Chương 4: Nhập hội

[Dịch] Bắc Phái Đạo Mộ Bút Ký

Vân Phong

10.103 chữ

06-03-2024

"Haha, này nhóc, tuổi còn trẻ như vậy, có gì mà nghĩ không thông hả."

Tôi lau nước mắt quay đầu nhìn lại, sửng sốt, đây không phải là ông già ngày hôm qua đã chỉ đường cho tôi ở Phan Gia Viên sao?

Chính ông già này đã nói với tôi rằng quầy hàng ở chùa Báo Quốc là miễn phí.

"Này nhóc, từ hôm qua cậu đến Phan Gia Viên bán đồ tôi đã để ý đến cậu rồi. Nếu như tôi đoán không nhầm, có phải tiền bị trộm mất rồi không?"

Ông lão mặc quần áo bình thường, bên mai có vài sợi tóc bạc, trông rất có tinh thần.

Lúc đó không nghĩ ngợi nhiều, tôi đỏ mắt gật đầu, nói rằng tiền bán hàng của tôi đã bị trộm mất, tôi không muốn sống nữa.

Ông ta lắc đầu khẽ cười: "Nhóc đã mất bao nhiêu tiền?"

Tôi nói mất hơn 4.000 tệ.

"Haha," Ông ta mỉm cười nhìn tôi giơ ra một ngón tay.

"4.000 tệ cũng gọi là tiền? Cậu theo tôi làm, trong thời gian này, tôi có thể để cậu kiếm được 20 vạn tệ..."

Ngẩn ngơ nhìn ngón tay của ông ta, tôi hỏi: "Bao lâu? Một năm?"

Ông già lắc đầu.

"Một tháng??"

Ông ta lại lắc đầu.

"Một tuần???"

"Haha, không đùa cậu nữa, một phút! Chỉ cần cậu vào nghề nhanh, mấy ngàn tệ là chuyện trong vài phút!"

Tôi cảm thấy khó tin, tôi còn tưởng người này là kẻ buôn người, muốn tôi bán thận.

Nếu bán thận tôi quyết không làm, thà chết còn đỡ, nếu sống mà bán thận, tôi từng nghe người ta nói, cả đời đều không thể có con, vợ còn cắm sừng mình.

Ông ta để lại một câu rồi quay người rời đi.

“Cậu nhóc, muốn lập danh chạy đường lớn về nhà thì đi theo tôi, nếu cậu còn muốn chết vì số tiền ít ỏi đó thì không cần theo, chứng tỏ tôi đã nhìn sai người."

Đúng vậy, 4.000 tệ, đối với gia đình nghèo khó như tôi là một con số thiên văn, nhưng đối với ông ta chỉ là con số ít ỏi.

Người này chính là bậc thầy đã đưa tôi vào nghề.

Cách ông ta làm giàu chính là đi trộm mộ.

Tầm long thiên vạn khán triền sơn, nhất trọng triền thị nhất trọng quan, quan môn nhược hữu thiên trọng tỏa, định hữu vương hầu cư thử gian.*

Từ giây phút tôi theo ông ta leo xuống cầu vượt, tôi coi như đã vào nghề.

Sau khi vào nghề không lâu tôi đã hiểu, lời ông già này nói là đúng, mấy ngàn tệ chỉ là con số ít ỏi, có thể kiếm được trong vài phút.

Các vị có thường nghe nói về tứ đại môn phái trộm mộ không?

Mô Kim giáo úy, Bàn Sơn đạo nhân, Tá Lĩnh lực sĩ và Phát Khâu tướng quân.

Thật ra, tình hình thực tế không phải như vậy, những môn phái này đã biến mất từ lâu trong dòng sông dài của lịch sử, hiện tại có lẽ có hai phái đảo đấu.

Tức là phái bắc phương và phái nam phương.

Một số người còn gọi đùa là phái lớn gan và phái nhát gan.

Người bắc phái lớn gan bất chấp, cầm xẻng Lạc Dương trên tay cái gì cũng dám đào. Nhưng có một điều là không giỏi đào hang nước. Đặc biệt là những hang nước ở các khu vực phía Nam như Hồ Nam, Quý Châu và Chiết Giang. Khô ngàn năm, ướt vạn năm, không khô không ướt chỉ nửa năm. Hang nước rất khó khăn, đòi hỏi người ta phải có tài bơi lội như con lười. Nếu hang nước quá sâu, còn cần phải có thiết bị lặn hình trụ chuyên nghiệp.

Không nói khoác không nói xấu, bắc phái về cơ bản đều là những người không biết bơi, trâu bò trên mặt đất, xác thực khó chơi dưới nước.

Phái phương nam phần nhiều theo kiểu gia tộc, cha chăm con, ông nội chăm cháu, nhìn chung rất ít gây sự với người ngoài không quen biết, nên bị người ta gọi đùa là phái hèn yếu. Tất nhiên, làm như vậy là để ngăn chặn đen ăn đen.

Trong ngành này tốt xấu lẫn lộn, chó mèo có đủ. Trâu bò đúng là trâu bò, đều là những nhân vật có thể thuộc lòng Táng kinh, liếc mắt định huyệt. Lời này không khoa trương.

Cũng có những người ngoài ngành trà trộn vào. Loại người vác cây cuốc không cũng dám đi đào mộ. Loại người này chết nhanh nhất. Bị bắt được nhiều nhất cũng là loại người này.

Những người đến từ quân đội chính quy hiếm khi bị bắt được.

Tôi nói đại khái một chút.

Một nhóm đạo mộ 6 người, lấy được nhiều tiền nhất là người đứng đầu. Ý nghĩa của người đứng đầu là đi xem mộ, tìm mộ. Đây là một kỹ năng làm việc. Người đứng đầu giỏi giang đi đến đâu cũng có người muốn giành.

Ngoài ra còn có người bán gạo. Người bán gạo là danh hiệu trong ngành. Gạo ám chỉ tiền. Ở một số vùng còn gọi là người bán rong. Người này phụ trách biến những thứ đổ ra thành tiền. Làm việc này đòi hỏi phải có mạng giao thiệp. Từ nam ra bắc, họ đều có vòng kết nối và mạng lưới riêng. Đặc biệt phải đảm bảo một điều, đồ bán ra không để bị truy xét được.

Đằng sau còn có người đào đất phụ trách đào hang. Công việc này coi trọng kinh nghiệm. Dùng xẻng Lạc Dương đào dò xuống, xem lớp đất đưa ra có thể xác định được niên đại của ngôi mộ.

Bên dưới người đào đất còn có người truyền bá. Đúng như tên gọi, người truyền bá chính là truyền bá. Mắt nhìn nhất định phải tốt, đôi tai phải linh hoạt. Loại người này cũng không thể coi thường. Đại sự thành hay không, truyền bá cũng rất quan trọng. Một số người truyền bá, thậm chí còn hành động trước cả năm trời mới bắt đầu làm. Họ đã mở siêu thị và những cái tên khác để hòa nhập với người dân địa phương, lấy được lòng tin của người dân địa phương.

Một công việc khác là văn phòng hậu cần. Văn phòng hậu cần thường có một người. Người này không xuống hầm, mà chỉ phụ trách thay thế và mua trang thiết bị.

Đồ trộm mộ, xẻng đa năng, flycam, mặt nạ phòng độc, xẻng Lạc Dương, bật lửa, đèn pin chống nước, bộ đàm, chăn ga gối đệm, nồi chảo, bàn chải và kem đánh răng. Tất cả đều phải thống nhất do một người mua, để giảm xuất hiện và tránh để lộ thân phận.

Còn một công việc cuối cùng gọi là người rải đất.

Những gì tôi làm khi mới bước chân vào ngành là rải đất.

Người rải đất kiếm được ít tiền nhất, nhưng dù chia ít nhất, cũng kiếm được nhiều hơn những người làm thuê.

Làm công việc rải đất, khuôn mặt càng đại chúng càng tốt. Chính vì có khuôn mặt đại chúng nên tôi mới được chọn.

Ai lại rảnh rỗi, ngày ngày để ý đến một đứa trẻ 16, 17 tuổi chứ? Ăn no rửng mỡ à?

Ngược lại, nếu bạn quá đẹp hoặc quá xấu thì sẽ không làm được, có thể sẽ bị phát hiện trước khi đất trong túi được rải nữa.

Mỗi lần mang theo một ít, giả vờ dắt chó đi dạo, rải hết đất mộ dọc theo ống quần không để lại dấu vết.

Lén lút chia tiền sau khi xong việc, không ai có thể để ý đến chúng tôi.

Ông già đưa tôi vào ngành tên Vương Hiển Thanh. Người trong ngành đều gọi ông ta là Vương thủ lĩnh. Nghe kể một đời ông ta đã mò trên ngàn ngôi mộ, từ thời nhà Hán, thời tiền Tần, đến các triều đại nhà Tống, nhà Nguyên, nhà Minh nhà Thanh, cơ bản đều nhúng tay vào.

Mộ được người trong ngành yêu thích có hai loại. Một là lăng nhà Hán và một là lăng thời Tây Chu.

Nguyên nhân rất đơn giản, đồ đồng và ngọc cổ cao cấp rất có giá trị. Người ta thường nói 10 lăng mộ nhà Hán trống hết 9. Lời này không giả.

Lăng thời Tây Chu càng ghê gớm hơn.

Phóng hỏa hí chư hầu**, ngày đó chư hầu khắp nơi, lại lưu hành trào lưu hậu táng. Nếu đủ may mắn, tìm thấy một ngôi mộ của các vương hầu thời Tây Chu, hố sâu lớn chứa đầy đồ đồng, thì xin chúc mừng, con cháu ba đời bạn sẽ không cần phải đi làm nữa.

Tương tự, lăng mộ thời Tây Chu được chôn sâu nhất trong tất cả các triều đại. Từ sau khi Tần Thủy Hoàng thống nhất lục quốc xây dựng lăng mộ Tần Thủy Hoàng, từ đó mới đầu lưu hành đồi phong thổ.

Giang sơn đổi dời.

Hễ là mộ thời Tây Chu, nhìn chung đều nằm sâu hơn 15 mét dưới lòng đất, không có đồi phong thổ, rất khó tìm, càng không dễ đào.

Ngoài mặt, các ngành liên quan cấm đoán mua bán đồ đồng, nhưng ai cũng biết rõ trong bụng, đồ đồng trong

chuyên mục thẩm định kho báu của đài truyền hình đến từ đâu?

Đồ đồng truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác chỉ chiếm chưa đến 1% tổng số, còn lại chẳng lẽ tự nó chui ra?

Nguồn đều giống nhau, đều đến từ ngành của chúng tôi.

Lúc đầu, Vương thủ lĩnh đưa tôi rời khỏi Bắc Kinh, còn dặn tôi trong thời gian sắp tới không được tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Chuyến đầu tiên tôi làm là ở Thuận Đức.

Việc lần này là lăng mộ thời Tây Chu. Vì thiếu nhân lực trầm trọng, nên tôi mới được Vương thủ lĩnh chọn trúng, để tôi làm công việc rải đất. Lúc đó tôi là thành viên nhỏ tuổi nhất trong băng đảng.

Đến Thuận Đức, Vương thủ lĩnh trực tiếp ném cho tôi 1.000 tệ, nói rằng đây là quy củ, phong bao vào ngành. Ông ta bảo tôi tiêu tùy thích, nói tìm các cô em chơi cũng được.

Lúc đó tôi mới bao nhiêu tuổi, nào dám đi tìm các cô em, riêng ăn uống không tốn mấy nhiêu tiền.

Tôi đã ăn súp rần nước, gà hầm phi lê và bánh cá chiên của Thuận Đức, lợn hấp Quân An, v.v., tất cả đều rất ngon.

Đi loanh quanh Thuận Đức hai ngày, Vương thủ lĩnh gọi tôi lại và nói: "Vân Phong à, tối nay đã đến lúc phải làm việc rồi. Thế nào? Sẵn sàng chưa? Những gì tôi dạy cậu nhớ cả rồi chứ?"

Tôi gật đầu nói: “Nhớ kỹ rồi, trời sáng không rải đất, có xe không rải đất, không rải đất trong công viên, không rải đất nơi đông người."

Vương thủ lĩnh hài lòng gật đầu, rồi lại hỏi tôi: "Vậy tôi hỏi cậu, cậu định đi đâu rải?"

Suy nghĩ một chút, tôi nói với ông ta: "Thưa thủ lĩnh, cạnh công trường, nhà phá dỡ, trong rừng, trong vườn."

"Haha, khá lắm, những điều này tôi còn chưa dạy cậu, không tệ không tệ, có hiểu biết."

"Cơ trí một chút, theo chúng tôi làm tốt, trong vòng hai năm tôi sẽ biến cậu trở thành người giàu nhất thôn, biết không?"

Niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt, tôi lập tức gật đầu đồng ý.

===

Góc vui đọc truyện, thêm kiến thức

*Tầm long thiên vạn khán triền sơn, nhất trùng triền thị nhất trùng quan: quan môn nhược hữu bát trùng tỏa, định hữu vương hầu cư thử gian.”

xuất phát từ “Hám long kinh” của bậc thầy phong thủy Dương Quân Tùng.

Có thể hiểu là

Thuật tầm long thì phải nhìn theo triền núi,

Mỗi một vòng bức tường là một chướng ngại

Nếu như cửa có tám vòng khóa,

Thì bên trong hẳn là quan quách của vương hầu.)

**Phóng Hỏa Hí Chư Hầu: Truyền thuyết kể rằng, Bao Tự là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, Chu vương mê say nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười, lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng ngàn lượng vàng. Để thấy nụ cười của Bao Tự, Chu U vương nghe theo một nịnh thần, đốt lửa trên đài để lừa triệu chư hầu chạy đến. Trò đùa này đã gây ra họa mất Cảo Kinh khi quân Khuyển Nhưng thực sự chiếm đánh. Nhà Chu bắt đầu suy yếu từ đây. Điển tích nổi tiếng này gọi là Phóng hỏa hí chư hầu.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!