trắng muốt bất chợt bị thủy tinh cứa vào. Tùng Lâm bước nhanh đến, tóm lấy tay Lệ. Cô đương nhiên không thích điều này, người cô thích thì đang lo lắng cho đứa con gái ở trên thiên đường kia, còn cởi áo vest che vết rượu loang cho cô ta. Cay thật!
– Em làm sao không? Anh thấy chảy máu rồi đấy, thôi đừng làm nữa!
Tùng Lâm lấy giấy ăn thấm vết thương trên tay Lệ, cô lập tức giật tay lại. Diệp Anh có chút thương hại cô ta nên bước đến hỏi thăm:
– Anh ấy nói đúng em ạ, em nên nghỉ ngơi đi, tiền công tối nay chị sẽ nhờ quản lý trả đủ cho em.
Diệp Anh nhìn Phan Đức, cô cảm thấy muốn anh lên tiếng. Tiền công cho cô ta cũng không đáng bao nhiêu, tối nay anh là người bao trọn resort này thì anh cần ra mặt. Phan Đức bực bội nói:
– Cô nghe bạn gái tôi nói gì rồi đấy, về quê với bố cô đi, tiền công cả tháng này tôi sẽ bảo quản lý trả cho cô!
Lệ sụt sùi cảm kích, nước mắt vẫn lăn trong nghẹn ngào mà nói:
– Em cảm ơn anh chị, anh chị thật là những người tốt hiếm có… nhưng thôi em không cần vậy đâu ạ!
Nói xong Lệ vội lủi nhanh kẻo bị quản lý phát hiện. Tùng Lâm ngẩn ngơ nhìn theo Lệ, anh ta liền bám theo, mặc kệ đứa con gái anh ta mang đến đây. So ra thì cô nhân viên phục vụ này đẹp hơn cô ta ít nhất mười lần. Con nhỏ đang cần tiền phải không ta, quá tốt!
Lệ bực mình khi có kẻ bám theo. Những gã ăn chơi cô chỉ cần ngửi mùi đã biết ngay, dứt khoát không phải là tuýp cô thích. Cô có ý định ghi ấn tượng đáng thương với Phan Đức rồi sẽ tìm cách báo đáp ân tình. Đàn ông chỉ cần có tình thương cùng rung động trước vẻ đẹp của cô, chắc chắn rồi cô sẽ có anh. Con nhỏ kia xinh đẹp thì xinh đẹp thật nhưng nhìn hơi non nớt, so về độ quyến rũ mặn mà chắc chắn là cô hơn!
– Em gái, em tên gì, bao tuổi, quê ở đâu thế? Mà ban nãy anh nghe loáng thoáng bố em bị sao phải vào bệnh viện à? – Anh say rồi đấy… Em có việc phải đi bây giờ! Anh trở lại bữa tiệc đi thôi!
Lệ cất giọng ngọt ngào thường dùng với đàn ông, tìm cách lảng tránh Lâm. Anh ta không chịu, bất ngờ… ôm chụp lấy cô từ phía sau. Mẹ kiếp cái thằng! Cô muốn quát vào cái mặt gã nhưng không muốn làm ầm ĩ, chỉ tìm cách đẩy gã ra khỏi người.
– Em cần bao nhiêu tiền anh cũng cho em được! Đêm nay chiều anh đi bé! – Anh… anh buông tôi ra đi! Tôi hét lên bây giờ!
Phan Đức đưa Diệp Anh đi thay đồ nên cũng đi ngay phía sau. Lệ nhìn thấy Phan Đức, hai mắt cô sáng lên. Cơ hội chính là đây! Tỏ vẻ đáng thương luôn là cách lấy lòng đàn ông tốt nhất!
– Anh Đức… anh Đức ơi, anh cứu em với!
Cô hét to, khuôn mặt giàn giụa nước mắt nhìn Phan Đức, quả thực hết sức đáng thương. Tùng Lâm giật mình khi nghe cô ta gọi tên Phan Đức, có chút hối hận vì hành động khinh suất của mình anh ta đành buông Lệ ra, lè nhè giọng rượu nói:
– Đã ai làm gì em chưa… anh say một chút, thông cảm cho anh nhé! Đây là card visit của anh, em cần gì cứ gọi cho anh!
Nói xong Lâm dúi một tấm card visit vào áo Lệ, cười nhe răng lướt qua cả Phan Đức cùng Diệp Anh. Diệp Anh cũng hết sức ngạc nhiên khi cô ta gọi “anh Đức” như thể cô ta đã quen anh từ trước. Cắn nhẹ môi cô quay sang khuôn mặt lộ vẻ tức giận của anh.
Lau đi những giọt nước mắt đáng thương, Lệ giương đôi mắt long lanh nhìn Phan Đức, nhẹ giọng:
– May mà có anh ở đây không thì… em không biết phải làm sao với anh ta. – Cô mà còn phải sợ đàn ông à, tôi chỉ e chiều ngược lại đấy!
Phan Đức mỉa mai nhếch nhẹ khóe miệng, không muốn đôi co với cô ta nhưng Diệp Anh không chịu. Cô nhìn Lệ, lập tức hỏi:
– Em quen anh Đức từ trước à? – À… em cũng có quen biết anh ấy một chút… em xin phép đi trước!
Nói xong Lệ lập tức bước nhanh vào một căn nhà gần đó. Diệp Anh cau mày nhìn theo cô ta, sau đó cô quay sang Phan Đức, giọng chua hơn giấm:
– Cô gái đó xinh đẹp quá anh nhỉ? – Làm sao đẹp bằng em được?
Phan Đức thì thầm bên tai Diệp Anh nịnh nọt:
– Em đẹp nhất thế giới này!
Lòng cô rộn ràng lắm nhưng cô vẫn bĩu môi, cảm giác bứt rứt khiến cô không thoải mái.
– Sao ban nãy anh nói gì với cô gái đó thế? – Cô ta không đáng để em bận tâm! Mình đi thôi!
Không đáng, không đáng là thế nào? Với phụ nữ thì… cực kỳ đáng quan tâm đó! Diệp Anh hơi bực bội nhưng cô cũng không nói thêm, trong lòng cô xuất hiện cảm giác nghi kỵ. Cô gái kia hết sức xinh đẹp, có thể nói cô ta là kẻ đẹp nhất trong số những cô gái mà cô từng gặp, một đứa con gái như vậy vô cùng đáng lưu tâm, hơn nữa… mối quan hệ giữa Phan Đức và cô ta có vẻ không được bình thường!
Gột vết rượu vang trên váy len trắng trong toilet, cô chợt giật mình nhìn vào gương. Lệ đang tô son bên cạnh Diệp Anh, cô ta nhẹ giọng:
– Chị… nhìn chị với anh ấy bên nhau em vẫn thấy chưa được quen chị ạ!
Diệp Anh sững sờ khựng lại, cô mở to đôi mắt nai nhìn cô ta. Lệ lạnh giọng nhìn thẳng Diệp Anh thừa nhận:
– Anh ấy không nói gì về em với chị à, đàn ông mà… bạc thật đấy! – Cô… cô là ai mà nói linh tinh thế hả?
Trái tim Diệp Anh bất giác nhói lên. Chẳng lẽ… cô ta là người yêu cũ của anh?
– Anh Đức có tính sạch sẽ lắm chị ạ, mỗi ngày anh ấy tắm ít nhất hai lần, tắm xong lại không thích mặc đồ ngay đâu, có lần mải ôm em mà khăn tắm rơi cả ra… những thói quen của anh ấy chắc chị cũng biết phải không?
Diệp Anh đứng ngây như tượng gỗ. Những gì cô ta nói… là sự thật? Cô… chính bản thân cô còn không biết những điều này về anh, vậy mà cô ta lại rõ sao? Trái tim đau thắt như bị ai bóp nghẹn, cô cảm thấy thở cũng khó nhọc, chỉ cố gắng trấn giữ cảm xúc đau đớn trong lòng mà nói:
– Cô… nói với tôi những chuyện này làm gì? Nếu cô là quá khứ của anh ấy thì… hiện tại tôi mới là bạn gái anh ấy!