Tôn lão nhị càng nói càng tức giận, gân xanh trên trán nổi lên, nhìn như muốn đánh người bất cứ lúc nào.
Tôn lão tam cũng lắc đầu thở dài, sau đó ẩn bộ đàm nói: "Thủ lĩnh, dưới này xảy ra tình huống mới, cái hố này đã bị người chạm qua rồi."
Trong bộ đàm im lặng một phút, sau đó Vương thủ lĩnh lạnh lùng nói: "Chạm vào khi nào? Các cậu vào mộ chính rồi à?"
"Không có, chúng tôi vẫn đang ở đường vào mộ, vừa rồi có một chiếc khăn bị nước đọng đẩy tới, không cần phải nghĩ, chắc chắn đã bị trộm cách đây không lâu, thủ lĩnh, những người ở phía nam đó làm việc anh cũng biết, những ngôi mộ mà bọn họ chạm vào hiếm khi để lại đồ có giá trị."
Vương thủ lĩnh suy nghĩ một chút rồi nói: “Lão nhị, thế này đi, các cậu đi vào mộ chính xem xem, nếu ngôi mộ chính cũng không có gì, thì không cần đến nhĩ thất nữa, trực tiếp thu dọn đồ đạc về được rồi."
"Được rồi thủ lĩnh," Tôn lão nhị đặt bộ đàm xuống.
Tôi không hút thuốc, mũi vẫn tốt, ngay lúc này, tôi chợt ngửi thấy một mùi thơm, một mùi thơm thoang thoảng. “Nhị ca, sao lại có mùi đốt nhang?" Tôi nghi ngờ hỏi.
Tôi nói như vậy xong, Tôn lão nhị rất khoa trương hếch mũi về phía trước.
Sau đó hắn quay đầu nhìn Tôn lão tam, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
"Đúng vậy, vừa rồi chúng ta không chú ý, đây là Nam Hương." Sắc mặt hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc.
"Nhị ca tam ca làm sao vậy? Nam Hương này có gì không ổn à?" Nhìn thấy vẻ mặt họ nghiêm trọng, tôi có chút không rõ ra sao.
Cách nghĩ của tôi là thế này, ngày trước người giàu chết đi đều dùng quan tài gỗ Kim Tơ Nam (1), gỗ Kim Tơ Nam mộc có mùi Nam Hương (2) chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?
Biểu cảm thoải mái trên khuôn mặt của anh em nhà họ Tôn biến mất.
"Vân Phong, đưa tay cho tôi."
"Hả? Lấy tay em làm gì?" Tôi đưa tay ra với vẻ nghi ngờ.
"Nhị ca, anh làm gì vậy!" Ngón tay của tôi đau nhức, không khỏi kêu lên.
Hóa ra hắn dùng con dao găm nhỏ sắc bén cắt vào đầu ngón tay tôi.
Máu đỏ tươi chảy ra, anh em nhà họ Tôn lần lượt bôi một ít máu của tôi lên cổ tay họ.
"Nhị ca tam ca, các anh bôi máu của em làm gì?" Tôi run run ngón tay bị thương, oán thán.
Khi đó Tôn lão nhị nói với tôi thế này.
"Vân Phong, làm nghề Mô Kim đảo đấu như chúng ta, rất sợ đụng phải tứ đại tà và lục tiểu tà."
“Thú trấn mộ trừng mắt nhìn nhau, Kỳ Nam hương thanh đạm như hoa, quan tài đen sơn đỏ không mục, Trường Minh đăng cháy mãi không tắt, đây là tứ đại tà. Quy củ của lão tổ tông chính là thế này, máu tươi phá tà."
Hắn nói mơ hồ, tôi lại không coi trọng, thế này là coi tôi như đứa trẻ mà hù dọa đây mà.
Tôi uất ức nhỏ giọng nói: "Vậy vậy sao các anh không tự cắt ngón tay của mình, cắt ngón tay của em làm gì."
Tôn lão nhị sờ đầu tôi, cười nham hiểm nói: "Máu của bọn anh không được, phải dùng máu của đồng tử, Vân Phong, chắc cậu thậm chí còn chưa chạm vào bàn tay nhỏ bé của con gái đúng chứ?"
Tôi ấp úng không nói ra lời.
Sau đó tôi cố ý chuyển chủ đề, bướng bỉnh hỏi: "Vậy lục tiểu tà là gì?"
Tôn lão tam lắc đầu, nói với tôi: "Vân Phong, cậu mới vào nghề vẫn chưa thấy được nhiều chuyện, cậu không biết, đây đều là cách nói của thế hệ trước trong nghề truyền lại."
"Lưu sa mộ (mộ cát chảy), Thiên Hỏa quán đính, Đông gia (xác chủ mộ) không rữa, thất khiếu nhét châu, trong quan ngoài quách (Quan tài lớn chứa quan tài nhỏ), có chuột làm tổ (chuột sống trong quan tài). Đây là lục tiểu tà mà những người trộm mộ trong xã hội cũ thời trước nói đến."
"Ba trăm sáu mươi nghề, ai không có một số kỹ năng độc đáo? Trong xã hội cũ, đảo đấu chúng ta làm được gọi là thiên bát môn, bây giờ trong xã hội mới, chúng ta được gọi là phần tử phạm tội. Chính bát môn thượng cửu lưu, thiên bác môn hạ cửu lưu, ngoài ra còn có âm thất môn giao tiếp với người chết."
Tôn lão tam nói tiếp: "Vân Phong, hiện tại cậu làm cái nghề này, sau này cần phải hiểu những điều này, kẻo sau này người ta hỏi cậu cậu không biết, sẽ mất mặt phái phương bắc của chúng ta. Cái gọi là âm bát môn, một người khâu thi, hai đao phủ thủ, ba thầy cản thi, bốn thổi mộ lớn, năm người làm giấy, sáu thầy lấy cốt, bảy thợ làm quan tài nhỏ (chuyên làm quan tài cho trẻ em đã chết), đây là âm thất môn, Vân Phong, sau này hành tẩu giang hồ cậu phải nhớ đấy."
Những thứ lộn xộn này lúc đó tôi thực sự không thể nhớ được, chỉ cảm thấy những gì hắn nói rất phức tạp, gì mà thất môn bát môn, không biết hắn đang nói về cái gì.
"Được rồi lão tam, cậu ta mới bao nhiêu tuổi, chú nói nhiều như vậy cũng vô dụng, đi thôi, chúng ta đến ngôi mộ chính đằng trước xem xem," Tôn lão nhị lắc lắc cổ tay nói: "Trên người chúng ta có máu đồng tử của Vân Phong, phá tà ha!"
Lại lội nước dọc theo lối vào mộ 2-3 phút, phía trước vẫn chưa xuất hiện ngôi mộ chính, đến gần dùng đèn đội đầu rọi nhìn, phía trước lại có một bức tường đá chận lại, không phải ngôi mộ chính.
Lúc này, không biết từ đâu thổi tới một cơn gió, chân tôi ngâm trong nước đọng đục ngầu, cảm giác lành lạnh.
Đi tới dưới bức tường đá, Tôn lão nhị ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy, một lỗ lủng lớn đen ngòm trên quán đính mộ đạo trên đỉnh đầu chúng tôi rõ rành, gió lạnh chính từ lỗ đen đó thổi tới.
Hình dạng cái lỗ không theo quy tắc. Tôn lão tam nhìn cái lỗ cau mày nói: "Đây là đám người trước làm ra, quán đính mà chúng ta vừa đi qua không có vết nổ, xem ra bọn họ đã thay đổi một điểm và phát nổ từ đây, nhìn hình dạng của cái lỗ này, hẳn là dùng ngòi nổ."
Tôn lão tam ấn vào bộ đàm: "Thủ lĩnh, đi thẳng về phía trước có một bức tường đá, khác với những gì chúng ta nghĩ, không phải là ngôi mộ chính, trước mắt vẫn chưa nhìn thấy vật chôn theo."
Đèn đỏ của bộ đàm vừa sáng lên, Vương thủ lĩnh chỉ huy qua bộ điều khiển từ xa: “Mộ bùn thạch cao xanh không thể nào không có ngôi mộ chính. Các cậu tìm thêm xem, đi bên trái tới nhĩ thất tây xem tình hình thế nào."
"Rõ, thủ lĩnh, chúng ta còn bao nhiêu thời gian?"
"Cách thời gian trời sáng an toàn còn 2 tiếng 45 phút, cố gắng tăng tốc lên."
"Ừm," Tôn lão nhị buông bộ đàm, trực tiếp dẫn tôi và Tôn lão tam vòng qua bức tường đá, đi đến nhĩ thất phía tây.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nhĩ thất của một ngôi mộ. Thực ra chỉ là một căn phòng nhỏ. Nhìn vết nước trên tường, nơi này trước đó chắc ngâm cả trong nước.
Lúc đó tôi đã nhìn thấy gì?
Thoạt nhìn, tôi thấy đồ đồng chất đống, hàng loạt đồng xanh, chất bừa bãi trên sàn nhĩ thất phía tây. Đồ đồng xanh có số bị vỡ, có số nguyên vẹn. Một số là cái đỉnh tròn, cái đỉnh vuông cỡ nhỏ, cái đỉnh đồng xanh, bình đồng xanh, chén uống rượu ba chân đồng xanh, nhìn thoáng qua cũng có mười mấy bộ!
"Giàu rồi, giàu rồi!"
Tôn lão nhị đỏ cả mắt, nói không mạch lạc vào bộ đàm: "Thủ thủ lĩnh! Giàu rồi! Chúng ta giàu rồi! Trong nhĩ thất tây có mấy chục bộ đồng xanh! Sơn đen cổ, thủy ngân gỉ (3)! Hàng thủy khanh Tây Chu chính cống (4)!"
Vương thủ lĩnh là người thấy qua sóng gió lớn, ông ta bình tĩnh nói qua bộ đàm: "Chuyển theo từng đợt, mang hết ra cho tôi."
“Được," Tôn lão nhị móc ra chiếc túi vải da rần mang theo bên mình, thản nhiên nói: "Đám chuột phía nam này chuyển sang ăn chay rồi à? Vậy mà để lại cho chúng ta nhiều thịt như vậy. Tôi thật sự phải thay mẹ cảm ơn tám đời tổ tông bọn chúng rồi!"
Tôn lão tam tính tình trầm ổn, cau mày trầm giọng nói: “Nhị ca, em luôn cảm thấy có gì đó không đúng, lỗ múi của đám chuột phương nam không kém hơn chúng ta, nhiều thịt như vậy không thể nào ngửi không thấy, điều này nói không thỏa."
Tôn lão nhị cũng không chê rỉ sét thủy ngân có độc, cầm cái đỉnh nhỏ hình vuông bằng đồng lên hôn: "Haha, bảo bối, theo anh về nhà thôi!"
Hắn còn không quên nói một câu.
"Lão tam, anh phát hiện con người chú càng ngày càng nhát gan, chú nghĩ nhiều vậy làm gì. Lão tam tôi hỏi chú, nếu có một đống nữ sinh viên đại học cởi đồ nằm trên đất, chú sẽ làm gì hả?"
"Chắc chắn là sau này hẳn nói hả."
===
Góc vui đọc truyện, thêm kiến thức:
1/ Kim Tơ Nam Mộc là một loại cây gỗ quý đặc biệt chỉ có ở Trung Quốc, phân bố ở Tứ Xuyên và một số vùng thuộc phía Nam sông Trường Giang. Gỗ của cây này có mùi thơm, thớ gỗ như những sợi tơ vàng được hình thành tự nhiên, sáng óng ánh dưới ánh nắng mặt trời. Vì là loại gỗ quý hiếm nên từ xưa đến nay, dù là vua chúa, vương hầu, tướng lĩnh hay những người giàu có đều muốn sở hữu một món đồ nội thất làm từ Kim Tơ Nam Mộc. Thậm chí, vào thời phong kiến cổ đại, chỉ có hoàng tộc, nhà vua mới được sử dụng loại gỗ này. Vì thế nên nó còn được mệnh danh là "gỗ hoàng đế"
2/ Nam Hương còn gọi là Mai Diệp Hương, Dương Giác Hương, Hương Diệp Tử, là một loại thuốc bắc, trừ phong thấp, cường gân hoạt huyết, giảm đau cầm máu
3/ Sơn đen cổ: Là cách miêu tả một loại màu sắc đặc thù của khí cụ bằng đồng thời cổ. Có mặt đồng bên ngoài đen nhánh tỏa sáng, cảm giác như ngọc. Đây là do cổ vật đồng ở dưới đất lâu, bị lưu huỳnh trong không khí oxi hóa mà tạo thành oxi hóa đồng (CuO), lưu hóa á đồng (Cu2S), oxi hoá á tích (SnO), những hóa chất này tích tụ khiến bề mặt đồng có màu đen. Thời gian càng lâu, màu đen này sẽ càng đậm.
Thủy ngân rỉ: Còn được gọi là thủy ngân cổ, là một loại hiện tượng rỉ sét trên các đồng tiền cổ đào được. Nó có màu rỉ đen hoặc rỉ xám trắng, có khi còn thấy được dạng ánh sáng của thủy ngân trong đồng xanh.
4/ Hàng thủy khanh: Ý chỉ văn vật trước khi được tìm thấy đã bị ngâm trong nước thời gian dài