Chương 9

Ấn Tượng Sai Lệch

7.900 chữ

21-01-2023

Lộ Hứa vừa đấm vừa xoa, cũng chưa nói động Giang Thừa Nguyệt đi bệnh viện, anh vốn là muốn rót một cốc nước ấm cho Giang Thừa Nguyệt, nhưng khi trở về, phát hiện cậu đã ngủ rồi.

Cậu vẫn luôn bướng bĩnh, khi học mẫu giáo anh đã đánh nhau và lăn lộn với không ít đứa trẻ bạo lực học đường, sau này kết giao phần lớn đều là ngạnh tra, kiểu Giang Thừa Nguyệt là chưa từng thấy qua.

Trông cậu rất dễ bắt nạt, kỳ thật có chút đắn đo, như vậy không đứng đắn.

Bản thân Giang Thừa Nguyệt cũng không xem trọng chuyện phát sốt, ngày hôm sau tỉnh lại, chỉ mơ hồ nhớ ra hình như tối qua mình đã nói vài câu mê sảng ngu với Lộ Hứa, nội dung cụ thể cậu không nhớ, cũng không muốn nhớ.

Tóm lại, sau một đêm, cậu cảm giác chính mình được sống lại.

Cậu đẩy cánh cửa ban công của căn phòng lầu hai, bên ngoài là mùi thơm của hoa, còn có một đĩa tôm càng ướm lạnh lớn.

Giang Thừa Nguyệt "?"

"Dậy rồi?" Lộ Hứa mở mắt ra.

"Anh Lộ, tối qua anh mua tôm càng, sao không gọi tôi ăn?" Giang Thừa Nguyệt đứng trước tủ quần áo, "Còn ở ban công, bây giờ cũng không được ăn."

Tủ quần áo chia bốn sáu, nhưng quần áo của Lộ Hứa treo bên cạnh đang bắt đầu lấn chiếm.

"Tối hôm qua cậu nóng đến nổi có thể nấu chín tôm càng!" Lộ Hứa cả giận nói, "Ăn đi!"

Giang Thừa Nguyệt hôm nay ho khan mấy tiếng, vừa nói hai câu đã muốn ho tiếp, cho nên Lộ Hứa nói cậu cái gì cậu đều nghe hết, không phản bác.

Mạnh Triết gọi cậu đến Tinh Thải để thảo luận về chuyện của ban nhạc, nói rằng đã tìm được tay guitar phù hợp và bảo cậu đến xem.

Giang Thừa Nguyệt suy nghĩ một chút, chọn một bộ đồ màu tím trong tủ, đội một chiếc nón bucket.

hmm, Giang Thừa Nguyệt tự cho mình một điểm tuyệt đối.

"Cậu đang mặc gì vậy?" Giọng Lộ Hứa từ phía sau truyền đến, bắt đầu bình luận, "Giống như quả cà tím bị phơi sương muối vậy."

Giang Thừa Nguyệt "..."

Lộ lão đại như vậy không bị người khác đánh sao, nhất định chỉ vì anh ta là một nhà thiết kế tài năng kinh người, tối qua trên weibo có người nói, một chiếc váy của Lộ Hứa, có thể trong vòng một tháng đứa Từ Nặc Cẩn từ ngồi sao hạng hai lên hạng nhất.

"Anh mới là cà tím." Giang Thừa Nguyệt liếc nhìn bộ đồ ngủ màu tím sẫm của Lộ Hứa, "Anh là quả cà tím già." (Alicen: 🥥)

Đó là cách hai người tán gẫu hôm nay.

Tầng trên và tần dưới của căn nhà cũ cộng lại có diện tích khoang 80m2, Giang Thừa Nguyệt vốn tưởng rằng nó khá lớn, nhưng cậu không biết là.

Lúc trước, buổi tối cậu đi vệ sinh ở tầng dưới liền bị mấy con ma-no-canh dọa kinh hồn bạc vía, mắc tiểu cũng quên nốt trực tiếp trở về trên lầu.

Chỉ trong hai ngày, trong nhà lại có thêm một loạt ma-no-canh, tủ đồ sát tường trưng bày đủ loại vải quần áo.

Trên bàn còn có một bức tranh Lộ Hứa vẽ chưa xong.

Giang Thừa Nguyệt kỳ thật có thể tìm ra lý do tại sao Lộ Hứa lại chọn ngôi nhà cũ này, bởi vì nó nằm trong khu đô thị nhưng lại vắng vẻ và yên tĩnh, cảm giác như đang ẩn mình trong thành phố.

Dù sao thì cậu sẽ dọn ra ngoài sau khi trường học bắt đầu vào một tháng nữa, đến lúc đó khẳng định Lộ Hứa sẽ rất thoải mái.

Giang Thừa Nguyệt đến Tinh Thải livehouse, Mạnh Triết vẫn chưa đến, cậu ta bảo có việc gì đó, ông chủ Tống Quân nhận ra cậu nên bảo cậu vào ngồi trước, và đưa cho cậu một ly nước ép trái cây.

Giang Thừa Nguyệt nói cảm ơn, rồi tập một bài với sự trợ giúp của dàn trống Tinh Thải.

"Học đệ!" phó Du Nhiên đến trước, "Khoe khoang một chút."

Giang Thừa Nguyệt xoay xoay dùi trống trong tay, tung lên xoay mấy vòng liền, trống dưới chân cũng lúc giẫm kết hợp với cymbal thay đổi đoạn tiết tấu, âm thanh không lớn phát lên đi theo động tác nhẹ nhàng cất lên.

Tống Quân ở cách đó không xa nhìn cậu, liền cảm thấy tay trống nhỏ này, giống như so da bưởi trong mùa hè (Grapefruit Soda), từ xa trông im lặng nhu hòa, đến gần thì nhảy nhót vui sướng như những bong bóng nhỏ.

"Ở đây không có ai thật chán, kiếm buổi tối nào bên hồ hoặc trên phố mà chơi." Phó Du Nhiên nói.

"Em cũng nghĩ vậy." Giang Thừa Nguyệt cất dùi trống đi, và bắt đầu ho khan khi nói.

"Đúng rồi, anh chàng con lai anh tuấn hôm qua đến tìm nhóc trông giống Kyle a." Phó Du Nhiên hỏi, "Mạnh Triết nói chủ nhà của nhóc lai lịch không nhỏ?"

"Là anh ta." Giang Thừa Nguyệt nói, "Mẹ của anh ta và mẹ em là bạn học, em tình cờ ở nhà anh ta gần đây."

"Chị đã nói là chị sẽ không nhận nhầm người!" Phó Du Nhiên nói, "Thế nào, cùng đại thiết kế sư ở chung có cảm giác gì?"

Nói đến dây, Giang Thừa Nguyệt bắt đầu thái độ.

"Anh ta không lúc nào là không chê em xấu." Giang Thừa Nguyệt nói.

Lộ Hứa đang ở chi nhánh nội địa của NancyDeer xử lý công tác, vừa ngẩng đầu lên liền đánh một cái hắt hơi.

Anh nghi ngờ Giang Thừa Nguyệt đang mắng anh, nhưng không có bằng chứng.

"Lộ tiên sinh.'' Trợ lí buộc tóc đuôi ngựa đi tới, "Tối qua, Từ Nặc Cẩn bên kia không biết kiểu, có người tung tin cho phóng viên, nói anh cùng Từ Nặc Cẩn có quan hệ riêng tư, cho nên mới hổ trợ giám xác tạo hình thảm đỏ, Họ Từ bên kia đang xử lí, chúng ta bên này cần làm gì không?"

Trợ lí "Thông tin trước mắt là do Hề Kiệt tung ra."

Trên cổ Lộ Hứa là cuộn thước mềm, anh đứng trước ma-no-canh suy nghĩ về cách bố trí, "Mặc kệ, hãy để họ tự mình xử lý, việc xâu xé đời tư trong giới giải trí là chuyện bình thường, những thương hiệu tên tuổi lớn như chúng ta không cần phải bon chen, tự hạ thấp mình."

"Ừm, đúng rồi, "Lộ Hứa còn nói thêm, "Tôi lúc đấy thấy cô cùng giám đốc đều hành ngồi ở trước quán cà phê lầu hai, cờ lê cổ tay, lần sau có mẫu thuẫn gì đợi hết giờ làm việc, hoặc gọi người đến giải quyết."

Trợ lí "...", Cờ lê cổ tay? (Alicen: Lộ lão sư tiếng Trung không thạo, vặn ốc vít cũng như vặn cổ tay á)

"Tôi là đang yêu.." Trợ lí Vương Tuyết sáng sớm cùng bạn trai liếc mắt đưa tình, nắm tay tình cảm một chút mà.

Vương Tuyết lén đảo mắt, không biết là tay mình có vấn đề hay mắt ông chủ có vấn đề.

Lộ Hứa đeo kính, đứng trước ma-no-canh mấy phút, thay quần áo mấy lần, luôn cảm thấy không hài lòng.

Anh dứt khoát dừng tay, đứng trước cửa sổ sát đất, search từ khóa ————

Dữu tử băng tuyết

Một ban nhạc cổ điển nhỏ, theo Tống Quân nói, đó là ban nhạc mà Giang Thừa Nguyệt đã tham gia trước đây, thông tin tìm được chỉ là một vài đoạn văn ít ỏi.

Các thành viên của ban nhạc này đều còn trẻ và đều là học sinh, các video Lộ Hứa xem đều được quay trên đường phố bên ngoài quán rượu, Giang Thừa Nguyệt nhỏ hơn bây giờ một tuổi, đang ngồi trên chiếc ghế đẩu dưới tán cây, trong đám đông mỉm cười trước ống kính.

Đây là tiếng trống trên đường phố bên ngoài quán bar, đây rõ là Giang Thừa Nguyệt, cười lên có chút ngọt ngào, mà kiêu ngạo "Giả bộ bức thử xem! Xem một cái liền đánh một cái."

Đại khái là người xung quanh nói, Giang Thừa Nguyệt vẫn cười và chửi rủa vài câu anh không hiểu, cái gì mà 'bảo phê long'*, cái gì mà bức vương.

*( gốc 宝批龙 phương ngữ Tứ Xuyên, câu chửi tục, ai biết giúp mình với:-:)

Bên kia, Giang Thừa Nguyệt đang đọc bài phỏng vấn của Lộ Hứa trên một tạp chí thời trang nước ngoài, Phó Du Nhiên đưa cậu xem, nói rất thú vị.

[Kyle] 'bảo phê long' là rồng gì?

[Măng tre] ?Không phải rồng.

[Măng tre] Anh Lộ, đừng học mấy từ kỳ quái đó.

Giang Thừa Nguyệt tiếp tục xem video.

"Bạn có thể cho tôi biết lý do tại sao bạn lại từ chức ở thương hiệu Blue Blood không?" Biên tập viên tạp chí hỏi, "Từ bỏ ngàn vạn tiền lương hàng năm, để xây dựng thương hiệu của riêng mình."

"Tôi là người theo đuổi tự do." Lộ Hứa nói trong video, "Tôi không thích bị bó buộc, phong cách của thương hiệu lớn là cố định, nhiều khi tôi không thể thoải mái phát huy."

Biên tập viên tạp chí, "Ồ..."

Cuộc trò chuyện của Lộ Hứa chuyển sang, "Cái giá phải trả khi rời việc công tác, tôi thích tự do, nhưng tôi có tính cách mạnh mẽ, sẽ không cho phép mình bại bởi người khác, đặc biệt là những người học cùng khóa trước đây, tỷ như An Địch, nếu tôi kiếm được ít tiền hơn so với mấy người kia, tôi sẽ sinh khí."

"Cho nên bạn hiện tại?" Biên tập viên tạp chí hỏi.

"Hiện tại tôi kiếm được nhiều hơn họ." Lộ Hứa nói.

Hôm nay cứ như vậy mà tán gẫu với nhau.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!