Chương 3

Bất Diệt Truyền Thuyết

8.041 chữ

22-03-2023

Thạch Thiên xem một màn hương diễm vừa rồi, càng thêm dục hỏa khó nhịn, bởi vì hắn chỉ trộm quần dài, áo khoác, không có trộm quần lót, quần cứ nổi cao lên, thật muốn lập tức tìm kỹ viện tiết hỏa, nhưng trên người một đồng cũng không có, cái chuyện làm xong mà không trả tiền hắn không làm, tuy hắn muốn chạy trốn thì không ai có thể bắt được.

Hắn cũng không thực sự là không có tiền, mỗi một lần trước khi chết hắn đều đem tất cả tiền của bình sinh tích lũy tìm một chỗ cất giấu, đợi sau khi trọng sinh thì lấy ra dùng, một lần hắn trọng sinh vào Thanh triều, bởi vì không muốn cạo đầu, nên chạy ra hải ngoại chu du các nước, lúc tuổi già định cư tại châu Âu, trong hơn ngàn năm hắn sống đã tích lũy châu báu, tiền tài vô số, tại châu Âu có cả tòa thành của riêng mình, quả thực phú khả địch quốc, khi cảm thấy tử kỳ của mình buông xuống, mới đem đại bộ phận tài vật đưa vào ngân hàng Thụy Sĩ, bộ phận tài vật còn lại cùng tòa thành giao cho người hầu theo hắn nhiều năm, sau đó trở lại quê hương, tìm một nơi không có bóng người chờ chết.

Chạy qua hơn trăm dặm, qua mấy đỉnh núi, gặp một con đường nhựa, thỉnh thoảng có ô tô qua lại, Thạch Thiên cảm thấy ngạc nhiên, mình mới chết chừng một trăm năm, thời đại đã phát triển nhanh đến như vậy, ngay cả nơi hẻo lánh này cũng đã phát triển đường xá hoàn chỉnh như thế, so với đường xá ở các thành phố lớn của châu Âu hơn trăm năm trước cũng không thua kém, không biết hiện tại là ai làm hoàng đế, xem ra cũng có năng lực. Nhớ tới người đàn ông trên giường vừa rồi không để bím tóc, có lẽ là đã thay đổi triều đại, không phải Thanh triều, mình khi về nước cũng thấy có không ít người đang tạo phản, cách mệnh cái gì đó.

Thạch Thiên lần trước qua đời là năm 1908, khi đó châu Âu đã không ít ô tô, hắn chẳng những gặp qua, hơn nữa đã mua về đi chơi, nhưng mua về mới một ngày đã chán vì tốc độ quá chậm, còn không bằng tốc độ "tản bộ" của mình, liền đem thành vật trang trí.

Lúc này có một chiếc xe buýt công cộng đi ngang qua, Thạch Thiên thầm nghĩ xe hiện tại thật lớn, xe ngồi tới hơn 20 người, tốc độ so với ô tô nhanh nhất mà mình mua lúc trước cũng nhanh hơn nhiều, nhất định là đại tài chủ, hoặc là đại gia tộc, bằng không xe sao lại có tới hơn 20 người, không bằng đuổi theo kiếm chút tiền tiêu, liền phi thân hướng bề phía xe buýt công cộng mà chạy tới.

Người hai bên đường càng ngày càng nhiều, người xe trên đường cũng nhiều lên, Thạch Thiên sợ làm người khác sợ hãi, chỉ có thể rời đường, ẩn giấu thân hình ở xa xa phía sau. Quả nhiên chiếc xe kia sau khi tiến vào thành phố liền ghé vào hậu viện một tòa nhà lớn. Thạch Thiên giảm tốc độ chậm rãi đi đến, thấy hậu viện kia lại có mấy chục chiếc xe như vậy, không ít người lên xe xuống xe thật náo nhiệt.

Từ trong nhà đi ra một người, nói với Thạch Thiên: "Tiểu tử, đi Bạch phụ hương sao? Ba đồng một người, lên xe mua vé, không cần vào trong trạm mua".

Thạch Thiên lắc lắc đầu hỏi: "Đây là nhà ai, rất có khí phái, có nhiều xe như vậy".

Người nọ nghĩ đến đụng phải một kẻ ngu ngốc, trợn mắt nhìn hắn rồi đi níu kéo một hành khách khác, Thạch Thiên thấy vẻ mặt hắn vô lễ, trong lòng tức giận, liền nắm lấy cổ áo người nọ quát: "Tiểu quỷ, đang hỏi ngươi đó".

Người nọ là lưu manh bến xe, chuyên môn giúp xe kiếm khách mà sống qua ngày, bình thường hay cùng những người khác tranh dành hành khách, đánh nhau cũng là cơm bữa, hiện tại lại bị một tên trẻ con chừng mười lăm mười sáu tuổi mặc đồ nông dân nắm lấy cổ áo kêu hắn là "tiểu quỷ", thì làm sao mà nhẫn nhịn được, liền vung quyền nhắm mặt Thạch Thiên mà đánh tới.

Thạch Thiên sao có thể để cho hắn đánh trúng, đưa tay chụp lấy nắm tay hắn, nhẹ nhàng xiết lại, chợt nghe âm thanh xương cốt vỡ ra, người nọ hét thảm một tiếng, đau đến gương mặt đỏ rực vặn vẹo méo mó, mồ hôi to bằng hạt đậu rơi xuống, nếu không phải cổ áo đã bị Thạch Thiên nắm lấy, thì có thể đã co quắp ở trên mặt đất rồi.

Không ít người nghe được âm thanh nhìn về phía này, Thạch Thiên đem người nọ kéo tới một góc sáng: "Nói!"

Người nọ dau đến quên mất Thạch Thiên hỏi cái gì, run giọng hỏi: "Nói… nói cái gì? Lão… lão Đại…"

Thạch Thiên nói: "Là nhà của ai?"

Người nọ nói: "Đây… đây là bến… bến xe. Lão… lão Đại, anh xem trên biển đó".

Thạch Thiên ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên có một tấm biển lớn ghi "Bến xe", ngạc nhiên nói: "Chữ sao lại thay đổi như vậy, đó là chữ "xe" sao. Hiện tại là năm gì, triều đại gì?" Khi hắn chết vẫn chưa có chữ giản thể, tự nhiên là không biết.

Người nọ thầm nghĩ hôm nay đụng phải thằng điên rồi, lại hỏi hắn hiện tại là triều đại gì, nhắm chừng đây là chứng ảo tưởng do xem tiểu thuyết nhiều quá, kẻ điên giết người không tính là phạm pháp, nên cũng không dám chọc hắn, trong lòng càng thêm sợ hãi, cố chịu sự đau nhức trên tay nói: "Hiện tại là năm 2009, triều… triều đại… cái này… hiện tại không gọi là triều đại, gọi là nước Cộng hòa dân chủ nhân dân Trung Hoa".

Thạch Thiên thầm nghĩ hiện tại là năm 2009, vậy từ khi mình qua đời lần trước cho tới khi trọng sinh đã qua 101 năm rồi, hiện tại tên nước lại dài như vậy sao, lại hỏi: "Hiện tại Hoàng đế là ai?" Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Người nọ đã xem Thạch Thiên là thằng điên, đối với vấn đề hắn hỏi cũng không lấy làm kỳ quái, thành thành thật thật hồi đáp: "Hiện tại không có Hoàng đế, đất nước do Đảng cộng sản lãnh đạo, quan lớn nhất là Chủ tịch, Thủ tướng vân vân… đều là nhân dân tuyển cử".

Thạch Thiên tại châu Âu nhiều năm, Đảng cộng sản hắn biết, cũng biết chế độ tuyển cử, lẩm bẩm nói: "Xem ra thế giới này biến hóa rất lớn" rồi buông người nọ ra.

Người nọ ngồi bệt xuống đất, nhìn bàn tay tê dại sưng to của mình, chỉ dám thầm kêu xui xẻo, đang muốn đứng dậy đi tới bệnh viện, trước mắt bóng người chợt lóe, Thạch Thiên đã ngồi chồm hổm ở trước mặt hắn, người nọ cả kinh nói: "Lão… lão Đại".

Thạch Thiên nói: "Đừng sợ, không đánh ngươi đâu, lão tử thiếu chút nữa quên hỏi một vấn đề quan trọng nhất".

Người nọ quả quyết nói: "Ồ… có gì cứ hỏi, ta nhất định… nhất định nói cho lão Đại".

Thạch Thiên gật đầu nói: "Trong thành này ai có tiền nhất? Tốt nhất là xấu một chút".

Người nọ nói: "Có tiền nhất thì ta không biết, bất quá vừa có tiền mà lại xấu xa, thật ra cũng biết một người".

Thạch Thiên nói: "Ừm, nói mau".

Người nọ nói: "Hắn tên là Trương Cường, là cháu của Huyện trưởng, ỷ vào quan hệ mà không chuyện xấu gì mà không làm, còn nuôi dưỡng một dám côn đồ, trong huyện này không ai mà không sợ hắn".

Thạch Thiên nói: "Được rồi, hắn ở nơi nào?"

Người nọ cười khổ nói: "Cái này ta cũng không biết… thật… thật mà… biết nhất định sẽ nói cho ngài".

Thạch Thiên xem bộ dáng của hắn cũng không giống là lừa mình, lại hỏi: "Còn một vấn đề nữa, trong thành phố kỹ viện ở chỗ nào?"

Người nọ ngây người nói: "Kỹ… Kỹ viện. Hiện tại không có kỹ viện" Thấy Thạch Thiên nhíu mày, vội hỏi: "Bất quá các cô gái làm chuyện này cũng không ít, ngài xem ở bên kia, chính là kỹ nữ ở các khách sạn nhỏ gần bến xe, đến bến xe kiếm khách, ngoài ra trong các ngõ cũng có".

Thạch Thiên nhìn về phía bên dó, quả nhiên có mấy cô gái ăn mặc khá bắt mắt, đang hướng tới hành khách ở bên xe nói cái gì đó, cẩn thận nhìn lại thì thiếu chút nữa muốn ói ra, cả đám tay chân thô kệch, mắt lồi mũi lõm, miệng khi mở ra giống như cái bồn máu vậy thiếu chút nữa là hù chết người, cả kinh nói: "Hiện… Hiện tại… đều là bộ dáng này sao?"

Người nọ nói: "Đẹp cũng có, ở tại khách sạn đó, đúng rồi, trong huyện chỉ có một khách sạn là dám mạnh mẽ công khai".

Thạch Thiên vui mừng nói: "Ngươi sao lại không nói sớm, đưa tay ra đây".

Người nọ hoảng sợ nói: "Lão… lão Đại, ta… ta… ta không nói dối câu nào".

Thạch Thiên cũng không dông dài với hắn, đưa tay điểm lên mấy huyệt đạo trên người hắn, giúp hắn tạm thời không đau, sau đó cầm lấy cánh tay bị mình bóp võ xương của hắn, dùng nội lực đem xương cốt vỡ vụn tiếp lại, sau đó giải huyệt cho hắn nói: "Trong một tháng không động tới chỗ bị thương thì không sao cả".

Người nọ cảm giác quả thật đã đỡ hơn rất nhiều, đang muốn cảm ơn thì Thạch Thiên đã không thấy nữa, nếu không phải hiện tại là ban ngày, thực tưởng đã gặp quỷ rồi.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!