Bác Sĩ Thiên Tài

/

Chương 16: Cậu cho rằng cậu là Quan Thế Âm Bồ Tát, Như Lai Phật Tổ chắc?

Chương 16: Cậu cho rằng cậu là Quan Thế Âm Bồ Tát, Như Lai Phật Tổ chắc?

Bác Sĩ Thiên Tài

Liễu Hạ Huy

13.269 chữ

12-07-2023

Bạch Ngọc Kinh trong tiểu thuyết Cổ Long đã từng nói: Trong chốn giang hồ khó dây vào nhất là ba loại người - ăn mày, hòa thượng, nữ nhân.

Trong xã hội hiện đại, chúng ta khó có cơ hội đi trêu chọc đám ăn mày và hòa thượng, thậm chí còn không thấy được hòa thượng với ăn mày đúng nghĩa. Dĩ nhiên, trên đường có không ít những người dây dưa xin tiền, nhưng bọn họ không được tính là đệ tử dưới quyền của Hồng Thất Công. Còn về phần hòa thượng thì đã sớm là thành phần tử tri thức được hưởng bổng lộc cao cấp của quốc gia rồi.

Loại bỏ hai loại trước, duy chỉ còn một loại khó dây vào nhất chính là nữ nhân.

Thật bất hạnh, Tần Lạc lại trêu chọc đúng phải một nữ nhân như vậy.

Nếu như có loại lựu đạn mua năm tiền một quả, Trần Hiểu Tuyết chắc chắn sẽ mua một lố ném ở đây.

Nàng thực sự hận thấy xương đôi cẩu nam nữ trước mặt, cứ mỗi lần nhớ tới việc hôm qua mình tiểu ra quần trước mặt mọi người là nàng lại nghiến răng ken két. Đó quả thực là việc nhục nhã nhất trong đời người mà.

Càng khiến nàng tức giận hơn nữa là đến giờ vẫn chưa gọi được điện thoại cho Vương Hạo. Có lẽ hắn cho rằng hành vi của nàng đã làm hắn mất thể diện, sợ là việc giữa hai người kết thúc hẳn rồi.

Hắn ta chính là chủ két tiền của nàng, vậy mà cứ kết thúc dễ dàng như vậy.

Cả ngày hôm qua nàng không tài nào ngủ yên được, không phải vì tình cảm thất bại nên bị sốc, mà là nàng luôn suy nghĩ xem nên làm thế nào để con tiện nữ nhân Lâm Hoán Khê kia thân bại danh liệt.

Không ngờ bây giờ cơ hội đã được bày ra trước mắt, đôi gian phu dâm phụ này dám công khai đi đến trường đại học.

Lần này xem các người trốn tránh thế nào, ta không đem chuyện xấu của các người rêu rao cho mọi người biết thì không chịu được.

"Sao? Không nói gì à? Thân là giảng viên, nhưng lại đi cua sinh viên của chính mình. Đây không phải là một chuyện tốt đáng để khoe sao? Không biết chủ nhiệm viện sau khi biết được chuyện này thì sẽ nghĩ thế nào? Những đồng nghiệp và sinh viên khác biết chuyện rồi sẽ nói gì đây?" Trần Hiểu Tuyết với tư thế của người thắng cuộc, mặt dương dương tự đắc nói.

Nàng đã quyết định rồi, chuyện này dù thế nào cũng phải báo cáo cho chủ nhiệm viện Hơn nữa trong tay nàng vẫn còn nắm giữ tội chứng của họ, họ muốn nói dối cũng không được.

Lâm Hoán Khê nhướng mày ngài, đang muốn lên tiếng phản bác thì lại bị Tần Lạc nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh giá.

Đây là lần đầu tiên Lâm Hoán Khê bị nắm tay như vậy trước trước đám đông, nên nhất thời hoảng hốt, ngay cả mình đang định nói gì cũng quên béng mất.

Điều này giúp cho Tần Lạc có cơ hội nói trước, hắn làm ra vẻ rất tức giận, mắt nhìn chằm chằm Trần Hiểu Tuyết, nói:"Chuyện của tôi với cô Lâm cần cô phải quản à? Chúng tôi có chỗ nào đắc tội với cô? Sao cô cứ phải đối đầu với chúng tôi ở mọi nơi thế?"

"Tôi luôn đối đầu với cậu? Hỏi lại cô Lâm thân yêu của cậu đi. Là cô ta luôn đối đầu với tôi mới đúng." Trần Hiểu Tuyết chỉ đầu ngón tay được sơn móng màu bạc đen vào mặt Tần Lạc, nói:"Cậu không đắc tội với tôi? Hôm qua ở Tân Thế Giới không phải cậu..."

Trần Hiểu Tuyết nói tới đây thì nghẹn giọng, bảo nàng thừa nhận việc hôm qua "tồ dầm" ở trung tâm mua sắm còn khó chịu hơn so với việc ở trước mặt mọi người tát nàng hai phát.

Nàng cứ nghĩ mãi không ra, rằng hôm qua tại sao mình lại đột nhiên có ý muốn đi tiểu mãnh liệt như vậy?

Nàng không có đau bụng, lúc trước ở trong quán cà phê cũng vừa mới giải quyết xong.

Ngoại trừ đem trách nhiệm đẩy lên người gã khốn kiếp lạ kỳ này thì quả thật nàng không nghĩ ra được bất cứ nguyên do nào khác. Dù sao lúc đó gã cũng cố tình đến gần nàng.

"Ở Tân Thế Giới thì làm sao?" Tần Lạc vẻ mặt mờ mịt hỏi. Cái điệu bộ vẻ mặt kia, ai trông thấy cũng muốn tới tát cho một phát, kiểu tát mà hai mươi đồng một phát ấy.

"Cậu....cậu vô sỉ." Trần Hiểu Tuyết cả người run bần bật, nếu không phải phấn trang điểm trên mặt thuộc loại hàng hiệu thì chắc đã rơi lả tả như gàu rồi.

"Tôi còn chưa biết chuyện gì xảy ra mà? Sao lại vô sỉ chứ? Cô đừng chụp mũ người ta như vậy chứ?" Tần Lạc vẫn tỏ vẻ vô tội, nói.

"Giỏi, giỏi lắm, thực sự là rất giỏi. Cậu cứ giả bộ đi...xem tôi xử lý hai người như thế nào." Trần Hiểu Tuyết cười nhạt, quyết định không tiếp tục cùng bọn họ đùa giỡn mồm miệng vô nghĩa như này nữa. Nàng chuẩn bị trở về phòng làm việc, đem chứng cứ nàng có đưa cho chủ nhiệm viện và các đồng nghiệp xem.

Thấy Trần Hiểu Tuyết giận đùng đùng bỏ đi, Tần Lạc ở đằng sau hô lên:"Ý cô nói tới chuyện cô "tồ dầm" ở Tân Thế Giới sao? Yên tâm đi, chúng tôi sẽ không nói chuyện này ra đâu."

Trần Hiểu Tuyết loạng choạng, thiếu chút nữa là đạp trượt ngã lăn lông lốc xuống cầu thang rồi.

"Đồ khốn kiếp chết tiệt, tôi sẽ khiến cậu chết không có chỗ chôn." Trần Hiểu Tuyết nghiến răng nghiến lợi nguyền rửa, khóe mắt đã hơi ươn ướt, có vẻ như sắp khóc.

"Chúng ta đi thôi." Lâm Hoán Khê nói.

Tần Lạc nhìn mặt Lâm Hoán Khê, cười nói:"Chị thông cảm cho cô ta?"

"Cô ấy cũng chỉ là một nữ nhân đáng thương mà thôi." Lâm Hoán Khê gián tiếp thừa nhận.

"Người đáng thương ắt có chỗ đáng trách, không nên chỉ vì cô ta là nữ nhân mà dễ dàng bố thí sự thương hại. Sức phá hoại của loại nữ nhân như vậy có thể so với một đám đàn ông. Không tin chị cứ chờ xem, đợi lúc chị trở về thì cả phòng đã biết chuyện chị cùng sinh viên yêu nhau. Nếu như họ hiểu lầm chị thì tốt nhất là chị nên dẫn họ đến chỗ tôi dạy." Tần Lạc nhún vai nói.

Nếu nói có nam nữ bình đẳng, vậy thì tất cả mọi thứ cũng đều phải bình đẳng. Sự hưởng thụ quyền lực đi kèm với nghĩa vụ. Yêu, hoặc là thù hận.

Nếu như ngươi không chịu nổi hậu quả của thất bại, thì tốt nhất không nên tham gia vào trò chơi.

Lâm Hoán Khê gật đầu, giống như là bị những lời nói của Tần Lạc làm cho xúc động. Chẳng qua nàng vẫn bước vội vàng, dẫn hắn bước qua góc sân trường đại học y khoa Yên Kinh đầy nắng ấm.

Rất nhiều sinh viên chỉ trỏ theo bóng lưng của hai người, xen lẫn vào đó là những tiếng bàn luận nho nhỏ, có hai ba câu truyền tới tai của họ.

"Trời ạ, đây không phải là "Băng sơn lão sư" của chúng ta sao? Không phải ta đang nhìn nhầm đấy chứ?"

"Đúng vậy, núi băng tan chảy từ khi nào vậy? Ta vốn còn cho rằng cô giáo Lâm là thạch nữ đấy!"

"Vậy người đàn ông kia là ai? Bộ dạng trông rất khoa trương... thậm chí còn mặc trường bào nữa..."

Tần Lạc thiếu chút nữa là quay lại tẩn cho đứa nói câu kia một trận, mịa đứa nào nói mặc trường bào là khoa trương?"

Ta đây hướng nội, hướng nội, có hiểu không hả?

Thôi bỏ đi, toàn lũ trẻ con, có nói các ngươi cũng không hiểu.

Đi qua ba con đường lát đá, ba cái hồ lớn cùng một sân bóng rổ, Lâm Hoán Khê mới dẫn Tần Lạc tới một tòa nhà làm việc xa hoa.

Trên cửa tòa nhà có treo một tấm bảng màu vàng, ở trên có viết: Dãy nhà làm việc của học viện Trung y dược.

Hai người đi thẳng lên tầng ba, Lâm Hoán Khê chỉ vào một căn phòng ở cuối hành lang, nói:"Đó chính là phòng làm việc của chủ nhiệm Quách chủ nhiệm học viện Trung y dược. Hiệu trưởng Lệ đã nói qua với ông ấy, trước tiên cậu tới trình diện với ông ấy, ông ấy sẽ sắp xếp công việc cho cậu."

"Được, tự tôi đi trình diện là được rồi, chị trở về làm việc đi. Nhớ kỹ lời tôi nhé, nếu như bọn họ làm khó chị thì cứ dẫn họ đến chỗ tôi làm." Tần Lạc một lần nữa nhắc nhở.

Hắn biết, vở kịch nhất định sẽ diễn ra đúng như mình dự đoán.

Người tốt làm việc tốt thì lắm cách quái lạ, nhưng người xấu làm việc xấu chỉ có mấy cách mà thôi.

"Hiểu rồi." Lâm Hoán Khê liếc Tần Lạc một cái rồi xoay trở lại đường cũ.

Nhìn đồn bộ đầy đặn được che lại bởi bộ đồng phục màu bạc cứ lắc lắc theo từng bước di chuyển, Tần Lạc không nhịn nổi nuốt một ngụm nước bọt.

******************************

Bởi vì có hiệu trưởng Lệ hết lòng nên chủ nhiệm Quách đối xử với Tần Lạc khá khách khí. Học viện Trung y dược có khóa trình ba môn thiếu giảng viên, "Lý luận căn bản Trung y", "Hoa Hạ y học sử" và "Trung y chẩn đoán học", chủ nhiệm Quách để Tần Lạc lựa chọn dạy một môn.

Tần Lạc lựa chọn "Trung y chẩn đoán học", bởi vì môn này rất dễ giúp sinh viên kết hợp được lý luận và thực tiễn.

Còn về phần "Lý luận căn bản Trung y" và "Hoa Hạ y học sử" cũng không phải là không quan trọng, nhưng chính vì nó quan trọng nên Tần Lạc mới nghĩ nên để cho giảng viên giỏi giang và nhiều kinh nghiệm hơn tới đảm nhận.

Khước từ ý tốt muốn tự đưa hắn đến lớp của chủ nhiệm Quách, Tần Lạc ôm đống sách vừa mới nhận được đi tới phòng học ba lẻ sáu. Bên trong chỉ có thưa thớt mấy chục sinh viên, tất cả đang túm năm tụm ba cười đùa trò chuyện cái gì đó.

Giảng viên mới đi nhậm chức như Tần Lạc căn bản không gây ra phản ứng gì lớn.

Dĩ nhiên, lúc này sợ cũng chẳng có ai tin hắn là một giảng viên cả.

Bởi vì còn chưa tới thời gian vào lớp nên Tần Lạc kiếm một chỗ trống ở hàng ghế đầu để ngồi.

Ngồi bên cạnh hắn là một cô gái đội mũ lưỡi trai, tóc dài đen nhánh mềm mại xõa xuống hai vai, gương mặt thanh tú động lòng người, con ngươi vừa đen lại vừa sáng, đôi mắt to tròn, lông mi thon dài. Nói tóm lại là khuôn mặt xinh đẹp vô cùng, giống như một cô búp bê bằng sứ vậy.

Nước da trắng nõn nà, dáng người yểu điệu, khi ngồi có cảm giác như còn cao hơn Tần Lạc một chút.

Dĩ nhiên, Tần Lạc cảm thấy nguyên do nàng cao hơn hắn chủ yếu là vì nàng đội mũ. Đây là một hành động ăn gian, không thì hắn đội một cái mũ cao một thước, lúc đó so với Diêu Minh hắn còn cao hơn nhiều.

Cô nàng đội mũ màu hồng, người hơi ngửa ra đằng sau, tai đeo tai nghe mải mê nghe nhạc.

Cô nàng thấy bên cạnh mình có người ngồi, hơn nữa còn là một nam sinh xa lạ thì lấy làm ngạc nhiên, gỡ tai nghe xuống, hỏi:"Cậu là ai? Sao tôi chưa thấy cậu bao giờ?"

"Tôi vừa mới tới." Tần Lạc cười nói. Nguồn truyện: Truyện FULL

Thấy nam sinh cười, cô gái cũng không khỏi bật cười, đôi mắt tròn to nheo lại như ánh trăng non, nàng cười nói:"Cậu khỏe chứ, tôi là Vương Cửu Cửu, cậu có thể gọi là Tiểu Cửu hoặc là A Cửu."

"Vương Cửu Cửu? Sao tên cậu lại kỳ lạ như vậy?" Tần Lạc hỏi.

"Trời, lạc hậu quá! Dùng số học đặt tên mới là mốt, cậu không hiểu đâu. Hơn nữa, tên của tôi còn có hàm ý đặc biệt, khi mẹ tôi sinh tôi ra thì đúng vào lúc chín giờ chín phút ngày mùng chín tháng chín, cho nên bố tôi mới đặt cho tôi cái tên như vậy." Vương Cửu Cửu trợn tròn mắt, có vẻ nàng rất bất mãn với việc Tần Lạc nói tên của nàng kỳ lạ.

"Được rồi, cậu tên gì?"

"Tần Lạc." Tần Lạc giới thiệu qua tên mình rồi lại cắm đầu vào quyển sách giáo khoa. Hắn chưa đi dạy bao giờ, nên không biết tí nữa lên bục sẽ phải nói cái gì nữa.

Thấy nam sinh có dũng khí ngồi trước mặt mình bỗng nhiên không nói gì nữa, Vương Cửu Cửu cảm thấy có chút hiếu kỳ.

"Nghe nói sắp tới có một giảng viên mới tới dạy "Chẩn đoán học" ở lớp chúng ta, cậu có biết việc này không?" Cô nàng dò hỏi.

"Đã nghe qua." Tần Lạc gật đầu nói.

"Biết tin nhanh vậy sao? Tôi còn tưởng là thông tin của tôi là nhanh nhạy nhất." Cô nàng tỏ vẻ tiếc nuối, giống như tin tức của nàng không phải là "có một không hai" khiến nàng thấy rất mất mặt vậy.

"Tôi cũng chỉ vừa mới biết mà thôi." Tần Lạc nói, đúng là hắn chỉ vừa mới biết mình sẽ dạy "Trung y chẩn đoán học" cho lớp này.

"Ồ, một người mới tới như cậu mà có tin tức nhanh nhạy như vậy là lợi hại lắm rồi đó." Cô nàng khích lệ:"Cũng không biết giảng viên mới này có ổn không. nếu mà không ổn thì không chừng sẽ bị bọn tôi đuổi ra ngoài."

"Đuổi ra ngoài?" Tần Lạc tỏ vẻ kinh ngạc, hỏi.

"Đúng vậy, không có bản lĩnh mà còn dám chạy tới đây nhận học trò, dĩ nhiên phải đuổi bọn họ đi, bọn tôi đã đuổi hai giảng viên đi rồi đấy..." Vương Cửu Cửu không phát hiện ra vẻ mặt quái dị của Tần Lạc, trong giọng không giấu nổi sự tự hào.

"Chất lượng dạy học của họ kém lắm sao?" Tần Lạc hỏi, biết người biết ta trăm trận trăm thắng a, hắn không thể nào lại đi vào vết xe đổ được.

"Đâu chỉ tệ, mà quả thật là không đỡ nổi. Cũng không biết là thầy lang giang hồ từ sơn cốc khe suối nào chui ra nữa, vấn đề bọn tôi hỏi không trả lời, một bạn học bị đau ruột thừa cấp tính lại bị chẩn trị thành ăn đồ ôi đau bụng, thiếu chút nữa là toi mạng con nhà người ta rồi."

"Người như vậy mà cũng có thể làm giảng viên sao?" Tần Lạc trợn trừng hai mắt.

"Nhờ quan hệ thôi." Vương Cửu Cửu bĩu môi dè bỉu, cô nàng làm động tác này trái lại còn trông rất đáng yêu.

"Giảng viên mới chắc chắn sẽ không tệ như vậy." Tần Lạc khẳng định.

"Khó nói." Cô lắc đầu.

Tiếp đó vẻ mặt trở nên mơ màng, nói:"Có điều, bản thân tôi cũng hy vọng có thể có một người tài đức vẹn toàn, tốt nhất là giảng viên trẻ tuổi đẹp trai tới dạy môn này."

"Mộng đẹp của cậu sẽ thành sự thật." Tần Lạc nói.

"Cậu cho rằng cậu là Quan Thế Âm Bồ Tát Như Lai Phật Tổ chắc? Tôi nói gì thì sẽ là như vậy sao?" Cô che miệng cười duyên.

Tần Lạc đang muốn trả lời thì chuông vào giờ học vang lên.

"Mộng đẹp cậu sẽ thành sự thật." Tần Lạc lặp lại với cô nàng.

Dưới cái nhìn soi mói của sinh viên cả lớp, hắn cắp sách giáo khoa bước lên bục giảng, nói:"Tôi là Tần Lạc, Tần trong Tần triều, Lạc trong Lạc Thủy."

Tần Lạc xoay người, dùng phấn viết tên mình lên bảng đen như du long bay lượn. Khi còn bé gia gia đã bắt hắn luyện tập thư pháp, cho nên hắn rất tự tin đối với chữ của mình.

"Tôi là thầy của các bạn. Sau này, môn "Trung y chẩn đoán học" sẽ do tôi dạy, bây giờ chúng ta vào học."

Cả lớp im re không tiếng động, mọi người còn chưa hết chấn động vì cảnh tượng trước mắt.

"Oh, my god! Không ngờ cậu ta lại là giảng viên, sao cậu ta có thể là giảng viên chứ? Để tôi chết đi, để tôi chết đi còn hơn." Dưới bục có một cô nàng che mặt khóc ròng.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!