Chương 3

Anh Chỉ Thích Hình Tượng Của Em!

20.059 chữ

15-12-2022

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người nọ tiến đến gần, thế nhưng nhất thời nghẹn lời. Hạ Tập Thanh cũng chả thèm liếc mắt nhìn gã. Anh chỉnh sửa lại quần áo, không ngoảnh đầu lại mà đi thẳng.

Hạng người tự cho mình là đúng này, nếu không đánh cho sự tự tin của hắn tan thành bọt biển, thì hắn sẽ chả chịu để yên, dây dưa không dứt.

Hạ Tập Thanh đi ngang qua một con phố, vẫy một chiếc taxi rồi ngồi vào.

Trên đường về nhà, anh tiếp tục xem Weibo. Video là do tài khoản chính thức của phim điện ảnh đăng lên. Cư dân mạng hồn nhiên thảo luận sôi nổi. Tuy nhiên, anh cứ cảm thấy chuyện này chắc chắn có người đằng sau nhúng tay vào, mượn cơ hội để lăng xê.

Nghĩ đến đây, anh có hơi mất hứng. Sau khi trở về chung cư đang thuê, Hạ Tập Thanh tắm nước nóng rồi ngả đầu lên giường ngủ thiếp đi luôn.

Quả nhiên, một giấc ngủ kéo đến tận chiều hôm sau. Lúc tỉnh dậy, Hạ Tập Thanh mới biết điện thoại để chế độ im lặng, đã có hơn 40 cuộc gọi nhỡ. Anh lướt nhìn một lượt. Thấy có cả cuộc gọi từ ba mẹ – những người mà ngay cả lễ, Tết cũng chẳng hề hỏi thăm đến anh.

Lúc này, anh thậm chí cảm thấy hơi thích thú. Nổi tiếng có nghĩa là sẽ luôn xuất hiện trước tầm mắt của mọi người, bao gồm cả hai vị phụ huynh không có chút xíu tình cảm gia đình kia. Không cần gặp mặt cũng có thể khiến hai người họ khó ở, tức đến dậm chân, thật có cảm giác thành tựu mà.

Hạ Tập Thanh sửa soạn qua loa, tùy tiện túm gọn tóc, buộc thành chỏm tóc dựng đứng trên đỉnh đầu. Anh mặc bộ đồ lao động* lấm lem màu vẽ, không thể giặt sạch, sau đó ngồi xuống trước giá vẽ, tay cầm một cái bảng pha màu loang lổ. Xanh, đỏ quyện vào với nhau, tạo thành một màu tím dơ dơ bẩn bẩn.

(*Đồ lao động (Boilersuit): là một xu hướng thời trang rộ lên từ năm 2018, được sáng tạo từ những bộ đồ bảo hộ lao động của công nhân. Boilersuit thường là bộ liền thân hoặc quần yếm.)

Anh nhắm mắt lại, dường như đang trông thấy biểu cảm khinh thường của Chu Tự Hành tối hôm đó.

Tựa như mây trời bồng bềnh trôi nổi, hình ảnh ấy dần tràn vào khối óc từ tầng mây kí ức rồi trở nên thật rõ ràng. Hạ Tập Thanh dùng nét bút bắt nó lại, giam cầm trên trang giấy.

Đường nét lập thể, khuôn mặt góc cạnh, viền môi hơi nhếch lên vì chán ghét. Tất cả đều bị màu sơn dầu họa lên mặt giấy bằng phẳng, không thể trốn thoát.

Hạ Tập Thanh cầm bút, cả người dựa vào ghế, chân đạp lên mép bàn, cẩn thận ngắm nhìn bức ký họa.

Anh không thể nói ra điểm nào không hài lòng. Đường nét trên giấy không bắt được hết thần thái và mị lực của người thật, cũng không thể mô phỏng trọn vẹn biểu cảm chán ghét khi ấy.

Chuông di động lại vang lên. Hạ Tập Thanh với tay tới, lấy được điện thoại.

Là số lạ.

– Xin hỏi ai vậy? – Anh vờ thân thiện như một thói quen.

– Mấy hôm trước chúng ta đã gặp nhau. Không biết cậu còn nhớ tôi không?

Giọng nói của đối phương đúng là khá quen. Hạ Tập Thanh chỉ ngẫm nghĩ vài giây đã nhớ ra:

– A … Chị là Tưởng Nhân.

– Đúng rồi, trí nhớ của cậu tốt thật.

Ở đầu dây bên kia, Tưởng Nhân mỉm cười:

– Gần đây chắc cậu bị bị làm phiền nhiều lắm nhỉ? Giờ cậu nổi toàn mạng xã hội rồi đó.

Hạ Tập Thanh cười cười, duỗi thắt lưng:

– Không hề. Tôi ngủ một mạch tới giờ, chị là người đầu tiên tôi bắt máy.

Tưởng Nhân khá ngạc nhiên. Cậu thanh niên này quá bình tĩnh, cũng chẳng hỏi vì sao cô có phương thức liên lạc.

Thời điểm hai người hẹn gặp đã là hoàng hôn. Quán cà phê vắng vẻ, ít khách. Vầng sáng màu cam xuyên qua ô cửa kính sát đất, rồi hòa vào không gian nồng nàn hương cà phê, ôm ấp lấy Hạ Tập Thanh.

Tưởng Nhân cầm thìa cà phê khuấy tan hình vẽ bằng bọt sữa trên miệng cốc. Đôi mắt đang đánh giá chàng trai trước mặt.

Mái tóc đen được ánh hoàng hôn nhuộm lên vầng sáng ấm áp. Trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn luôn phảng phất ý cười. Nốt ruồi nhỏ xinh trên chóp mũi vừa dịu dàng lại mê người.

Lần trước không phát hiện, hóa ra trên cằm cậu có một vết sẹo mảnh, dài. Vì vết sẹo nằm trùng khớp với đường quai hàm nên không dễ dàng nhận ra. (vì đây là cảm nhận của Tưởng Nhân nên mình để là “cậu” nhé)

Hạ Tập Thanh còn tùy ý hơn so với tưởng tượng của cô. Cậu chỉ mặc một bộ đồ lao động màu xám dơ cũ, mặt trước lem luốc vết màu, mới cũ đều có.

Tuy nhiên, Tưởng Nhân nhận ra ngay nhãn hiệu của bộ quần áo này, là một thương hiệu thời thượng đắt đỏ. Rất nhiều người nổi tiếng đều chọn trang phục của hãng này để diện thời trang sân bay. Bộ cậu đang mặc hình như là phiên bản giới hạn. Vậy mà cũng nỡ bỏ.

– Vừa mới vẽ tranh sao?

– Vâng.

Hạ Tập Thanh cúi đầu ngắm nghía bàn tay mình. Phía sườn ngoài có dính một mảng màu xanh dương rất lớn. Ngón tay anh lau chà một lúc cũng không hết nên cảm thấy thật phiền. Còn chưa ngẩng đầu lên đã trực tiếp cất lời:

– Chị hẹn tôi ra đây có chuyện gì sao?

Tưởng Nhân thấy anh hỏi trực tiếp như vậy, cũng không khách sáo nữa, đi thẳng vào vấn đề, nói:

– Cậu có muốn ra mắt không?

Hạ Tập Thanh gõ gõ ly cà phê, chuyển tầm mắt từ bên ngoài cửa sổ trở về:

– Ra mắt?

– Điều kiện của cậu rất tốt, rất có duyên, cứ nhìn hotsearch lần này là biết.

Tưởng Nhân thể hiện phong thái của người đại diện kim bài:

– Nói thật thì nghệ sĩ cũng phân chia cấp bậc. Cấp thứ nhất chính là dù có cố gắng thế nào cũng không thể nhận được sự chú ý. Người như vậy chiếm đa số trong cái giới này. Tốt số hơn một chút thì sẽ mất kha khá thời gian, cứ tôi luyện diễn xuất hoặc chờ đợi cơ hội, đến lúc nổi rồi cũng sẽ nổi thôi. Cuối cùng là loại người có thiên phú, mang số mệnh phải hot. Cho dù không nói câu nào, chỉ cần lướt qua màn ảnh cũng có thể nhận được sự chú ý cực đại từ công chúng.

Tưởng Nhân hơi nghiêng người về phía trước:

– Cậu chính là loại cuối cùng.

Bên ngoài có một cậu bé đi ngang qua, tay cầm bóng bay hydro nhưng lại nắm không chặt, làm bóng bay đi mất. Cậu bé ngơ ngác nhìn lên trời rồi đột nhiên òa khóc. Hạ Tập Thanh nhìn cậu bé, sau đó bật cười thành tiếng.

Cảm thấy mình vừa bị cho ăn “bơ”, Tưởng Nhân ho khan một tiếng. Lúc này, Hạ Tập Thanh mới biếng nhác quay đầu lại, nhìn về phía cô:

– Chị Tưởng, ở cái giới này, chị chắc chắn là người thạo nghề. Tuy nhiên, dù là người thạo nghề, cũng sẽ có lúc nhìn lầm.

– Có ý gì?

– Chị nhìn lầm rồi.

Hạ Tập Thanh dựa vào ghế sô pha, lười phải tiếp tục giả vờ:

– Tôi không phải loại cuối cùng. Nói thẳng với chị vậy, tôi là một mớ rắc rối.

Trong mắt anh đượm ý cười. Ánh nắng ấm áp bên ngoài cửa sổ chiếu vào đôi đồng tử đen láy:

– Chị sẽ hối hận đó. Nếu kéo tôi vào cái giới này, tôi sẽ chỉ không ngừng mang rắc rối đến cho chị mà thôi.

Tưởng Nhân nhìn anh, nhìn một hồi lâu rồi mới lên tiếng:

– Cậu không muốn ra mắt, tôi hiểu. Tôi còn phương án B.

Hạ Tập Thanh nhướng mày. Dù sao cũng đang nhàm chán, cứ nghe một chút vậy:

– Chị nói đi.

– Gần đây có một show thực tế, cần người ngoài ngành tham gia.

Tưởng Nhân lấy một bản kế hoạch trong túi xách, đưa cho Hạ Tập Thanh:

– Show thực tế này tôi cũng tham gia sản xuất. Tôi muốn mời cậu tham gia.

– Mời tôi?

Hạ Tập Thanh mở bản kế hoạch, đọc lướt qua một lượt mới hiểu ra:

– Hóa ra chị đang tính toán cho Chu Tự Hành. Chắc đây mới là phương án A của chị nhỉ?

– Cậu quả là người thông minh nhất tôi từng gặp.

Tưởng Nhân không hề che giấu động cơ của mình:

– Tôi đã đoán được cậu không muốn ra mắt. Nếu hỏi thì chắc chắn cậu sẽ từ chối. Nên chỉ định hỏi thử thôi. Cậu hẳn là biết, tôi là cổ đông của công ty quản lý Chu Tự Hành. Đương nhiên, ngoài thân phận cổ đông thì còn có quan hệ sâu hơn, nhưng hiện giờ chưa tiện nói. Tự Hành là nghệ sĩ công ty chúng tôi đang toàn lực lăng xê. Cả diễn xuất và điều kiện của cậu ấy đều rất ưu tú. Nhưng cậu cũng biết, ra mắt với tư cách sao nhí thường tồn tại một vấn đề, chính là thiếu fan trung thành. Độ quốc dân* của cậu ấy rất cao, nhưng hiện tại giới này đã không còn dựa vào độ quốc dân để đổi lấy tài nguyên* nữa rồi.

Đừng đọc ở trang ăn cắp nữa mừ!

(*Độ quốc dân: Độ nhận diện với công chúng trong một đất nước.)

Về với mình đi mừ!

(*Tài nguyên: Phim ảnh, chương trình giải trí, hợp đồng quảng cáo, tạp chí,…)

– Các người muốn lưu lượng*. – Hạ Tập Thanh lấy thìa chọc vỡ lớp bọt sữa trên miệng cốc.

Mau mau nào!

(*Lưu lượng: có lượng fan hâm mộ hùng hậu, nhận được sự quan tâm, chú ý cực lớn.)

– Đúng vậy. – Tưởng Nhân gõ ngón tay lên mặt bàn:

– Dựa vào diễn xuất và ngoại hình của Tự Hành, nếu có thêm cả lưu lượng nữa, tuyệt đối sẽ trở thành hiện tượng. Đây là điều mà tôi muốn.

Hạ Tập Thanh nhìn thấu mục đích của cô, nhưng vẫn cảm thấy rất thú vị:

– Vậy chị cảm thấy tôi có thể mang lưu lượng đến cho cậu ấy?

– Nếu không thì tôi cũng sẽ không tìm đến cậu. Cậu nên biết rằng, có đề tài sẽ có lưu lượng. Nói thằng ra là, cách nhanh nhất chính là xào CP*.

Mình là Chrysalism đó. Tìm mình đi!

(* Xào CP: tạo hiệu ứng cặp đôi với hai người bất kì bằng những hành động, cử chỉ, lời nói thân mật, gây cho khán giả lầm tưởng rằng họ thật sự yêu nhau.)

– Xào CP đúng là có thể hot, nhưng tôi cảm thấy khá lạ lùng đấy. CP với Chu Tự Hành không hề ít, có rất nhiều tiểu thịt tươi đang nổi. Vì sao chị lại cố tình tìm đến người ngoài giới như tôi?

Tuy hỏi vậy, nhưng trong lòng Hạ Tập Thanh cũng đã rõ. Giữa người nổi tiếng với nhau, nếu phân chia lợi ích không đều sẽ mang đến những rắc rối lớn. Còn anh không fan, không công ty, đã vậy còn là người ngoài giới, đúng là thích hợp để hợp tác hơn nhiều.

– Giờ trên người cậu đang có độ đề tài nha. Cậu chính là một người ngoài ngành có độ chú ý cao ngất ngưởng. Chỉ cần nhìn hotsearch mấy ngày này liền biết, gương mặt này có bao nhiêu tiềm lực. – Tưởng Nhân nịnh nọt một câu đến là dễ nghe.

– Kế hoạch ban đầu của show thực tế này là chương trình thoát khỏi mật thất với tích chất suy luận nghiêm túc, nhưng tôi bác bỏ rồi. Làm thế thì quá thiếu độ đề tài. Trước đây cũng có nhiều chương trình cùng loại nhưng đều chìm nghỉm. Khán giả đôi khi chỉ muốn xem những thứ thú vị thôi.

– Ví dụ? – Tay Hạ Tập Thanh chống cằm, biếng nhác cười.

– Ví dụ như thần tượng và fan cùng bị nhốt trong mật thất, tìm mọi cách để thoát ra. – Tưởng Nhân cũng để tay chống cằm, mỉm cười nhìn Hạ Tập Thanh:

– Nếu fan cũng là một anh chàng đẹp giai, thì theo tôi đoán, các cô gái trẻ sẽ cảm thấy hứng thú hơn.

Thì ra là thế.

– Cho nên hot search Weibo ngày hôm qua là chị mua đúng không?

Thìa cà phê bị thả ra, ngã vào thành ly, vang lên một tiếng “tinh”. Hạ Tập Thanh thu tay lại.

Tưởng Nhân bị anh vạch trần cũng không cảm thấy gì, bình thản trả lời:

– Tôi chỉ quạt ít gió, thêm ít củi trong hot search của cậu thôi. Có điều tôi phải làm sáng tỏ một chuyện quan trọng trước. Ban đầu, video kia là vô tình bị thả ra. Thật ra, lúc mới gặp cậu, tôi đã đoán được cậu sẽ bị chú ý, nhưng cũng không ngờ độ hưởng ứng lại lớn đến vậy.

Vậy nên lợi dụng cũng rất dứt khoát đấy nhỉ? Bệnh nghề nghiệp đúng thật đáng sợ.

Không biết người được lợi kia sau khi biết chuyện sẽ có cảm tưởng gì.

Nghĩ đến người được lợi … trong đầu anh lại hiện ra biểu cảm vô cùng chán ghét của Chu Tự Hành.

Hạ Tập Thanh bỗng dưng hăng hái ngồi thẳng dậy, tay chống cằm nhìn Tưởng Nhân, cười nói:

– Đề nghị của chị cũng khá thú vị. Nhưng chắc chị không biết, thần tượng của tôi bây giờ vô ~ cùng ~ chán ghét tôi.

Hai tiếng “vô cùng” bị anh cố ý kéo dài, nói xong còn cười híp mắt. Dáng vẻ như rất lấy làm kiêu ngạo.

Tưởng Nhân không hiểu:

– Các cậu đã từng gặp nhau? Sao cậu ấy lại ghét cậu được, cậu ấy luôn đối xử với fan rất tốt.

– Tình cờ gặp được, nói như nào đây…

Tình huống kia quá xấu hổ. Hạ Tập Thanh nhất thời không nghĩ ra được lời giải thích phù hợp, nên đành thôi:

– Tóm lại là việc đã xảy ra rồi. Tôi cá với chị, nếu cậu ấy biết là tôi, chắc chắn cậu ấy sẽ không đồng ý tham gia chương trình này.

Tưởng Nhân trầm mặc trong chốc lát.

– Nếu tôi thuyết phục được cậu ấy, cậu sẽ tham gia chứ?

Vốn đang nhìn chằm chằm đầu ngón tay dính màu vẽ, nghe vậy, Hạ Tập Thanh ngẩng đầu lên, ánh mắt toát lên vẻ vui mừng, hớn hở:

– Tham gia chứ.

Anh đáp quá nhanh khiến Tưởng Nhân tò mò, sao lại dứt khoát vậy?

– Thật sao? – Tưởng Nhân tỏ vẻ ngờ vực.

– Cậu đồng ý nhanh như vậy, làm tôi thấy hơi kì lạ đấy.

Ngón tay Hạ Tập Thanh búng vào thành hộp đường, sau đó lấy một khối đường vuông vức cho vào miệng, chẳng đợt tan mà đã trực tiếp cắn luôn.

– Thật đó, tôi đồng ý.

Cứ tưởng tượng tới cảnh Chu Tự Hành rõ ràng chán ghét mình, nhưng vẫn phải ở chung một chỗ với mình, anh lại thấy hưng phấn.

Mà hưng phấn chính là cảm hứng của sáng tác.

– Đúng rồi, loại chương trình thực tế này yêu cầu chỉ số thông minh đó, chị xác định muốn mời tôi chứ?

Hạ Tập Thanh nhướng mày:

– Nhỡ đâu tôi chẳng giúp được gì, chỉ biết kéo chân Chu Tự Hành thì sao?

Hạ Tập Thanh nói lời này không phải không có căn cứ, dù sao anh cũng là fan của Chu Tự Hành, ít nhiều cũng hiểu cậu.

Hồi thi đại học, Chu Tự Hành vừa kiên quyết, vừa dứt khoát bỏ qua trường nghệ thuật để chọn Khoa vật lý Đại học P đã làm Hạ Tập Thanh rất ngạc nhiên, không ngờ chỉ số thông minh của sao nhí này chẳng hề kém cạnh các nam sinh khối tự nhiên.

Vốn dĩ còn tưởng cậu muốn từ bỏ giới nghệ sĩ, dấn thân vào con đường nghiên cứu khoa học vì lí tưởng xã hội chủ nghĩa chứ, đâu ai ngờ về sau cậu vẫn tiếp tục đóng phim.

Không theo chính quy mà diễn xuất vẫn rất tốt.

Khi Thượng Đế mở cửa cho một người, hoặc sẽ mở toang tất cả các cánh cửa của người đó, hoặc không thì một khe hở cũng chả cho, đóng chặt như phòng giam vậy.

Hiện thực phũ phàng như thế đó.

– Ban đầu tôi cũng nghĩ vậy, Tự Hành thông minh là đủ rồi. Cậu ở bên cạnh trợ giúp một chút thì càng tốt. – Tưởng Nhân cười cười, không che giấu tính toán nhỏ ban đầu của mình.

– Nhưng tôi có điều tra qua về cậu, là bệnh nghề nghiệp thôi. Tôi phải kinh ngạc đấy. Hóa ra cậu học ở Học viện Mỹ thuật Florence. À, đúng rồi, tôi còn vô tình tìm được, trước đây cậu từng tham gia HiMCM*.

Bạn đang đọc ở trang ăn cắp!

(*HiMCM (High School Mathematical Contest in Modeling): là cuộc thi dành cho học sinh trung học toàn cầu, mỗi năm một lần, tạo ra một môi trường cho học sinh làm việc theo nhóm, sử dụng toán học giải quyết các vấn đề của thế giới thực được mô hình hóa.)

Vô tình?

Người phụ nữ này thật đáng sợ. Vẻ mặt Hạ Tập Thanh vẫn bình thản nhưng đáy lòng đang bội phục khả năng điều tra của cô. Cuộc thi toán học ấy đã từ hồi học trung học rồi, vậy mà vẫn tra ra được.

– Tôi thấy người như cậu, chắc chắn sẽ không ở phía sau kéo chân đâu. – Tưởng Nhân cười nhạt, nhìn Hạ Tập Thanh.

Anh cũng khéo léo mỉm cười:

– Tôi sẽ cố hết sức.

Tạm biệt Tưởng Nhân xong, Hạ Tập Thanh quyết định đi tìm Hứa Kỳ Sâm. Trên đường thấy một tiệm bánh ngọt đang khai trương, anh tiện đường ghé vào mua mấy cái, chọn bánh còn nhanh hơn chọn đối tượng thả thính.

– Mày thật sự muốn lên TV? – Miệng Hứa Kỳ Sâm còn đang ngậm bánh kem, lúng búng hỏi kèm theo chút kinh ngạc.

Hạ Tập Thanh ngồi dưới đất gật đầu như giã tỏi. Anh duỗi cặp chân dài, bắt chéo lên nhau, không nhịn được mà cà khịa:

– Cách nói “lên TV” của mày lỗi thời rồi, tao là tham gia chương trình thực tế.

– Như nhau cả thôi.

Hứa Kỳ Sâm ăn quá nhanh, thế là bị nghẹn. Hắn vội vàng nhảy từ trên sô pha xuống, chạy tới tủ lạnh tìm đồ uống.

Hạ Tập Thanh nhìn bóng lưng của hắn, nói với theo:

– Mày lại đi chân đất, nghe Hạ Tri Hứa mắng chưa ngấy à?

Nói xong, anh liếc nhìn hộp sữa bò đóng gói không có tí thẩm mĩ nào, không nhịn được hỏi:

– Có rượu không?

– Uống ít rượu thôi. Hạ gia bọn mày không thuốc lá thì cũng rượu bia, toàn là sở thích xấu. – Hứa Kỳ Sâm nhét sữa bò vào tay anh.

Hạ Tập Thanh không tình nguyện cầm hộp sữa, vẻ mặt cười đểu giả nhìn Hứa Kỳ Sâm:

– Nói mà không biết ngượng. Sở thích xấu nhất của thằng nhóc kia không phải là mày à?

– Mày mới là sở thích xấu ý. – Hứa Kỳ Sâm dỗi.

– Mày đừng có mà cười, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, sớm muộn gì cũng đến lượt mày thôi.

Hạ Tập Thanh nhún vai.

– Vậy phải xem xem, tên nào xui xẻo nào nhiễm phải sở thích xấu là tao.

Hứa Kỳ Sâm nhớ tới chương trình thực tế kia:

– Sao nhà sản xuất lại tìm đến mày? Loại chương trình này không phải là không thiếu sao à, người ngoài nghề tới cũng không tốt lắm nhỉ?

– Chẳng biết bà chị kia tìm được cuộc thi ngày xưa tao với Hạ Tri Hứa tham gia ở đâu, cả cái hot search kia nữa…

Hạ Tập Thanh đau đầu, tay véo hộp sữa:

– Thế mới nói, tao ghét Internet.

– Nhưng cũng phải nói… – Đứng ngoài hóng biến thì sẽ không chê biến lớn. Hứa Kỳ Sâm dựa vào sô pha, ôm gối, cười nói:

– Nếu mày tham gia chương trình thì sẽ có cơ hội tiếp xúc cự li gần với thần tượng còn gì.

– Không phải thần tượng, mà là đối tượng ảo tưởng.

Nói tới đây, Hạ Tập Thanh lại thấy phấn khích:

– Nói trúng trọng điểm rồi đấy, nếu là hồi trước, có khi tao sẽ không đồng ý đâu. Nhất cử nhất động đều bị máy quay thu lại, cảm giác hơi ghê tởm. Nhưng mà giờ Chu Tự Hành không ưa tao, vụ này liền hay ho.

Hứa Kỳ Sâm không thể hiểu nổi, tấm vé VIP hắn cho rốt cuộc đã thúc đẩy thảm kịch gì xảy ra, càng không hiểu trong đầu Hạ Tập Thanh đang nghĩ cái gì.

Bị người mình thích ghét, thế mà còn thích thú như vậy?

– Mày không phải máu S à, sao giờ tao thấy mày máu M mới đúng?

Hạ Tập Thanh bật cười, bóp mặt Hứa Kỳ Sâm:

– Sâm Sâm, mày ngây thơ quá rồi. Mày không cảm thấy, dù nhìn thấy người mình ghét nhưng vẫn phải kiềm chế cảm xúc, ở trước màn ảnh tỏ vẻ đồng tâm hiệp lực, thậm chí còn phải hòa thuận ở chung, rất… thú vị à?

Thật ra, anh vốn định nói “gợi cảm”, nhưng lại ngập ngừng tìm từ khác.

Trong cảm nhận của anh, hình ảnh Chu Tự Hành buộc phải đè nén sự chán ghét của chính mình xuống rồi giả bộ thân thiết thật sự vô cùng gợi cảm.

Làm anh muốn khiêu khích giới hạn cuối cùng dưới lớp ngụy trang của cậu.

Lúc về đến nhà thì đã rất khuya. Có một dãy số lạ gọi điện đến, Hạ Tập Thanh bắt máy rồi mới biết, thế mà lại là mẹ kế.

Gọi cho anh vào cái giờ này, Hạ Tập Thanh không nghĩ ra nổi lí do nào thuyết phục.

– Hạ Tập Thanh, con về nước sao không nói một tiếng?

Bà ta vẫn chả thay đổi, chuyên dùng giọng điệu dối trá và ra vẻ này. Hạ Tập Thanh bật loa ngoài, cánh tay hờ hững gác lên ghế.

– Con từ Florence trở về thì nên báo một tiếng chứ. Mẹ và ba con sẽ cho người đi đón con. Giờ bọn ta còn phải qua TV mới biết tin con trở về, đúng là không dễ dàng gì. – Giọng bà ta trơn trượt như cá, đầy mùi tanh tưởi.

– Dù thế nào con cũng là con trai nhà họ Hạ, sao lại lên TV, làm cho ba con…

Hạ Tập Thanh hừ lạnh, đi đến phòng bếp mở tủ lạnh lấy một chai nước, sau đó vặn nắp, uống một ngụm lớn. Dòng nước mát chảy qua cổ họng vào cơ thể khiến lòng lạnh lẽo.

– Nói xong chưa hả, quý bà “tu hú chiếm tổ”?

Đối phương cứng họng, lúc mở miệng ra tự tin cũng giảm hẳn xuống:

– Con việc gì phải dữ dằn như vậy, ta cũng chỉ là quan tâm con…

– Dữ dằn?

Hạ Tập Thanh đóng phịch cánh tủ lạnh:

– Bà giả vờ thiện lành với tôi lâu như vậy, rốt cuộc muốn làm gì? Để tôi ngẫm xem nhé, chuyện phân chia tài sản chứ gì? Hạ Vân Khải muốn chia tài sản rồi?

– Mày!

Xem ra là nói trúng rồi.

Hạ Tập Thanh cười khẩy:

– Bà có thời gian làm bộ làm tịch với tôi, chẳng bằng đi cầu xin chồng bà, bảo ông ta đừng ra ngoài hái hoa ngắt cỏ nữa, bớt đi vài đứa con hoang tranh gia sản với bà. Đề nghị này đủ có tâm chưa?

– Mày…

Mỗi câu nói, mỗi hành động đều bị Hạ Tập Thanh nhìn thấu, khiến bà ta không khỏi thẹn quá giận. Bộ mặt giả dối vừa rồi cũng bị xé rách:

– Mày là cái loại đê tiện, không biết xấu hổ, cùng một giuộc với ba mày. Mày, chúng mày, cả ngày chỉ biết ra ngoài làm loạn!

– Nếu ông ta không làm loạn, bà làm sao có thể bước vào cửa nhà họ Hạ? – Ngữ điệu của Hạ Tập Thanh cực kì dịu dàng:

– Bà nên thấy biết ơn vì điều đó.

Bà ta lại chửi ầm lên, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vài câu, mày cùng ba mày đều là tay ăn chơi không biết xấu hổ như nhau, đều sẽ không có kết cục tốt. Mấy lời khó nghe này Hạ Tập Thanh từ nhỏ nghe không ít, sớm đã thành thói quen rồi.

Lẳng lặng chờ màn trình diễn của mụ đàn bà chanh chua kết thúc, Hạ Tập Thanh thả chai nước trong tay xuống bàn, xoay người tựa vào kệ bếp, rốt cuộc cũng lên tiếng.

– Không.

Bên kia đầu dây ngẩn người:

– Mày nói gì?

Bức bối, khó thở và chán chường.

Hạ Tập Thanh đưa tay lên cởi cúc áo sơ mi, nhắc lại lần nữa:

– Tôi nói, tôi với Hạ Vân Khải không cùng một loại.

Lúc này mới thoải mái hơn chút.

– Ông ta chịch phụ nữ, còn tôi chịch đàn ông.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!