Chương 7

Anh Không Thương Em Đâu Anh À!

3.606 chữ

13-01-2023

Sáng ngày hôm sau, Vương Đề Hiền bỏ lại lượng công việc khổng lồ sau lưng mà đưa tôi đi đến bệnh viện.

Lúc trên xe, tôi ngồi không an thân.

Tôi thực sự không muốn đến bệnh viện chút nào.

Nếu không phải là tối qua hứa với Vương Đề Hiền, tôi cũng chẳng muốn đi.

Nhiều lúc tôi nghĩ đến việc mở miệng làm nũng với anh muốn về nhà, lại sợ anh thấy phiền nên đành ngậm mồm lại, căng thẳng ngồi trong xe mà ngó ngó nghiêng nghiêng.

Cả màn này đập vào mắt của Vương Đề Hiền.

Anh nhìn tôi ngồi ở bên ghế phụ mà rục rà rục rịch, quở tôi một câu ngồi yên rồi lại dỗ dành.

"Sau khi đến bệnh viện xong, tôi sẽ đưa em dạo quanh trung tâm thương mại một lát."

Anh vẫn luôn coi tôi là một em bé.

Mà thực ra tôi cũng rất thích được anh coi như là em bé như vậy.

Được anh chiều chuộng thật thích, tôi cảm thấy tự hào bởi khuôn mặt phúng phính hồng hào, vô cùng baby này của tôi.

Dù thời gian gần đây người tôi đã ốm gầy đi hẳn, hai má cũng đã mất dần vẻ phiến hồng sức sống, da thịt trên người cũng đã giảm đi không ít.

Nhưng Vương Đề Hiền vẫn luôn quan tâm tôi không đổi, điều ấy khiến cho tôi hạnh phúc đến may mắn.

Lúc chúng tôi đi đến bệnh viện, ở đây bác sĩ bảo vết thương của tôi chưa đến nỗi quá sâu, không cần khâu lại, chỉ băng bó rồi dặn tránh nước, tránh hở, sau vài ngày vết thương sẽ tự lành lại, rồi cho chúng tôi về luôn.

Càng nghĩ tôi lại càng cảm thấy buồn cười.

Nếu biết trước họ chỉ băng bó thôi chứ chẳng kiểm tra gì, tôi đã không mất công cả tối qua giãy giụa anh làm gì.

Vương Đề Hiền sau khi thanh toán tiền thuốc và băng gạc rồi đưa tôi đến khu trung tâm thương mại như đã nói trước đó, cứ thấy tôi nấp nấp, khép nép bên cạnh anh thì hơi khó hiểu, nhưng cũng chẳng nói gì.

Cả ngày tôi ngoan ngoãn như một đứa trẻ nhận lỗi, anh cũng chỉ cười rồi vuốt qua mái tóc tôi.

Tôi thấy anh cười như vậy thì đỏ lịm cả mặt y như một đứa con gái mới lớn.

Hoá ra anh thích kiểu tôi ngoan ngoãn như vậy sao? Thế thì ngày nào tôi cũng sẽ thật ngoan.

Tôi thích anh cười.

Vì nụ cười của anh khiến cho tôi quên đi khoảng cách vốn có của anh và tôi.

...

Giống như bao ngày khác, Vương Đề Hiền đã đi làm từ sớm, tôi thì xách những bộ dụng cụ làm vườn ra chăm sóc cho vườn rau sau nhà.

Chợt từ ngoài đường vang lên tiếng hò của người bán cây hoa rong.

Nhìn những khóm rau nhỏ nhỏ chỉ vài ngày nữa là sẽ bị vặt đi, tôi bỗng ngẩn người nghĩ ngợi.

Rối sau đó tôi lóc cóc chạy ra khỏi nhà, sau một hồi lại ì ạch quay trở lại vườn với trên tay là một cây hoa mai nhỏ thân cao còn chưa nổi năm thước, có những tán lá mỏng đỏ mong manh.

Đây là cây hoa tôi trồng cho anh để sang xuân năm này, có lẽ tôi sẽ không thể đợi được đến lúc đó, cây hoa mai sẽ thay tôi cùng anh ngắm tết.

Loài cây gỗ có thể sống tới hàng trăm năm tuổi, nó có thể sống cùng với anh đến tận già.

Hoặc có thể, sau khi tôi chết đi, anh sẽ về một mái nhà cùng với Lãnh Ái Hy, có thể ngó lơ cây hoa này nằm trơ trọi trong một góc vườn.

Nhưng tôi không dám mong anh sẽ nhớ nó, nhớ về tôi.

Chí ít rằng mỗi khi nhìn thấy lại cây hoa này, anh sẽ mơ hồ nghĩ về người đã từng để lại cây hoa ấy cho anh.

Chỉ cần một suy nghĩ thoáng qua thôi là được, tôi vui lòng rồi.

Sau một lúc chật vật lấp rễ cây hoa xuống đất, tôi đứng lên xuẩy áo.

Bỗng cả người tôi chao đảo, ngã ngửa ra đằng sau, vô tình nằm dập mất vài luống rau vừa trồng.

Chỗ đất ẩm vừa tưới nước qua bắn lên tung toé cả người tôi.

Nhìn qua vô cùng nhếch nhác và bẩn thỉu.

Tôi khom người ho khan, ho như một kẻ bị hen suyễn nặng, ho đến tưởng như lá phổi bay ra cả ngoài cổ họng.

Tôi càng ngày càng thấy khó thở, tim đập nhanh như sắp nổ tung.

Có lẽ sau này tôi không thể tiếp tục ra vườn được nữa..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!