Phan Đức cau mày im lặng. Chuyện này anh phải tự mình điều tra. Nhưng… cô gái anh đang theo đuổi lúc này… liệu cô ấy nghĩ gì? Chuyện ông Thành vào bệnh viện cũng như tình hình của Thành Vinh anh đã nghe trợ lý báo cáo, buổi tối anh liền bảo vệ sĩ đưa đến cổng nhà Diệp Anh.
Tiếng chuông điện thoại reo vang, Diệp Anh thẫn thờ bước từ nhà tắm ra ngoài, cầm điện thoại lên tay. Nhìn tên anh cô chẳng biết phải đối diện với anh thế nào.
– Mọi chuyện tôi đã biết rồi. Em đang ở nhà phải không, có thể ra gặp tôi một lát chứ?
– Vâng…
Diệp Anh hít một hơi, cô cũng muốn gặp Phan Đức không kém gì anh lúc này, chỉ là… những gì trong đầu khiến cô muốn nổ tung, cô vừa hận lão Hùng lại vừa thương xót mối quan hệ giữa cô và anh.
– Cô đi đâu thế?
Chị giúp việc e dè hỏi, Diệp Anh hiểu thời gian qua bố cô đã dặn chị ấy thế nào, lúc này bố mẹ cô đều không có nhà, đó cũng là nguyên nhân Phan Đức xuất hiện ở đây để tránh làm cô khó xử.
– Em ra ngoài có chút việc, chốc em về thôi.
Diệp Anh xỏ giầy, chị giúp việc vẫn ngại ngần ngăn cô lại:
– Ông Thành đã dặn tôi…
– Chị, em đi cũng vì việc của gia đình, chị đừng nói gì với bố em là được.
Không thể ngăn cản chị đành thở dài nhìn cô bước nhanh khỏi cổng. Trái tim trong lồng ngực đập thình thình hồi hộp, Diệp Anh nhanh chóng rơi vào vòng ôm ấm áp từ phía sau của anh.
– Sao ăn mặc phong phanh thế này hả?
Âm giọng quan tâm phảng phất bên tai, anh kéo cô vào xe hơi. Cô cãi:
– Thì ra gặp một lát… rồi vào ngay mà.
– Đi với tôi.
– Thôi… anh nói gì thì nói đi, bố em không có nhà nhưng vẫn cho người quản lý em đấy!
– Nói nhớ em được không?
Vừa nói anh vừa tranh thủ hôn lên má cô, cô đẩy anh ra rồi quay người lại, nghiêm túc nhìn vào mắt anh nói:
– Chuyện nhà em gặp hỏa hoạn… cho đến lúc này em vẫn còn chưa tin vào sự thật. Bố anh… em nghi ngờ ông ta.
Phan Đức mím môi gật đầu, chính anh cũng nghi ngờ ba anh là kẻ gây chuyện.
– Tôi sẽ tìm kiếm bằng chứng, nếu ba tôi gây chuyện, ông ấy sẽ phải trả giá. Gây hỏa hoạn là chuyện lớn, không kẻ nào biết nghĩ mà lại làm như vậy. Cũng còn may là chiều nay không xảy ra chết người.
Nước mắt lăn dài, Diệp Anh sụt sịt, hai mắt đỏ hoe cô quay đi. Dù cô hận lão Hùng vô cùng nhưng… anh lại là người cô yêu.
– Tôi sẽ hỗ trợ Thành Vinh xây dựng lại nhà xưởng.
– Bố em… sẽ không chịu nhận sự giúp đỡ của anh đâu.
– Đừng nói là tôi.
Như vậy… liệu có công bằng cho anh không? Cô ngẩn ra nhìn anh, thực lòng muốn hỏi anh câu đó.
– Chỉ cần em hiểu là được.
Anh chua xót nhìn sâu vào đôi mắt đỏ ửng của cô, chưa bao giờ anh cảm thấy đau lòng cho ai đến thế. Dường như nước mắt của cô có gai đâm vào tim anh, làm anh đau nhói. Anh đưa tay lau đi dòng nước ấm nóng trên má cô. Nuốt ực một ngụm, đôi môi anh bất ngờ phủ xuống môi cô, nhẹ nhàng mơn trớn. Cảm giác như có luồng điện chạy khắp người, anh muốn nụ hôn đầu với cô kéo dài mãi mãi nhưng tiếng chuông điện thoại reo vang đúng lúc. Muốn chửi thề một tiếng, anh tiếc nuối nhìn cô hai má đỏ ửng thoát khỏi nụ hôn của anh, lập cập rút điện thoại từ túi áo. Tiếng quát lớn của ông Thành làm anh khẽ lắc đầu:
– Con lại đi gặp thằng đó hả? Về ngay cho bố! Đừng để bố phải lê cái chân bỏng này về cho con một trận!
Chị giúp việc đã lo lắng gọi báo cho bố cô rồi. Cô thở hắt một hơi, lắc người đẩy anh ra, áy náy nhẹ giọng:
– Em phải về rồi…
– Em đừng nghĩ nhiều, nhớ ngủ sớm đấy nhé! Chuyện đâu sẽ có đó.
Anh còn tham lam hôn chụt lên môi cô một cái rồi mới cho cô rời đi. Cô chạy nhanh về nhà, vừa lên phòng đã nhận được tin nhắn của anh.
“Tôi có một công ty nhỏ bên ngoài Sơn Hải, lấy danh nghĩa công ty đó tôi sẽ hỗ trợ Thành Vinh.”
Cô mỉm cười nhắn lại:
“Cảm ơn anh.”
“Nhận lời tôi là đủ, không cần cảm ơn.”
Cô phì cười, anh vẫn muốn nghe lời xác nhận từ cô. Đồ ngốc nghếch, cô như thế rồi anh còn cần gì cô nói thẳng nữa chứ? Cô nghĩ thầm. Nhưng đúng là chưa nghe lời đồng ý từ cô, anh còn lo lắng không yên!
Cô chưa kịp nhắn lại, màn hình đã hiện lên cuộc gọi đến của anh. Cô khẽ gạt nút nghe đưa lên tai.
– Diệp Anh, tôi yêu em.
Cô sững sờ trước lời yêu anh thẳng thắn gửi đến cô. Cơ thể như bất động, cô ậm ừ trong cổ họng, toàn thân như chìm trong bể mật anh đem đến. Anh mỉm cười hài lòng ngắt máy. Chỉ cần vậy là đủ, cô không từ chối anh!
Trưa hôm sau, quản đốc Huân gọi điện cho ông Thành. Lúc này ông vừa mới ăn xong suất cơm bệnh viện bà Hoài mua về. Bác sĩ yêu cầu ông phải nằm viện một tuần, bị treo chân làm ông muốn phát điên.
– Ông Thành, sáng nay công ty Hoàng An gửi email đến chúng ta, họ muốn hỗ trợ chúng ta xây dựng lại nhà xưởng bị cháy, điều kiện là chúng ta cho phép họ sử dụng nhà xưởng cùng nhân lực khi họ cần. Họ nói nhà xưởng bên họ chật chội nhiều lúc bí bách mà chưa thể chuyển địa điểm.
Công ty Hoàng An… một công ty nhỏ sản xuất bánh kẹo trước giờ ông có nghe nói đến nhưng không để tâm, bọn họ muốn hỗ trợ Thành Vinh của ông đúng vào lúc ông cần nhất sao? Ông mừng đến mức hai lỗ mũi như nở ra, hai mắt sáng lòa ông lập tức hỏi:
– Có chuyện tốt như vậy sao?
– Anh em đang rất phấn khởi, phía Hoàng An nói tuần tới chúng ta sang công ty họ ký hợp đồng. Cô Diệp Anh bảo với tôi cô ấy sẽ sang đó, ý ông thế nào?
– Chú bảo con bé đọc kỹ hợp đồng vào, đừng ký ẩu, trước khi ký phải chụp ảnh gửi cho tôi xem đã. Không thể để bọn họ lợi dụng chúng ta được, cái gì cũng phải rõ ràng!
Ông Thành đanh giọng, cố gắng che giấu niềm vui trong lòng. Số tiền khắc phục nhà xưởng quả thực ông chưa lo được, số hàng hóa nguyên vật liệu bị thiêu cháy đã tổn thất của ông quá nhiều… Được Hoàng An giúp sức, ông đúng là chưa bao giờ có thể nghĩ đến trường hợp này. Tất nhiên mọi chuyện đều cần phải cẩn thận, không thể biết bọn họ có âm mưu gì trong chuyện này.
Diệp Anh vâng dạ khi nghe chú Huân báo lại, chú không quên dặn cô phải chụp ảnh gửi bố cô trước khi ký. Cô đúng là đứa con gái hư, nhưng… cô yêu anh và tin anh. Anh muốn giúp cô… Không ai khác mà chính là anh! Niềm vui làm đôi mắt cô ngời sáng. Cô bước vội trở lại văn phòng, không muốn ai phát hiện ra tâm trạng rối bời cùng đôi gò má hồng ửng của cô lúc này. Làm việc mà tâm trạng cô cứ ở nơi nào… Cô nhớ vòng tay ấm áp, vòm ngực vững chãi, nhớ nụ hôn đầu vụng về anh trao đến cô…
– Diệp Anh!
Thành Nam đứng ở trước cổng công ty Thành Vinh chờ cô từ lúc nào. Cô lúng túng nhìn anh, lòng có chút ái ngại vì thời gian gần đây cô thường tránh anh.
– Chiều qua anh gọi mà em không nghe máy, chuyện Thành Vinh gặp hỏa hoạn… anh rất tiếc.
Thanh Nam áy náy nhìn Diệp Anh như muốn chia sẻ. Anh nói tiếp:
– Ban nãy anh đã xuống xưởng xem tình hình, Thành Vinh cần gì công ty nhà anh sẽ hỗ trợ hết mình.
– Cảm… cảm ơn anh nhưng… bên em cũng đang khắc phục rồi… Thành Vinh cần xây dựng lại nhà xưởng, tốn kém nhưng không phải là không thể làm được.
Thành Nam thở dài một hơi, anh không biết tình hình kinh tế của Thành Vinh, nghe Diệp Anh nói vậy anh không thể làm gì khác ngoài gật đầu.
– Tối nay em có vào viện Bỏng không, anh muốn vào thăm chú. Anh đưa em đi.
Diệp Anh vội xua tay từ chối:
– Em vào đó bây giờ đây, khi nào anh đến viện anh gọi em ra đón nhé!
Đúng lúc đó taxi phóng đến, cô liền chui vào xe như muốn trốn khỏi Thành Nam càng sớm càng tốt. Nhìn bóng chiếc xe khuất xa, hai mắt Thành Nam đanh lại, lửa giận bừng bừng cháy trong con ngươi đen hun hút. Anh vẫn chưa tìm được cơ hội thuận tiện để đẩy con Lệ lên giường Phan Đức, nhưng điều này chắc chắn sẽ sớm xảy ra!
Diệp Anh muốn tránh Thành Nam nên cô vào viện một lát rồi về sớm. Chẳng còn chịu sự quản lý sát sao của bố, cô vừa xuống taxi đã bị bàn tay ai đó ôm vào lòng như tranh thủ chút thời gian ít ỏi.
– Yêu mà cứ như đánh du kích thế này… em thấy tôi có tội nghiệp không?
– Hàng xóm nhìn thấy bây giờ… buông em ra đi!
Không những không buông mà anh còn kéo cô vào trong xe, xoay người cô lại anh đặt lên môi cô nụ hôn anh khao khát. Có những thứ nếm một lần rồi là muốn nếm mãi… Vậy mà, chẳng cần chuông điện thoại reo lên thì chính cô cũng lắc đầu, nóng ran mặt mũi cô nói:
– Đừng… đang trong xe.
– Vậy vào nhà!
– Làm sao có thể?
– Thế thì mặc kệ đi… có ai đâu!
Thuyết phục cô không dễ chút nào, cô nhất định không chịu. Cô nép mình vào ngực anh, khuôn mặt cúi gằm đầu dụi vào cổ anh tránh nụ hôn ép buộc. Trái tim anh đập loạn trước hành động đáng yêu, anh cũng đành phì cười. Đưa tay bẹo má cô một cái, anh cúi xuống thì thầm bên tai cô:
– Thứ hai gặp em ở Hoàng An. Sẽ chỉ có hai chúng ta.
Câu nói mờ ám của anh làm tai cô nóng muốn bốc khói. Cô im lặng như ngậm hột thị, đẩy anh ra bước khỏi xe. Dõi theo bóng dáng cô bước qua cổng nhà rồi khép lại, môi anh cong lên hài lòng. Cho đến lúc này anh có thể xác nhận, chuyện hỏa hoạn ở Thành Vinh không phải do ba anh làm! Liệu chuyện này chỉ đơn thuần là tai nạn hay có kẻ cố tình đâm chọc sau lưng? Khẽ lắc đầu, anh ra lệnh cho vệ sĩ lái xe đi.