Chương 9

Alpha Cũng Không Phải Không Được

11.632 chữ

04-01-2023

Ở trong nhà Cố Quân Hi gần một tuần, vết thương của Thẩm Chi Khản đã không còn gì đáng ngại. Cậu đề nghị với Cố Quân Hi thứ hai tuần tới mình sẽ trở về nhà. Thế nhưng sau khi gọi cho mẹ mình xong, cậu lại đồng ý thứ bảy sẽ về nhà ăn một bữa cơm cùng mẹ.

Trưa thứ bảy, Thẩm Chi Khản dẫn theo Cố Quân Hi xuất hiện trước cửa nhà.

Người bên cạnh hình như hơi căng thẳng, môi mím chặt. Thẩm Chi Khản cười cười nắm lấy tay nhóc.

“Đừng lo lắng, mẹ anh vẫn mong em tới nhà”.

Cửa mở ra, Thẩm Chi Khản liền ngửi thấy mùi hương quen thuộc. Người trong bếp hình như cũng nghe thấy tiếng động, tắt lửa vội vàng chạy ra.

Uyển Sơ Vãn nở nụ cười hiền hòa: “Lạc Lạc về rồi à? Các con mau vào nhà đi, rửa tay rồi ăn cơm nào”.

Trên bàn cơm, Thẩm Chi Khản định gắp thức ăn cho Cố Quân Hi, lại phát hiện có người còn nhanh hơn cậu một bước.

Thẩm Chi Khản: “…Mẹ, mẹ cứ ăn đi ạ”.

Bạn trai con cứ để con chăm sóc.

Uyển Sơ Vãn cười rạng rỡ: “Ôi chao, mẹ vừa gặp bạn nhỏ này đã thích. Quân Hi à, ăn nhiều một chút nhé, đừng khách khí với cô”.

Cố Quân Hi: “Con cảm ơn cô”.

Uyển Sơ Vãn: “Lạc Lạc ở bên đấy chắc gây nhiều rắc rối cho con lắm nhỉ? Nếu nó dám bắt nạt con, con cứ nói với cô. Con đừng chiều nó, làm cho nó có thói hư tật xấu. Thằng nhóc này từ bé đã hay khiến người ta phiền lòng…”

Thẩm Chi Khản vội vàng gắp thức ăn cho Uyển Sơ Vãn: “Mẹ, để lại cho con chút mặt mũi đi mà”.

Thẩm Chi Khản bất đắc dĩ nhìn ánh mắt mẹ đầy nỗi lòng hóng chuyện, thầm thở dài trong lòng. Thôi quên đi, từ nhỏ đến giờ hình tượng của cậu trong lòng Cố Quân Hi cũng có sáng sủa gì đâu.

Nghe mẹ kể mấy chuyện thú vị trong quá khứ, Thẩm Chi Khản dần dần quên ngượng ngùng, bởi vì người ngồi bên cạnh sau khi mẹ cậu kể chuyện vẫn luôn nở nụ cười.

Gương mặt ngoan ngoãn nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng cười nói phụ họa hai câu.

Rất ngoan.

Mất mặt thì kệ mất mặt.

Uyển Sơ Vãn: “Hay là hai đứa về bên nhà mình ở đi? Con nói xem, hai đứa nhóc các con ở với nhau làm gì có ai chăm sóc”.

Thẩm Chi Khản: “Mẹ, con lớn rồi, con có thể chăm sóc bản thân, tuần sau con sẽ về nhà với mẹ.”

Hai người lấy học hành làm lý do, thành công rời khỏi nhà Thẩm Chi Khản sau khi bữa cơm tối kết thúc.

Ở bên mẹ cả chiều, tâm trạng Thẩm Chi Khản không tồi.

Xe bus gần khuya không còn người nào, Thẩm Chi Khản nhẹ nhàng nắm tay người bên cạnh đặt lên đùi.

Không phản đối chứng tỏ đồng ý cho cậu nắm.

Tâm trạng lại càng tốt hơn.

Lúc quay về nhà Cố Quân Hi, Thẩm Chi Khản tắm giặt xong, ra phòng khách ngồi xuống ghế sô pha.

Vết thương trên cánh tay đã gần như hoàn toàn khép miệng, vết máu ứ đọng trên vai cũng phai nhạt không ít lần, không ảnh hưởng mấy đến hành động thường ngày nữa.

Thấy Cố Quân Hi cầm thuốc đi về phía cậu, Thẩm Chi Khản chết lặng cởi áo ra. Dù sao cũng nhìn nhiều lần lắm rồi, còn ngượng ngùng nữa sẽ thành ra giả bộ.

Nhưng mà gần đây cậu phát hiện, mùi hương trên người Cố Quân Hi vào mỗi buổi tối hình như lại càng nồng hơn.

Người bên cạnh đang thay thuốc cho cậu, không ở quá gần nhưng hương trà hoa quả vẫn quẩn quanh chóp mũi.

Thẩm Chi Khản thích mùi hương này, hoặc là nói, cậu rất thích con người mang mùi hương này.

Cố Quân Hi: “Chi Khản”.

Vết thương trên tay đã thay thuốc xong, Thẩm Chi Khản nghiêng đầu nhìn nhóc, đột nhiên, một mảng ấm áp phủ lên đôi môi.

Từ lần hôn chúc ngủ ngon lần trước, một nụ hôn đơn giản đã trở thành chuyện phải làm mỗi ngày. Nhưng cả hai bên vẫn tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, hoàn toàn không bước thêm một bước nào. Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là Cố Quân Hi ngày càng thích chủ động.

Yết hầu Thẩm Chi Khản lăn lăn, trái tim vẫn không thể khống chế được như trước. Cậu thích Cố Quân Hi chủ động.

Người trước mặt nhẹ nhàng nhếch đôi môi mỏng, cong cong mắt nhìn cậu, dường như vì có thể hôn thành công mà cảm thấy vui sướng.

Thẩm Chi Khản không nhịn nổi nữa, bật cười.

Cố Quân Hi: “Ngày mai được nghỉ… Chúng mình cùng ra ngoài chơi nhé?”

… Hẹn hò?

Hơi thở nóng rực còn vương trên má, Thẩm Chi Khản áp sát nhóc, chậm rãi dán môi mình lên môi nhóc.

“Được, em muốn đi đâu”.

Cố Quân Hi: “Em chưa quen thuộc nơi này, nghe Cố Tư Lâm kể, bên trung tâm thương mại có một khu trải nghiệm không tồi, tên là… Spiritual Markers”.

Trái tim Thẩm Chi Khản đập thình thịch, một ngọn lửa nóng bốc thẳng lên đầu, nhìn cậu nhóc đơn thuần trước mặt, chỉ cảm thấy mình sắp phát nổ.

Mợ nó… Cố Tư Lâm kia đã nói những gì với Cố Quân Hi vậy?

Thẩm Chi Khản đã từng nghe đám anh em bạn bè nói về Spiritual Markers, nói chính xác hơn thì đám bạn bè cùng lớp hay chơi với cậu đều biết qua lời kể của một Alpha có người yêu.

Đó là một khu trải nghiệm sức mạnh tinh thần, còn trải nghiệm thứ gì, cái tên của nó đã nói rõ, đánh dấu.

Không giống pheromone, mỗi con người đều có sức mạnh tinh thần, chỉ khác ở độ mạnh yếu cho nên không có yêu cầu về giới tính đối với người được vào khu trải nghiệm.

Đương nhiên, thiết bị trong đó rất tiên tiến, cũng đủ bí mật, là thánh địa hẹn hò của không ít cặp tình nhân.

Cố Quân Hi: “Chi Khản?”

Thẩm Chi Khản tỉnh táo lại, lập tức nâng tay che kín đôi mắt trong veo kia. Ngứa ngáy truyền tới lòng bàn tay, làm cậu phải nhanh chóng tránh xa một chút.

Cố Quân Hi: “Sao vậy?”

Thẩm Chi Khản: “… Tống Gia nói chỗ đó không ra sao, chúng ta đi tới nơi khác nhé”.

Người bị che mắt cười khẽ. Đợi sau khi nhóc gật đầu, Thẩm Chi Khản mới thả tay xuống, nhẹ nhõm thở phào.

Cố Quân Hi: “Thế thì đi bắn súng được không? Nhưng mà em không biết dùng súng”.

Thẩm Chi Khản: “… Hình như anh nhớ em không thích bắn súng mà? Đừng chiều theo sở thích của anh”.

Cố Quân Hi: “Em chưa tiếp xúc với nó bao giờ, nhưng vì anh thích nên em cũng muốn thử xem”.

Thẩm Chi Khản bị ánh mắt chờ đợi của nhóc nhìn thẳng, cố giữ hơi thở mình đều đặn: “Anh dạy cho em.”

Cố Quân Hi: “Được”.

Bầu không khí trong phòng khách dần dần mập mờ, như thể nó đang nóng lên.

Thẩm Chi Khản cảm thấy mình không nên ở lại thêm nữa, cậu dỗ dành Cố Quân Hi quay về phòng nghỉ ngơi.

Ngày chủ nhật, cả hai người họ tới tiệm bắn súng. Có lẽ vì hôm nay là ngày nghỉ nên người ở bên trong khá đông.

Tiệm bắn súng chia thành hai tầng, Thẩm Chi Khản đã khá lâu không sử dụng súng. Dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ, cả hai người cùng đi vào một gian phòng.

Trên mặt bàn trước mặt đặt một khẩu súng, phía sau là lớp thủy tinh trong suốt được che chắn ở cả hai bên.

Trang bị đầy đủ, Thẩm Chi Khản đưa súng cho Cố Quân Hi, đưa tay chỉ đạo tư thế cho nhóc.

Từ ngón tay đến cánh tay, bả vai rồi tư thế đứng, Cố Quân Hi hoàn toàn thực hiện được mọi yêu cầu của Thẩm Chi Khản. Nhưng đến bước cuối cùng, không hiểu sao nhóc luôn bắn trượt mục tiêu.

Cố Quân Hi: “Em kém cỏi quá có phải không anh?”

Nhóc rũ mắt xuống, dường như rất thất vọng.

Thẩm Chi Khản: “Đâu có. Em học vô cùng giỏi. Hay là súng có vấn đề rồi? Tư thế chuẩn nhường này mà bắn không trúng là sao?”

Thẩm Chi Khản tiến lại gần Cố Quân Hi, giơ tay lên.

Hai người họ ở sát gần nhau, mùi hương nơi chóp mũi làm cho cậu lại rối tinh rối mù. Thẩm Chi Khản cố dời sự chú ý khỏi phần gáy của thiếu niên, phủ bàn tay lên tay Cố Quân Hi, nhắm chuẩn, bắn súng, trúng mục tiêu.

Sau đó lập tức lùi ra một bước, nhịp tim đập rất bất thường.

Thẩm Chi Khản đối mặt với ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ và tán thưởng của Cố Quân Hi, trở tay không kịp. Cậu nhớ tới phản ứng ban nãy của mình, ánh mắt không biết nên dừng ở đâu.

Cố Quân Hi: “Chi Khản? Sao thế, anh không khỏe hả?”

Thẩm Chi Khản: “… không sao đâu, em thử lại lần nữa xem. Súng không có vấn đề gì”.

Thoáng thấy người trước mặt đã quay đầu sang nơi khác, Thẩm Chi Khản chậm rãi tựa người vào cửa kính, bình tĩnh ổn định lại hô hấp của mình.

Sau khi Thẩm Chi Khản bị người ta nhờ vả xin tận tay giúp đỡ thêm ba lần, nói đúng thì, cậu một mực không nhìn ra nguyên nhân Cố Quân Hi bắn không trúng, lại còn bận tâm không biết nhóc có khó chịu hay không. Thế là cậu đành phải vừa quan tâm Cố Quân Hi, vừa yên lặng thử súng hộ nhóc.

Cậu không nhịn được, vẫn phải dùng cách thức ban đầu chỉ đạo cho Cố Quân Hi, cuối cùng kết quả bắn súng của nhóc cũng khả quan hơn.

Một buổi chiều ngắn ngủi qua đi, pheromone xao động không biết bao nhiêu lần, cho đến khi Cố Quân Hi đề nghị trở về nhà, Thẩm Chi Khản mới âm thầm thở ra.

Buổi sáng thứ hai.

Giờ ra chơi, Thẩm Chi Khản bị người bên cạnh bắt ngồi im tại chỗ.

Tống Gia: “Sao? Có đi không?”

Nhìn bàn tay đang nắm lấy tay áo của cậu, người bên cạnh né tránh ánh mắt như có chuyện muốn nói, lại ngẩng đầu nhìn Tống Gia đang ôm bóng trong lòng.

Thẩm Chi Khản: “Không đi.”

Tống Gia: “Sao thế? Tay mày chưa khỏi à? Không phải mày bảo không có chuyện gì lớn sao?”

Thẩm Chi Khản: “… Hôm nay hơi mệt, để lần sau.”

Đám bạn rời đi, Thẩm Chi Khản nhẹ nhàng kéo bàn tay đang nắm tay áo mình, ngồi nghiêng về phía Cố Quân Hi, nâng cánh tay còn lại lên chống đầu, nhẹ giọng hỏi.

“Sao thế?”

Cố Quân Hi: “… Có lẽ em sẽ phải rời khỏi nơi này một khoảng thời gian”.

Thẩm Chi Khản sững sờ, rời khỏi nghĩa là…

“Trở về nhà họ Cố?”

Cố Quân Hi: “Vâng, có chút chuyện phải xử lý, tầm một tuần”.

Có thời gian cụ thể, chứng minh sẽ còn quay về.

Thẩm Chi Khản nhẹ nhàng thở ra, không phải gia đình bên đó định tìm một Alpha cho em ấy là được rồi.

Cố Quân Hi: “Anh… em còn có một việc vẫn chưa nói với anh”.

Bàn tay bị siết chặt hơn, Thẩm Chi Khản khó hiểu nhìn người trước mặt đang sa sút tinh thần, trái tim đã sớm mềm nhũn.

Thẩm Chi Khản: “Hiện giờ em muốn nói cho anh biết sao?”

Cố Quân Hi lắc đầu: “… chờ em về, em sẽ thẳng thắn với anh”.

Thẩm Chi Khản: “Được, vậy anh chờ em về”.

Lúc tan học, nhóm người mới đi tới cổng trường đã lại bắt gặp Cố Tư Lâm.

Tống Gia huýt sáo với người thanh niên đang bắt chuyện với một cậu bé trai cạnh cổng trường. Thẩm Chi Khản ghét bỏ lườm cậu ta một cái.

Cố Tư Lâm: “Đã lâu không gặp”.

Tống Gia: “Nghe nói anh sắp về nhà kế thừa gia nghiệp? Người anh em à, phú quý chớ quên nhau nha”.

Cố Tư Lâm: “Nếu như tôi thật sự kế thừa gia nghiệp thì hiện giờ cậu đã thấy tôi trên TV rồi”.

Thẩm Chi Khản không xen vào cuộc cãi cọ của hai người họ, chỉ siết chặt bàn tay Cố Quân Hi. Cảm nhận được người bên cạnh đáp lại, Thẩm Chi Khản nghiêng đầu sang nhìn nhóc.

Hai người họ sắp chia ly suốt một tuần.

Thẩm Chi Khản: “Chú ý sức khỏe, anh chờ em về”.

Người bên cạnh nghiêng người đến bên tai cậu.

Cố Quân Hi: “Anh, nếu như nơi này không có ai, em sẽ muốn hôn anh lắm”.

Vừa dứt lời, Thẩm Chi Khản đã kéo tay nhóc đi thẳng tới góc khuất phía sau phòng bảo vệ, đó là nơi không có camera giám sát cũng không có ai chú ý tới.

Trong không gian chật hẹp, Thẩm Chi Khản đỏ bừng hai tai, lòng bàn tay còn đang đặt lên vai Cố Quân Hi.

“… Chỗ này không có ai cũng không có camera giám sát”.

Một giây sau, cổ áo của cậu bị Cố Quân Hi siết lấy, Thẩm Chi Khản không giỏi hôn môi bị người ta đè lên tường, nụ hôn cũng không chỉ dừng lại ở khẽ chạm là thôi như những lần trước.

Lồng nguc dán sát vào nhau, Thẩm Chi Khản có thể thoáng cảm nhận được nhịp tim đập của cậu nhóc, não bộ không có cách nào hoạt động được.

Một bàn tay đặt lên gáy cậu, khiến nụ hôn của cả hai trở nên sâu hơn.

Cuối cùng, lúc hai người buông nhau ra, Thẩm Chi Khản mới chậm rãi tìm về được ý thức.

Cố Quân Hi: “Anh ơi…”

Bàn tay ôm eo kéo Thẩm Chi Khản lại sát thêm một chút, hơi thở nóng rực phả lên cổ, “Em thả chìa khóa nhà em vào túi anh rồi, lúc nào muốn sang anh cứ sang nhé… anh muốn ở phòng nào cũng được”.

Trái tim Thẩm Chi Khản dâng lên nỗi khó chịu, em không ở bảo anh sang đó làm gì? Nhìn vật nhớ người sao?

Trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng cậu vẫn đáp “Ừ”.

Cố Quân Hi: “Anh ơi… Chờ em quay lại, anh có còn thích em nữa không?”

Xưng hô quen thuộc khiến Thẩm Chi Khản cảm thấy rất thoải mái, mỗi lần Cố Quân Hi gọi anh ơi, cậu luôn cảm thấy nhóc đang làm nũng.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!