Chương 1: Hẹn hò

Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn

Hồ Lô Tương

13.611 chữ

02-07-2023

Bệnh viện Tế Hoa trực thuộc đại học y A.

Vẫn chưa đến 8 giờ nhưng ánh mặt trời đầu hè đã chiếu sáng đến chói mắt. Tia sáng xuyên qua cửa sổ chiếu xuống hành lang không có một hạt bụi, khiến mọi thứ trở nên thoải mái và sạch sẽ.

Hai bác sĩ điều trị chính, bác sĩ nội trú, đào tạo sinh và nghiên cứu sinh phân ra một ranh giới rõ ràng mà đứng hai bên hành lang. Mùi nước sát trùng nhè nhẹ đột nhiên lại rõ rệt vô cùng. 

Trong phòng bác sĩ số 2, Giang Tự buông ly trà, lấy chiếc áo blouse trắng đang khoác trên lưng ghế mặc vào. Anh cầm lấy một xấp tài liệu dày từ trên chiếc bàn được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, trước ngực đeo thẻ phó trưởng khoa, trong túi cắm ba cây bút đen đỏ xanh.

Ở cái bàn cách xa anh nhất, Thẩm Phương Dục vội vàng uống hai hớp cà phê, folder màu xanh biển bị hắn kẹp dưới nách. Hắn nhanh tay cài nút áo blouse rồi ngựa quen đường cũ lấy một cây bút đen từ trong túi của bác sĩ điều trị bàn bên cạnh.

"Cảm ơn người anh em nhé!"

"Ê..."

Đồng nghiệp vô tội bị hại giơ tay Nhĩ Khang, nhưng cũng chẳng thể triệu hồi Thẩm Phương Dục lại được.

Giang Tự hơi cúi đầu, nhìn Thẩm Phương Dục cố gắng chen đến trước mặt anh, cầm tay nắm cửa.

"..."

"Ngại ghê, tôi đi trước nhá bác sĩ Giang." Gương mặt vô cùng đẹp trai nhưng cười lên như tên vô lại. Hắn cà lơ phất phơ mở cửa, búng tay về phía một hàng sinh viên bên tay trái: "Đi thôi."

Trong nháy mắt ánh mắt Giang Tự chuyển qua bên này, bác sĩ nội trú Vu Tang đứng đầu hàng bên phải làm một động tác chào thân thiện quốc tế với anh, lúc này Giang - ăn mặc chỉnh chu - Tự mới đẩy cửa đi ra. Anh nâng gọng kính trên sóng mũi bước đi như gió, vừa đi vừa giơ folder lên không trung chỉ chỉ về phía sinh viên cuối cùng bên phải: "Sau này nếu ai đến việc cài nút áo blouse cũng làm không xong thì cút đến tổ Thẩm Phương Dục đi cho tôi."

Lúc này cậu sinh viên đó mới nhận ra mình đã cài nhầm nút áo blouse.

...

Vì là một bệnh viện giảng dạy nổi tiếng gần xa nên lượng người bệnh của bệnh viện Tế Hoa rất đông, đội ngũ bác sĩ cũng rất đa dạng. Khoa phụ sản của bệnh viện được tạo thành chủ yếu từ nhiều tổ điều trị, hình thành nên kết cấu kim tự tháp do trưởng khoa/phó trưởng khoa dẫn đầu, sau đó là bác sĩ điều trị, bác sĩ nội trú, đào tạo sinh và nghiên cứu sinh đi theo học tập.

1

Theo đó, việc kiểm tra phòng mỗi ngày chủ yếu sẽ do bác sĩ điều trị và bác sĩ nội trú chịu trách nhiệm. Trưởng khoa và phó trưởng khoa sẽ chỉ dẫn theo nhóm sinh viên đi kiểm tra phòng hai lần một tuần để giảng dạy.

Nhưng Giang Tự và Thẩm Phương Dục đều là những bác sĩ trẻ tuổi vừa mới nhậm chức phó trưởng khoa không lâu, nên gần như cách ngày đều sẽ làm một lần kiểm tra phòng quy mô lớn.

4

Hai người cùng tốt nghiệp khoa y học lâm sàng ở đại học y A, cùng học tám năm từ học vị cử nhân lên tiến sĩ chuyên ngành. Từ khi vào đại học, cả hai đã luôn tranh giành hạng nhất hạng nhì. Nếu không phải gió tây thổi bay gió đông thì cũng là gió đông áp đảo gió tây.

Trong lúc học tiến sĩ, hai người lại cùng vào làm ở bệnh viện Tế Hoa phụ thuộc đại học y A. Đôi oan gia ngõ hẹp đấu nhau không hồi kết cuối cùng lại cùng vào khoa phụ sản, cùng theo về làm học sinh của giáo sư Thôi, trưởng khoa phụ sản.

Giáo sư Thôi là một người phụ nữ trung niên có gương mặt hiền từ, đồng thời bà cũng là phó viện trưởng của bệnh viện Tế Hoa, lý lịch khủng, y thuật cao siêu.

Lúc đầu khi Giang Tự và Thẩm Phương Dục biết đối phương vậy mà chung thầy với mình, cả hai từng chạy đến văn phòng giáo sư Thôi.

Giang Tự: "Có em không có cậu ta, có cậu ta không có em."

Thẩm Phương Dục: "Thà em đói chết, thà em nhảy từ đây xuống thì em cũng không thèm làm cộng sự với Giang Tự đâu!"

2

Nhưng mà giáo sư Thôi chỉ cười tủm tỉm nhìn hai người, ôm bình giữ nhiệt dịu dàng nói: "Đã nhập vào hệ thống rồi, không thể sửa lại đâu. Mấy đứa nhóc thì có thù gì mà không thể giải quyết chứ. Lùi một bước trời cao biển rộng mà. Nào, bắt tay cái đi?"

Đương nhiên Giang Tự và Thẩm Phương Dục sẽ không bắt tay. Hai người liếc nhau, hừ lạnh một tiếng rồi phất tay áo bỏ đi.

Vì vậy những ngày sau đó, giáo sư Thôi vui sướng nhìn hai nhóc oan gia mất ăn mất ngủ làm nghiên cứu trong phòng thí nghiệm, cùng tranh nhau xin bà cho vào phòng phẫu thuật như không biết mệt. Hoặc khi đang họp phân tích ca bệnh, hai người sẽ ôm những xấp tài liệu thật dày, đấu khẩu đến mức hận không thể khiến đối phương không còn lời nào để tranh luận.

Nếu tháng này Giang Tự nộp lên một bài luận văn, thì chắc chắn tháng sau Thẩm Phương Dục sẽ liên lạc bà sửa bản thảo. Người khác là ánh trăng không ngủ tôi không ngủ, hai người thì thì là đối phương không ngủ tôi cũng không ngủ.

Làm việc bất kể ngày đêm đã thành chuyện thường ngày, giáo sư Thôi đồng tác giả nhận tiền thưởng đến mỏi tay. Sau khi hưởng thụ kh/oái cảm được học sinh kéo lên mây, bà vui vẻ nhìn hai người bằng ánh mắt nham hiểm của người chiến thắng, nhả ra một câu: "Người trẻ tuổi, đúng là phải có cạnh tranh mới có động lực mà."

Cuối cùng, dưới sự cạnh tranh cường độ cao "mày không ép chết tao thì tao đè chết mày", hai người cùng được thăng chức phó trưởng khoa trong cùng năm đó. Từ đây mỗi người đảm đương một phía, trở thành hai thanh bảo đao sắc bén trẻ tuổi của khoa phụ sản bệnh viện Tế Hoa.

Nhưng sự tiến bộ vượt bậc trong sự nghiệp cũng không thể thay đổi được việc hai người ghét nhau như nước với lửa, làm việc gì cũng phải cạnh tranh cao thấp. Ví dụ như ai đi ra khỏi văn phòng trước lúc đi kiểm tra phòng, hoặc ví dụ như...

"Giang Tự, cậu quá đáng rồi đấy nhé!" Thẩm Phương Dục nhìn lịch phẫu thuật mà y tá trưởng đưa qua

"Đầu đài của thứ ba tuần sau đã là của cậu rồi, cậu còn chiếm nhiều chỗ như vậy làm gì? Cậu tưởng cậu có thể làm xong sáu ca mổ trong một buổi sáng à? Nhảy cầu cũng không ai nhảy như cậu đâu. Cậu định khiến tôi phải ở lại bệnh viện cả đêm không tan làm được đúng không?"

Phòng phẫu thuật ở bệnh viện có hạn, những ca phẫu thuật lớn độ khó cao thường sẽ được sắp xếp làm đầu tiên, cũng chính là đầu đài. Đầu đài thường được sắp xếp theo trình tự, không có tranh cãi gì mấy.

Sau ca mổ của đầu đài là tiếp đài, cái này thì thường dựa theo lý lịch và quan hệ với y tá trưởng để tranh giành. Không một ai muốn ở lại bệnh viện làm phẫu thuật tới nửa đêm, bởi vậy thứ tự ca mổ luôn là trận địa giành giật của các bác sĩ.

Bình thường đối với những bác sĩ khác thì Giang Tự và Thẩm Phương Dục đều biết tiến biết lùi, xử sự khiêm tốn. Chỉ khi hai người đối đầu với nhau thì chỉ hận không thể tranh đấu tới trời đất tối sầm.

"Tôi nhảy cầu vậy thì sao? Tôi làm nhanh." Giang Tự không thèm nhìn hắn, cúi đầu ký tên lên lịch phẫu thuật. Tròng kính mỏng manh phản xạ ánh sáng hành lang lạnh lẽo.

Thông thường mỗi ca phẫu thuật không phải chỉ có một bác sĩ hoàn thành. Thường là bác sĩ mổ chính sẽ chỉ hoàn thành phần quan trọng nhất, phần rạch da trước đó cùng với lúc khâu lại sau đó đều sẽ giao cho những bác sĩ có tuổi nghề ít hơn làm.

Bệnh viện Tế Hoa nhiều người bệnh, bác sĩ mổ chính cũng phải làm rất nhiều ca phẫu thuật. Thường thường sẽ xuất hiện việc bác sĩ mổ chính hoàn thành xong phần quan trọng sẽ chạy tới phòng phẫu thuật khác, cái này gọi là nhảy cầu.

"Bộp" một tiếng, Thẩm Phương Dục đập một tấm thẻ thẩm mỹ viện lên trên bàn, nũng nịu nói với y tá trưởng: "Chị Trương~ chị nhìn Giang Tự kìa, cậu ấy ngang như cua ấy. Chị thương tình sắp xếp lịch mổ lại đi mà~"

Hắn đẹp trai, lại dẻo miệng, biết làm nũng, còn biết dỗ dành người ta. Đôi mắt đào hoa cực kỳ xinh đẹp, nói một câu phong lưu phóng khoáng cũng chẳng quá. Tuy là phải chịu sự tàn phá do thức đêm nhưng đôi mắt kia vẫn đẹp kinh người, đúng là kiểu mặt mà các cô gái thích nhất.

"Chị Trương, mẹ em hay đi làm ở chỗ này lắm, tốt lắm á. Chị vốn dĩ đã đẹp rồi, nếu còn đi chăm sóc nữa thì chắc chắn sẽ trẻ lại mười tuổi luôn."

Không có người phụ nữ nào không thích được khen xinh đẹp, y tá trưởng Trương Phương được hắn dỗ dành đến sung sướng. Nhưng mà trong túi chị vẫn còn một tấm thẻ mua sắm mà Giang Tự đã cho, phút chốc chị có hơi xấu hổ mà nhìn hai vị bác sĩ không ưa nhau, hoà giải: "Bác sĩ Giang này, không thì cậu nhường chút nhé?"

3

Thật ra bình thường hai người bọn họ giành giật lịch mổ cũng không có hăng như vậy. Nhưng chẳng biết thứ ba tuần sau hai người này có việc quan trọng gì mà lại muốn làm cho xong mấy ca mổ như vội đi đầu thai vậy.

Giang Tự lạnh lùng liếc Thẩm Phương Dục một cái: "Nghĩ cũng đừng nghĩ."

"Giang Tự." Thẩm Phương Dục vươn tay đè cây bút của anh lại.

"Lần sau lúc cậu và Chung Lam cùng nhau làm phẫu thuật, tôi tuyệt đối sẽ không đến phá đám nữa."

Chung Lam là một bác sĩ điều trị cùng khoa, cũng xem như là đàn em của hai người. Cô cũng là ngòi nổ khiến mối quan hệ của Giang Tự và Thẩm Phương Dục càng thêm tệ đi.

Bởi vì hai người họ đều đang theo đuổi Chung Lam.

1

Tình địch gặp nhau đỏ mắt. Đó là còn chưa kể hai người họ vốn dĩ cũng chẳng ưa gì nhau. Mỗi lần Chung Lam làm trợ thủ cho Giang Tự, chỉ cần Thẩm Phương Dục không bận đến mức không thể đi thì chắc chắn hắn sẽ đến phòng phẫu thuật của Giang Tự lắc lư hai vòng làm anh cay mắt.

Có bác sĩ thích tám chuyện trong lúc mổ, thậm chí có bác sĩ sẽ mở nhạc, kể chuyện cười. Thẩm Phương Dục đã nói nhiều lại còn hài hước, trái ngược với Giang Tự lúc làm phẫu thuật im lặng nặng nề. Nên Chung Lam còn rất thích hắn tới khuấy động bầu không khí.

Ánh mắt Giang Từ dời từ cây bút đang bị đè lại đến khuôn mặt làm người ta thấy ghét của Thẩm Phương Dục: "Thành giao."

...

Thứ ba, Giang Tự rời khỏi phòng phẫu thuật, nhìn thoáng qua đồng hồ điện tử treo trên tường.

May quá, hôm nay có thể tan làm đúng giờ.

Anh uống vài ngụm hết Coca trợ thủ đưa qua rồi ném vào thùng rác, đến phòng thay đồ thay quần áo. Hôm nay Giang Tự cố ý mang theo áo sơ mi trắng đã được ủi thẳng cùng với quần tây đen. Sơ mi cài đến nút trên cùng, thắt cà vạt xong đã thấy thân ảnh đáng ghét nào đó đột nhiên xuất hiện.

"Ủ ôi bác sĩ Giang, nay diện đồ xịn vậy?" Thẩm Phương Dục mặc áo sơ mi lụa sọc ba màu đen xanh trắng, cởi hai nút áo đầu. Vạt áo sơ mi nhét vào quần, mái tóc trên trán được vén lên, cực kỳ chói mắt.

Ánh mắt hắn ngả ngớn kéo cà vạt Giang Tự: "Đi đâu đây?"

Giang Tự giật cà vạt lại, nhìn vào gương sửa sang lại lần nữa. Trên mặt viết đầy chữ kệ cậu ta.

Thẩm Phương Dục khoanh tay, dựa vào tường nhìn anh đeo cà vạt, hỏi: "Cậu có biết vì sao hôm đó tôi giành lịch mổ với cậu không?"

Giang Tự chẳng thèm quan tâm Thẩm Phương Dục muốn làm gì. Anh chỉ biết anh giành là bởi vì tối nay Chung Lam hẹn anh cùng nhau ăn tối, cho nên anh mới cố ý mặc chính trang đi hẹn hò.

Thẩm Phương Dục đi theo Giang Tự ra cửa, trên mặt đầy vẻ khiêu khích: "Dù cậu cùng làm phẫu thuật chung với Chung Lam thì sao? Cuối cùng em ấy cũng chọn tôi."

Hắn nói: "Không giấu cậu, hôm nay Chung Lam hẹn tôi ăn tối."

À.. hèn gì ăn diện như con chim công đ/ộng dục.

3

Từ từ...

Đột nhiên Giang Tự một lời khó nói hết nhìn Thẩm Phương Dục: "Cậu vừa mới nói cái gì?"

"Chung Lam hẹn tôi ăn tối." Thẩm Phương Dục khoe khoang

"Đừng hâm mộ làm gì bác sĩ Giang ơi, duyên phận của cậu sẽ tới nhanh thôi."

"..."

Im lặng một lát, Giang Tự lên tiếng: "Em ấy cũng hẹn tôi."

Giang Tự nhìn nụ cười khoe khoang trên mặt Thẩm Phương Dục cứng đờ, anh cười lạnh nói: "Tự mình đa tình."

"Cái đệt!" Thẩm Phương Dục choáng váng

"Vì sao em ấy lại hẹn cậu chứ? Em ấy coi trọng cái gì ở cậu? Thói ở sạch, khuôn mặt không biểu cảm như người chết hay tính tình lạnh lùng đó?"

"Cậu mới tính tình lạnh lùng. Ai mắt mù mới coi trọng cái đồ cắm chốt một cái là xoè đuôi*

như cậu."

"Hai anh... đừng cãi nhau."

Một giọng nữ dịu dàng dễ nghe cắt ngang hai người đang cãi nhau. Bác sĩ Chung đứng trước một chiếc xe việt dã, xấu hổ giơ tay ra hiệu hai người bình tĩnh.

"Lên xe đi ạ."

Hai vị phó trưởng khoa mới vừa rồi còn đang chí choé, chớp mắt cái đã nho nhã lễ độ trở lại, cùng lúc gật đầu mỉm cười với Chung Lam: "Làm phiền em rồi."

+

Xe việt dã rất lớn, ghế sau cũng rất rộng. Nhưng hai vị bác sĩ lại ngồi hai như bên nước sông không phạm nước giếng, ở giữa còn có thể nhét ít nhất một người đàn ông cao to vạm vỡ vào đó. Đầu hai người đều quay về phía cửa sổ, như kiểu một hơi không khí đối phương thở ra cũng có thể lấy mạng bọn họ.

Chung Lam thở dài một hơi.

Cô chẳng hề muốn xen vào ân oán giữa hai người kia, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cách từ chối tốt nhất chính là trực tiếp thẳng thắn.

Vì vậy trong nhà hàng trang trí lộng lẫy, Giang Tự và Thẩm Phương Dục nhìn thấy một cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao, trông rất thoải mái nhanh nhẹn. Cô quen thuộc kéo tay Chung Lam, nói với hai vị bác sĩ: "Nghe nói hai vị vẫn luôn chăm sóc cho Lam Lam nhà chúng tôi, tôi vẫn luôn muốn cảm ơn hai người đấy."

4

"Không cần phải cảm ơn, việc tôi nên làm thôi mà." Thẩm Phương Dục tự nhiên mà nghĩ cô gái buộc tóc đuôi ngựa này là bạn của Chung Lam, cười cười với cô: "Là chúng tôi chăm sóc lẫn nhau."

Giang Tự khẽ liếc mắt nhìn Thẩm Phương Dục đã nói xong những gì anh muốn nói. Cuối cùng anh chỉ lễ phép cười cười với đối phương: "Xin chào."

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa nhìn phản ứng của hai vị bác sĩ, không rõ ý vị cười cười với Chung Lam. Sau đó cô nâng ly rượu, nói: "Cho nên với tư cách là bạn gái của em ấy, hôm nay tôi mới mời hai vị đến ăn bữa cơm rau dưa, bày tỏ lòng cảm kích."

12

Giang Tự, Thẩm Phương Dục: "?"

13

———

*Đầu đài, tiếp đài: theo tui hiểu thì nó là thứ tự sắp xếp ca mổ. Giống kiểu ca nặng thì xếp đầu tiên, sau đó tới các ca tiếp theo.

*Khai bình: xoè đuôi

Lúc đầu tui chả hiểu nghĩa từ này là gì, xong đọc truyện vớ được ngay 1 chương có từ này nên tui mới biết á (Tui đọc bộ Tháng Ngày Tôi Nguỵ Trang NPC Trong Trò Chơi Giải Mã chương 36 phần Xuân Nhật Yến á. Bộ này hay nha mn, thụ giỏi lắm. Bạn nào thích đọc sảng văn buff thụ thì nhảy thử nha.)

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!