Chương 22: Soái Ca ??

[Dịch] Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Đào An Dật

5.812 chữ

08-11-2023

Năm đó, Hứa Trăn cũng không hoàn toàn cạo trọc đầu. Chính xác mà nói, tóc hắn chỉ quanh quẩn ở kiểu đầu đinh và đầu trọc mà thôi.

Về phần nguyên nhân…

Rất đơn giản.

Đi cắt tóc ở quán còn phải tốn tiền, mà sư phụ nhà mình sẽ không cạo đầu, ông ấy chỉ cạo râu.

Thế là Hứa Trăn đành phải “cạo trọc” ba lần hằng năm. Đầu trần truồng rồi nhiều năm như vậy, hắn cũng rất thoải mái.

"Đầu trọc đương nhiên không có gì kỳ quái, " Kiều Phong cố gắng cân nhắc dùng từ, "Có rất nhiều nam diễn viên khi diễn kịch cũng cạo trọn đầu. Nhưng kiểu tóc rất ảnh hưởng đến hình tượng. Cậu mang đầu trọc này đi gặp ngươi ta, nói chung sẽ phải chịu thiệt thòi.”

Hắn kiên nhẫn giải thích: "Dù sao, nhân vật Ngọc Lang Giang Phong này, cái gì cũng không có, nhưng thứ tuyệt không thể thiếu thì chính là nhan sắc.”

Hứa Trăn không phải người cố chấp. Hắn nghe Kiều Phong nói như vậy, cũng cảm thấy có chút đạo lý, thế là miễn cưỡng đồng ý mang tóc giả.

Chịu người ủy thác, hết lòng vì việc của người khác. Đã đồng ý với người ta đi diễn kịch, nhất định không thể gây hỗn loạn. Điều đó cũng không phù hợp với nguyên tắc làm người và làm việc của mình.

Rất nhanh, trợ lý Chu Hiểu Mạn tự mình kéo ra thùng trang điểm, tay chân lanh lẹ bắt đầu trang điểm cho Hứa Trăn.

Hứa Trắn cũng rất phối hợp trang điểm, từ mặt cho đến mắt. Nhưng khi nhìn thấy Chu Hiểu Mạn lấy ra một thỏi son môi, hắn lập tức nổi da gà toàn thân, nhịn không được nói: "Nhất định phải bôi cái này sao?”

Đại nam nhân thì cần gì son môi!

Mặc dù lúc trước diễn Tuyết Trúc, hắn cũng hóa trang rất kỹ nhưng hôm đó là ở phim trường, giống như hát hí khúc trên sân khấu. Còn hôm nay, chính là ngày thường đó??

Chu Hiểu Mạn đầu lắc, nói: "Không được không được, cái này nhất định phải bôi. Anh cứ tin tôi, thỏi son này có màu sắc rất tự nhiên, bôi vào chỉ điểm thêm chút khí sắc tươi tắn, không hề khoa trương.

"Ai nha, đã trang điểm mắt mà không tô môi mới kỳ quái đó.”

". . ."

Hứa Trăn nghe cô giày vò mình một hồi lâu, thực sự không lay chuyển được, cho nên đành phải miễn cưỡng đồng ý.

Được rồi, tôi bây giờ không phải là Hứa Trăn, mà là "Hứa Chân", chuyện gì cũng không phải tự mình mất mặt. Đúng vậy, đây là Hứa Chân muốn son môi chứ không phải mình.

Hứa Trăn đang tự lứa dối mình.

Chu Hiểu Mạn thấy hắn đồng ý, cười hắc hắc, lập tức xoát xoát xoát lấy ra ba màu son khác nhau, sáu cây cọ môi, hai lọ kem che khuyết điểm và một cây chì kẻ môi, xếp ngay ngắn thành một hàng, cẩn thận trang điểm môi.

Trên thực tế, mới vừa rồi Chu Hiểu Mạn còn không biết xấu hổ nói: Thật ra môi của Hứa Trăn không đẹp lắm.

Ưu điểm lớn nhất của hắn chính là mình hạc xương mai, khuôn mặt và lông mày rất xuất sắc nhưng đôi môi lại hơi dày, không hài hòa với tổng thể.

Nhưng, đây không phải là một vấn đề lớn. Vẻ đẹp nằm trong xương chứ không phải ở làn da.

Ý nghĩa của trang điểm là phát huy tối đa điểm mạnh và tránh điểm yếu, chỉnh sửa khuyết điểm, mọi vấn đề về da đều có thể được giải quyết bằng cách trang điểm phù hợp. Nếu không khắc phục được là do tay nghề của thợ trang điểm chưa tốt.

Sau hơn mười phút, Chu Hiểu Mạn rốt cuộc cũng trang điểm xong môi, nhìn thoáng qua cũng khá hài lòng với tay nghề của mình.

Sau đó, cô lấy tóc giả ra, giúp Hứa Trăn đội rồi dùng máy sấy tóc tạo kiểu đơn giản cho hắn. Sau khi trang điểm xong, Chu Hiểu Mạn đứng dậy khỏi ghế đẩu, lùi lại hai bước, dự định thưởng thức tác phẩm của mình.

Nhưng mà.

Một giây sau.

Cô bỗng nhiên há to miệng.

Chu Hiểu Mạn ngơ ngác nhìn người trẻ tuổi trước mắt, bỗng nhiên ý thức được một việc: Hứa Trăn không phải là Hứa Trí Viễn.

Dù hai người là anh em sinh đôi với độ giống nhau lên đến hơn 95% nhưng họ vẫn không phải là cùng một người.

Sự khác biệt giữa họ có thể rất nhỏ, chẳng hạn như lông mày của Hứa Trí Viễn cau lại, mắt hắn rất mệt mỏi và cáu kỉnh, như thể cả thế giới đang tiếc thương cho hắn.

Ví dụ, hồi còn nhỏ, Hứa Trí Viễn lăn lộn trong nhiều đoàn làm phim nát, dùng quá nhiều đồ trang điểm giá rẻ, điều này gây ra các vấn đề nghiêm trọng về da. Nhưng Chu Hiểu Mạn không để ý điều đó, Hứa Trí Viễn là diễn viên cho nên thường xuyên trang điểm là việc đương nhiên.

Mà Hứa Trăn không chỉ không hóa trang, thậm chí cả tóc cũng không có.

Ngay lúc này, Hứa Trăn rốt cuộc mang tóc giả xong và trang điểm kỹ càng, Chu Hiểu Mạn mới nhận ra rằng giá trí nhan sắc của Hứa Trăn cao hơn anh em song sinh của mình rất nhiều. Khí chất đơn thuần, gần như khác nhau một trời một vực.

Trang điểm cho Hứa Trăn giống như sửa lại tất cả khuyết điểm của Hứa Trí Viễn, biến thành một bộ dáng hoàn mỹ trong mắt của cô. Chu Hiểu Mạn bình tĩnh nhìn thiếu niên trước mắt, gần như không thể dời đi chỗ khác.

Cũng may, Hứa Trăn chỉ nghĩ Chu Hiểu Mạn đang kiểm tra "Vật phẩm", cho nên không quá chú ý việc cô nhìn mình chằm chằm ở khoảng cách gần như vậy. Dù sao, khuôn mặt này cũng không phải của mình, nó chỉ đơn thuần là một bức vẽ với nhiều cảm xúc khác nhau.

Kiều Phong đứng bên cạnh, thấy cô đã xong công việc của mình, hắn liền vội đứng lên, đi tới chọn ra một chiếc áo len cardigan màu trắng, một chiếc quần đen và đôi giày thể thao. Sau đó nhìn Hứa Trăn nói: "Mau thay bộ đồ này đi.

"Vừa rồi tôi đã liên lạc với bọn họ, hẹn nhau ở quán cà phê bên cạnh phim trường, chúng ta mau…” Kiều Phong nói được nửa câu, bỗng nhiên ngừng lại. Hắn nhìn thấy Hứa Trăn đứng dậy, quay đầu nhìn về mình.

Vãi Chưởng…

Kiều Phong chấn động trong lòng.

Bị nhan sắc đánh thẳng vào mặt ở khoảng cách gần như vậy khiến hắn lập tức cứng họng. Hứa Trăn nhìn thấy phản ứng của Kiều Phong cũng bắt đầu nghi ngờ.

Chuyện gì vậy?

Trang điểm xấu lắm sao?

Thậm chí khiến người khác hoảng sợ?

Hắn vội vàng bước nhanh vào phòng tắm để nhìn mình thông qua giương lớn.

Sau đó.

Đối mặt với hình ảnh phản chiếu trong gương, Hứa Trăn sững sờ. Trong lòng chợt nảy ra một ý nghĩ lạ lùng:

Vị soái ca này, cậu là ai thế??

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!