Chương 8

Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

3.664 chữ

15-12-2022

Trong bệnh viện, Từ thúc đang thay băng gạc trêи đầu Ôn Niệm Nam, sau khi nhìn thấy vết thương dữ tợn trêи trán cậu, đôi mắt Từ thúc chợt có chút ẩm ướt.

“Từ thúc, cháu không sao.” Ôn Niệm Nam nhìn thấy ánh nước trong mắt Từ thúc, an ủi nói.

“Sao lại không có việc gì, lần này thiếu gia xuống tay quá nặng, cậu luôn sợ trêи người mình sẽ lưu lại vết thương, mà vết thương lần này sâu như vậy nhất định sẽ lưu lại sẹo.”

Ôn Niệm Nam nghe âm thanh bất bình nghẹn ngào của Từ thúc, trong lòng không nhịn được nổi kên một mạt chua xót. Ôn Niệm Nam chỉ cảm thấy chóp mũi chua chua, cậu ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, cố gắng ngăn nước mắt không được trào ra.

“Trước kia cháu sợ lưu lại sẹo là vì sợ Ngôn Sanh sẽ không thích, cháu… Cháu sợ anh ấy sẽ ghét bỏ bộ dáng đầy rẫy vết thương của cháu, anh ấy thích đồ vật hoàn mỹ, không thích có chút vết xước gì, mà cháu… Đã lưu lại vết xước đó rồi.”

Dứt lời, nước mắt cậu vẫn là không ngăn được mà chảy xuống, Thẩm Lạc An đã trở về, lúc trước cậu đã không có hy vọng bước vào trong lòng Cố Ngôn Sanh, bây giờ y đã trở lại, cậu còn cơ hội sao?

Ôn Niệm Nam hoài nghi chính mình vì sao năm đó cậu lại chấp nhất muốn gả cho một mình Cố Ngôn Sanh? Nhớ tới thiếu niên mặc một thân tây trang trắng đang mỉm cười say mê đánh tay lên đàn dương cầm tựa như thiên sứ, chính là một màn ấy đã cướp đi trái tim của Ôn Niệm Nam cậu.

Năm Ôn Niệm Nam mười lăm tuổi được ba cậu dẫn đi dự tiệc mừng thọ của Cố lão gia, từ nhỏ cậu đã mất mẫu thân nên tính cách trở nên cực kỳ tự ti so với những đứa trẻ cùng tuổi khác.

Lần ấy cậu bị bọn nhóc nhà giàu bắt nhốt trong ngăn tủ, Ôn Niệm Nam khóc lóc cầu xin bọn họ thả cậu ra, nhưng bên ngoài lại không có ai đáp lại.

Thân thể nhỏ nhắn cuộn tròn trong ngăn tủ, tiếng khóc la thảm thiết dần dần biến mất đi. Đột nhiên cửa được mở ra, một thiếu niên mặc tây trang trắng vươn tay vào phía cậu, Ôn Niệm Nam gục trong ngực hắn lớn tiếng khóc không ngừng, chỉ thấy đôi tay thiếu niên cứng đờ vỗ vỗ sau lưng cậu, qua hồi lâu tiếng khóc mới dần dần ngừng lại.

Phía xa có người kêu tên ai đó, thiếu niên đang muốn đứng dậy thì đột nhiên quần áo bị bắt lấy, Ôn Niệm Nam xoa xoa nước mắt chậm rãi phun ra hai chữ: “Cảm ơn.”

Sau khi Ôn Niệm Nam bảo đảm mặt mình không có gì kỳ lạ mới làm bộ như không có việc gì trở lại bên người phụ thân.

Đúng lúc này, trung tâm đại sảnh truyền đến tiếng cảm thán kinh ngạc của mọi người, mọi người sôi nổi vây quanh, Ôn Niệm Nam và ba cậu cũng đi qua, liếc mắt một cái Ôn Niệm Nam liền ngây ngẩn cả người.

Là hắn…

Thiếu niên mặc tây trang trắng đang ngồi trước đàn dương cần tấu lên một khúc nhạc thuần thục, ánh đèn chiếu vào ngũ quan anh tuấn của thiếu niên tựa như thiên sứ, mọi người ai ai cũng sôi nổi đoán thân phận của thiếu niên là gì.

Ôn Niệm Nam cảm thấy trong lòng cậu thật lâu không thể bình phục được, si mê nhìn chằm chằm thiếu niên đang say mê trong âm nhạc.

Khúc nhạc kết thúc, thiếu niên mở ra hai mắt lãnh đạm nhìn mọi người chung quanh rồi gật đầu.

Cố lão gia đi tới ôm chặt lấy thiếu niên cười nói: “Ha ha, khúc này đàn quá tuyệt vời, lễ vật của Ngôn Sanh thực làm gia gia hài lòng.”

Người chung quanh hít hà một hơi, hắn thế nhưng tôn tử của Cố lão gia, là con trai độc nhất của Lục gia và cố gia, tương lai sẽ chưởng quản hai nhà Cố Lục đáng sợ kinh người.

“Tới đây, giới thiệu với các ngươi một chút, đây là cháu trai của ta mới từ nước ngoài về, là người kế thừa tiếp theo của Cố gia, Cố Ngôn Sanh.”

Từ đây, cái tên Cố Ngôn Sanh liền khắc sâu trong lòng Ôn Niệm Nam, sau khi trở về cậu liền hỏi thăm tin tức của Cố Ngôn Sanh khắp nơi, quyết tâm quấn lấy phụ thân tham gia các sự kiện thương nghiệp hòng gần Cố Ngôn Sanh thêm một ít.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!