Chương 10

Alpha Cũng Không Phải Không Được

11.979 chữ

04-01-2023

Thẩm Chi Khản xoa đầu nhóc an ủi, cười nói: “Trong mắt em anh là kẻ thay đổi thất thường như thế hả? Yên tâm đi, trước khi em đi như thế nào, khi em trở về vẫn sẽ y nguyên như vậy.

“Anh cam đoan không thích người khác, tuân thủ bổn phận, tuyệt đối không hẹn đánh nhau”.

Thấy thiếu niên khẽ mỉm cười, Thẩm Chi Khản càng thêm không nỡ.

Một lát sau, Thẩm Chi Khản và Tống Gia đứng ở ven đường, nhìn chiếc xe đang dần dần rời xa.

Tống Gia: “Aida, anh em hiểu tâm trạng của mày, nhưng không sao đâu, người ta hay nói tiểu biệt thắng tân hôn mà”.

Thẩm Chi Khản hất bàn tay trên vai mình xuống: “Nếu mày không cười khoái trá như thế, tao sẽ tin mày hiểu tâm trạng của tao”.

Mãi cho đến tận buổi chiều trước khi lên lớp, Thẩm Chi Khản mới cảm thấy tâm tình mình đỡ hơn một chút.

Nhìn hai chữ hiển thị trên màn hình di động, trong nháy mắt, Thẩm Chi Khản đã cảm thấy cả cơ thể tràn đầy sức sống. Cố Quân Hi gửi tin nhắn cho cậu.

[Đã đến nơi an toàn].

Trái tim lo lắng bình tĩnh hơn một chút, nhưng nỗi nhớ không thể khống chế cứ thế dâng lên.

Rõ ràng thời khóa biểu vẫn như mọi khi, Thẩm Chi Khản lại cảm thấy không thú vị. Mỗi lần cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía bục giảng, ánh mắt đều vô thức liếc sang chỗ trống bên cạnh mình, thất thần trong thoáng chốc.

Tại sao thời gian trôi chậm như vậy?

Lớp học vẫn như mọi khi, chẳng qua không có Cố Quân Hi giúp đỡ, Ngô Yến phải nhờ tới một bạn học khác lên bảng thay.

Chữ viết trên bảng đen thay đổi, Thẩm Chi Khản nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, ánh mặt trời buổi chiều hơi chói mắt, không hề dịu dàng chút nào.

Buổi tối tan học, Tống Gia đi một bên, lải nhải kể chuyện hôm nay mình đã gặp mấy thằng nhóc lớp bên cạnh.

Tống Gia: “…Chi Khản!”

Thẩm Chi Khản nghiêng đầu lườm cậu ta một cái, lại quay đầu nhìn về phía trước: “Sao? Tao có điếc đâu, mày nói nhỏ đi chút xem nào”.

Tống Gia: “Không phải, mày mau nhìn này”.

Trước mặt xuất hiện một chiếc điện thoại di động, Thẩm Chi Khản dừng chân. Trên màn hình điện thoại là một tấm ảnh, mấy kẻ đang bao quanh một cô gái đi vào trong tòa nhà.

Cố Tư Lâm xuất hiện trong mấy tấm ảnh được chụp, mà tiêu đề bài báo cũng khiến cho người ta chú ý.

[Gia tộc họ Cố thay máu.]

[Người kế thừa bí mật của nhà họ Cố.]

[Người kế thứ đời tiếp theo của nhà họ Cố đúng là một Omega.]

Tống Gia: “Ôi chao, trâu bò quá đi à”.

Cho nên con gái của chú Cố vốn là một Omega?

Tống Gia: “Mày nói xem, Omega này phải giỏi giang cỡ nào mới có thể ngồi lên vị trí đó chứ?”

Thẩm Chi Khản tiếp tục đi về phía trước, trong lòng thầm nghĩ, chưa chắc cô gái đó đã là một người giỏi giang, mà kẻ giỏi giang có khi lại là những Alpha và Omega chú Cố nuôi dạy bên cạnh cô ấy.

Hai người sóng vai cùng nhau ra khỏi trường. Thẩm Chi Khản đi cùng hướng về căn nhà của Tống Gia.

Tống Gia: “Mày sang nhà tao hả?”

Thẩm Chi Khản nắm chặt chiếc chìa khóa trong túi, lắc đầu: “Tao có việc khác”.

Lên xe bus, Thẩm Chi Khản đến khu chung cư quen thuộc.

Được nhìn vật nhớ người cũng là một loại hưởng thụ.

Bày biện trong phòng vẫn y nguyên như lúc cậu rời đi. Từ khi vào cửa, hơi thở quen thuộc đã khiến Thẩm Chi Khản có chút nghẹn lòng.

Ngồi một hồi trong căn phòng ngủ mình ở suốt một tuần, Thẩm Chi Khản đứng dậy, đi tới gian phòng đối diện.

Mở cửa đi vào, mùi hương trà hoa quả bên trong vẫn còn thoang thoảng. Thẩm Chi Khản cảm thấy thể xác và tinh thần của mình đều thư giãn.

Nội thất trong hai gian phòng không mấy khác biệt, chỉ có màu sắc và giá sách là không giống nhau.

Thẩm Chi Khản mới đi vào trong phòng một bước đã dễ dàng phát hiện ra một cuốn sổ không có nhãn dán gì đặt trên mặt bàn, trên bìa cuốn sổ có một phong thư.

Phong thư đó rất dày, dường như được người viết nhét vào rất nhiều thứ, mà trên lớp vỏ phong thư màu hạnh nhân có viết mấy câu.

[Anh, tất cả những điều em chưa nói với anh đều ở chỗ này.

Em không thể cam đoan sau khi mình nói xong anh sẽ không tức giận, nhưng em nghĩ, mình nên nói cho anh nghe.

Em có một hi vọng xa vời, đó là sau khi anh đọc xong, anh vẫn yêu em như trước.]

Thẩm Chi Khản cầm phòng thư, đột nhiên hơi hoảng sợ. Mấy dòng chữ này khiến cậu thật sự không dám mở phong thư ra, nhưng lại không chống cự được nỗi tò mò trong lòng.

Cậu hít sâu một hơi, mở phong thư, đổ những thứ trong đó vào lòng bàn tay mình.

Thẩm Chi Khản ngạc nhiên, trên tay cậu là một chồng ảnh chụp, mà tấm ảnh trên cùng, rõ ràng là chính bản thân cậu.

Nhớ lại một chút, hình như đây là tấm ảnh chụp trận đấu bóng rổ lần trước cậu cho đám lớp bên ăn hành. Nhưng lúc đó xung quanh rõ ràng không có ai, Cố Quân Hi cũng chưa chuyển tới, tại sao nhóc lại có tấm ảnh chụp này?

Thẩm Chi Khản nuốt một ngụm nước bọt, lật tấm ảnh tiếp theo.

Tấm ảnh thứ hai là tấm ảnh cách đây khá gần, chụp lại cảnh cậu đang giúp đỡ trong cửa hàng của mẹ. Lại lật tấm tiếp theo, có tấm là ảnh chụp ngày khai giảng, cậu cùng đám bạn vừa đùa giỡn vừa đi vào trong cổng trường, còn có tấm ảnh cậu lặng lẽ trèo tường trốn học.

Từng tấm từng tấm bày ra, quy luật của sấp ảnh này chính là, càng về sau thì thời gian càng xa dần.

Chật vật vì bị giáo viên xách tai vào lớp học, oai phong lẫm liệt hẹn đánh nhau trong con ngõ nhỏ bên cạnh trường, lười biếng đọc bản kiểm điểm trước mặt cả trường, đắc ý lên nhận thưởng trong muôn vàn ánh mắt không tin được… mãi cho đến tấm cuối cùng, là dáng vẻ kiêu ngạo đánh lộn cùng đám người bắt nạt mẹ cậu.

Lật đến tấm ảnh cuối cùng, Thẩm Chi Khản cảm nhận được cái gì đó trong lòng mình đã sụp đổ.

Tại sao Cố Quân Hi lại có những tấm hình này? Dường như nhóc không hề bỏ qua một chút tình tiết nào trong cuộc sống năm năm qua của cậu.

Chen vào cuộc sống cậu với tư cách một người đứng xem.

Năm năm trước, Cố Quân Hi mới khoảng mười hai mười ba tuổi… cậu nhóc con nhỏ như thế đã thích cậu sao?

Thích đến tận bây giờ?

Bàn tay Thẩm Chi Khản như nhũn ra, cậu chậm rãi ngồi lại trên ghế. Sau khi cơ thể cảm nhận được sự chống đỡ mới chậm rãi bình tĩnh lại.

Quyển sổ trên bàn còn chưa được mở ra xem, Thẩm Chi Khản đứng lên rời khỏi phòng ngủ, đi tới đi lui trong phòng khách.

Bảy tuổi, Cố Quân Hi tới nhà họ Cố, năm đó là năm hai người họ quen nhau.

Bạn nhỏ vô cùng gầy gò, có vẻ hơi suy dinh dưỡng, nhưng vẫn trông ra được ngũ quan đẹp đẽ.

Cậu bạn nhỏ lạnh lùng đi theo sau lưng chú Cố, hai người bọn họ đối mặt với nhau qua hàng rào.

Dưới sự tấn công của bánh kẹo cùng đồ ăn vặt ngày này qua ngày khác, cuối cùng cậu bé lạnh lùng cũng chịu mở miệng gọi cậu là anh.

Thế là Thẩm Chi Khản lại đối xử tốt với cậu bé hơn gấp bội lần. Năm đó, Thẩm Chi Khản thực sự xem Cố Quân Hi là em trai.

Hai cậu bé chơi cùng nhau suốt năm năm, nhưng nói đúng ra thời gian ở chung không nhiều. Chú Cố quản con nghiêm túc, từ khi còn nhỏ Cố Quân Hi đã được giáo dục riêng, hai người họ chỉ có thể gặp mặt nhau sau thời gian học tập.

Nhóc thích cậu từ khi nào?

Vì cậu nên mới tới thành phố này sao?

Thẩm Chi Khản ngừng bước chân, xoay người quay lại phòng ngủ, ngồi xuống vị trí mình vừa ngồi, hít sâu một hơi, mở cuốn sổ ghi chép ra.

Quyển nhật ký rất dày. Mới mở trang đầu tiên ra, Thẩm Chi Khản đã sửng sốt.

Ngày đầu tiên trong cuốn sổ là một ngày tháng của mười năm trước.

“Ngày thứ nhất được nhận nuôi, ông chủ và mình ký một thỏa thuận. Mình biết mình bị lợi dụng nhưng mình không muốn đi. Ít ra được sống ở nơi này, mình có thể có một môi trường yên tĩnh để nghỉ ngơi.”

Cậu chưa từng biết được, năm đó trong cô nhi viện Cố Quân Hi đã gặp phải những sự việc gì.

Thẩm Chi Khản dừng suy ngẫm trong lòng, tiếp tục lật giấy.

“Biệt thự bên cạnh có một người rất quái lạ. Làm gì có một ai đối xử tốt với người ta mà không có mục đích được chứ? Nhưng tạm thời mình không tìm ra được mục đích của người đó.”

Trong đầu Thẩm Chi Khản bỗng xuất hiện hình ảnh cậu bé bảy tuổi đang ngồi trước bàn học viết nhật ký, cau mày suy nghĩ.

Thẩm Chi Khản không nhịn được, bật cười.

Ngày tháng trên trang tiếp theo cách trang trước vài ngày.

“Hình như anh ấy không có mục đích gì khác, nhưng vẫn phải xem xét thêm”.

“Mình không thích ăn kẹo, nhưng hình như anh ấy rất thích. Mình có nên mang cho anh ấy một chút kẹo không nhỉ?”

“Anh Lạc Lạc”.

Theo từng trang từng trang nhật ký, thiếu niên đã tự trải lòng bày tỏ từng chút từng chút mở rộng trái tim đối với cậu.

Thẩm Chi Khản cảm thấy mắt mình cay cay.

“Buổi huấn luyện hôm nay vẫn hoàn thành như bình thường, mặc dù rất mệt mỏi nhưng ông chủ cho phép mình đi tìm anh trai. Anh trai không biết hôm nay là sinh nhật mình, nhưng mình đã nhận được món quá sinh nhật tốt nhất”.

Thẩm Chi Khản ngước mắt nhìn ngày tháng, mùng năm tháng mười hai, còn cách hôm nay chừng ba tuần.

Trong trí nhớ của cậu, hôm đó cậu bạn nhỏ đã tới tìm cậu, đúng lúc trong nhà đang ăn mừng cậu nhận được giải thưởng. Cậu mời Cố Quân Hi ở lại, hai đứa trẻ cùng nhau chia sẻ chiếc máy chơi game.

Những trang nhật ký càng về sau, trái tim Thẩm Chi Khản càng khổ sở.

Từ nhỏ thiếu niên đã bị xem là một lưỡi dao sắc, cái gì cũng phải học, mà thứ gì học cũng tốt.

“Hôm nay anh trai không ở nhà, mình tới hỏi ông chủ, ông chủ nói anh trai sẽ không về nữa”.

“Mình sẽ không khóc đâu”.

Thẩm Chi Khản cau mày, không biết từ lúc nào, nước mắt cậu đã nhỏ xuống trang giấy, nhanh chóng lan ra.

Ngày đó hẳn là ngày cậu rời đi không từ biệt, đáng lẽ ra cậu không nên để bạn nhỏ không hay không biết cứ thế chờ đợi cậu.

Trang tiếp theo, là một ngày cách đó rất xa.

“Việc huấn luyện hôm nay rất đơn giản, mình đã thỏa thuận với ông chủ, mỗi lần huấn luyện xong xuôi, ông chủ sẽ để cho mình nhận được tin tức của anh”.

Trái tim Thẩm Chi Khản run rẩy, cho nên, cậu nhóc đã dùng cách này để nhận được ảnh chụp từ cậu?

Huấn luyện kia là cái gì?

Từ sau khi cậu rời đi, thiếu niên không mấy khi viết nhật ký nữa. Ban đầu từ ngày nào cũng viết biến thành một năm viết một lần.

“Mười sáu tuổi, ông chủ rất hài lòng với kết quả phân hóa của mình. Ông ta nói mình sẽ được gia tộc coi trọng. Chẳng có gì đáng mừng, anh ấy cũng là một Alpha”.

Thẩm Chi Khản sững sờ, lật lại mấy tờ giấy phía trước, chữ “anh” này hình như đang chỉ tới cậu.

Cho nên, Quân Hi là Alpha?

Đây chính là sự việc cậu nhóc một mực chưa chịu nói với mình?

Nhớ lại quá trình từ khi gặp lại đến nay, Cố Quân Hi hoàn toàn chưa từng nói nhóc là Omega, dường như toàn bộ câu chuyện đều là do cậu tự suy đoán và tưởng tượng.

“Mẹ kiếp…”

Thẩm Chi Khản đỡ trán, giận vì chính mình quá ngốc.

Trái tim co rút truyền tới đau đớn mơ hồ, tâm trạng bị dồn ép chưa kịp thư giãn đã bị một bất ngờ đánh tới khi chưa đề phòng.

Bàn tay vô thức lật trang tiếp theo.

“Nhưng lỡ đâu? Mình vẫn muốn thử. Lỡ đâu anh ấy thích mình thì thế nào?

Ông chủ đồng ý với yêu cầu của mình, nhưng vẫn phải phái người đi cùng mình, nói dễ nghe hơn là đi theo chăm sóc”.

“Hôm nay mình gặp được anh ấy rồi, nhưng hình như anh ấy không muốn nhận ra mình.

Còn may, mình đã chuẩn bị trước, cũng không đến nỗi quá khó khăn”.

Thẩm Chi Khản vươn tay khép lại nhật ký, cúi người ghé vào bên bàn.

Mẹ nó… Cậu đã làm những chuyện quái quỷ gì vậy?

Hơn nửa ngày sau, Thẩm Chi Khản ổn định cảm xúc, lại tiếp tục lật cuốn sổ.

“Anh ấy hiểu lầm rồi, nhưng hình như đây là cơ hội duy nhất của mình”.

“Giả vờ.

Hình như chỉ như thế anh ấy mới chịu nghe lời mình thôi”.

Thẩm Chi Khản giận quá hóa cười, chậm rãi lật hết cuốn nhật ký, nhưng trái tim vẫn thủy chung đập loạn trong lồng nguc.

Còn có thể làm sao được nữa?

Alpha… hình như cũng không phải không được.

Thẩm Chi Khản không đè nỗi nhớ trong lòng xuống được.

Bây giờ cậu muốn gặp Cố Quân Hi, muốn nghe giọng nói của nhóc, muốn ôm nhóc, muốn thân mật với nhóc.

Mắt nhìn lên đồng hồ, đã muộn rồi. Không biết Quân Hi đã ngủ chưa, nhóc có đoán được cậu đã đọc nhật ký của nhóc nhanh như thế không? Cậu nói ra liệu nhóc có hoảng sợ không? Hiện giờ nhóc đang rất bận, hay là chờ nhóc về rồi nói?

Chẳng trách, trước khi rời đi, nhóc lại hỏi những câu hỏi đó với cậu.

Thẩm Chi Khản cảm thấy trái tim mình bối rối loạn nhịp, nhớ nhung đau lòng tự trách lẫn lộn cùng một chỗ, đè ép cậu thở không nổi.

Buồn bực nhưng rất vui vẻ, cậu nghĩ, tình trạng của cậu không bình thường một chút nào.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!