Chương 15

Ác Thê Của Quốc Sư

10.474 chữ

26-01-2023

Bắc Đường Du từ Thi Hương Xã bước ra thấy Sài Thất đang trò chuyện với một người mặc quan phục.

Người này gặp Bắc Đường Du liền gật đầu chào rồi đi luôn.

Bắc Đường Du nghĩ chắc lại là người quen gì đó của Phong Chi Danh nên hỏi: "Vị đó là ai vậy?"

Sài Thất đáp: "Là Tự khanh Đại Lý Tự Lương Đổng Nhân.

Vì vụ án moi tim xôn xao khắp kinh thành mà Lương đại nhân đặc biệt đến đây phân bố người đi tuần.

Gần đây quốc sư cũng phụ giúp ngài ấy một tay.

Ta nghĩ vụ án rất nhanh thôi sẽ có kết quả."

Bắc Đường Du không hỏi thêm nữa, leo lên xe ngựa hồi phủ quốc sư.

Khi đến phủ rồi, Sài Thất nói với hắn: "Phu nhân cứ vào trong trước.

Quốc sư căn dặn ta đi điều tra chút việc."

Bắc Đường Du nhắc nhở một câu quan tâm: "Việc gì cũng phải cẩn thận."

Sài Thất mỉm cười: "Chỉ là đi nghe ngóng chút tin tức thôi, không có gì nguy hiểm cả.

Phu nhân yên tâm."

Bắc Đường Du gật đầu đi vào.

Hắn đến luyện dược đường tìm Phong Chi Danh nhưng không gặp, hỏi nha hoàn mới biết hoàng đế vừa triệu y vào cung.

Chức quan của phu quân hắn kể ra khá nhàn hạ, không cần ngày ngày dậy sớm tảo triều, chỉ khi có việc mới cần nhập cung, thế mà địa vị lẫn danh vọng đều vô cùng cao.

Thật là một chức quan mà ai nấy đều ao ước.

Bắc Đường Du cho nha hoàn lui đi, ra chỗ đình vắng lấy cái còi từ thắt lưng thổi lên.

Hoài Cẩn vượt tường đi vào, tiến gần hắn chào một tiếng: "Phu nhân!"

"Chuyện đó thế nào rồi?" Bắc Đường Du hỏi.

"Ta đã làm theo căn dặn của người đánh tráo hộp dụng cụ mà Phương lão bản đưa đến Bắc Đường phủ.

Bên trên dụng cụ đã bôi một loại độc gây lở loét nhưng không chí mạng, sau nửa canh giờ mới phát tác."

"Làm tốt lắm.

Ngươi không hỏi lý do vì sao ta làm vậy à?"

Hoài Cẩn lắc đầu: "Hầu gia đã nói nhất loạt đều nghe theo ý của phu nhân, lý do ra sao cũng không quan trọng."

"Hầu gia thật đúng như câu dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng.

Bắc Đường Hinh có một tiệm vải riêng gọi là Cẩm Sắc Phường.

Ngươi giúp ta nghe ngóng động tĩnh của tiệm vải đó, nếu có thể sao chép được sổ sách chi tiêu nội bộ là tốt nhất, không thì cũng phải biết dạo này bọn họ đang làm gì."

Hoài Cẩn nhận lệnh rồi lại vượt tường ra ngoài.

Bắc Đường Du đi đến nhà bếp hỏi về khẩu vị hằng ngày của Phong Chi Danh, như y thích ăn món nào, ghét món nào, còn có chua cay ngọt mặn thiên về vị nào hơn.

Không hỏi thì thôi, hỏi rồi mới biết thì ra quốc sư rất thích ăn đồ ngọt.

Nhiều lần hạ nhân còn thấy y mang kẹo hồ lô về phủ.

Bắc Đường Du khó khăn lắm mới nhịn cười được.

Thứ kẹo đó năm lên sáu bảy tuổi thì hắn đã chê trẻ con không đụng tới nữa rồi.

Khi Bắc Đường Du về phòng riêng, đúng lúc gặp Phong Chi Danh đang ngồi đọc sách.

Hoàng hôn đang phủ bóng bên ngoài khung cửa sổ gỗ, hắt chút nắng nhạt cuối ngày lên thân ảnh của y an tĩnh một cách lạ lùng.

Y dừng đọc nhìn hắn hỏi: "Về rồi sao?"

"Đã về từ sớm.

Lúc ta về nghe nói quốc sư vào cung rồi."

"Hoàng thượng vốn muốn đến Thập Phương Tự chay giới bảy ngày, sẵn tiện tu sửa lại hậu viện của tự, đúng lý ta phải đi theo.

Nhưng giờ hoàng thượng bị bệnh, Ngạc quý phi khóc lóc không muốn cho hoàng thượng phải lao lực thêm nên đổi thành không đi nữa.

Có vẻ như giữa hoàng thượng và Ngạc quý phi gần đây xảy ra chút vấn đề."

Ngạc quý phi mà Phong Chi Danh nhắc đến chính là cô cô hắn Bắc Đường Dung.

"Vì sao quốc sư nghĩ vậy?"

"Hoàng thượng mấy khi lại muốn đi chay giới, huống hồ chẳng có thiên tai hay dịch bệnh mà phải chay giới lúc này để cầu phúc? Phần nhiều là muốn tránh Ngạc quý phi thôi."

Bắc Đường Du mỉm cười: "Quốc sư đang cố tình nói điều này cho ta biết sao? Vậy phải đa tạ ngươi rồi."

"Ngươi nghĩ nhiều."

Phong Chi Danh lại tiếp tục cầm sách đọc tiếp.

Bắc Đường Du đi đến bàn nhìn y một lúc, thấy y cố tình phớt lờ hắn không thèm phản ứng.

Hắn bèn nghiêng người sát hơn hỏi: "Quốc sư đã ăn gì chưa?"

Phong Chi Danh liếc hắn: "Chú ý khoảng cách.

Ta ăn với thái tử rồi."

Bắc Đường Du ngẩn ra: "Ngươi thân với thái tử lắm sao?"

"Hoàn toàn xa lạ."

"Vậy sao lại dùng bữa chung với thái tử? Ta là phu nhân của ngươi mà ngươi còn chưa từng dùng bữa với ta." Bắc Đường Du hờn mác nói.

"Chỉ là một bữa ăn, ngươi nghĩ linh tinh đi đâu vậy? Hắn nói có chính sự cần hỏi, vừa hỏi vừa dùng bữa thế nên ta mới nhận lời.

Hoàng hậu đã tạ thế ba năm rồi, nhưng gần đây hắn thường mơ thấy bà, mà lần nào cũng là lúc bà đang khóc, sợ rằng bà có điều oan khuất muốn nhắn lại với hắn." Phong Chi Danh nói xong vẫn thấy Bắc Đường Du dán sát chưa chịu tách ra, nhắc nữa cũng mệt nên đành mặc kệ vậy.

"Quốc sư có thể giải được mộng sao?"

"Còn phải xem là mộng gì.

Đằng này chỉ là tâm bệnh của thái tử mà thôi.

Hoàng thượng rất sủng ái Ngạc quý phi.

Thái tử luôn lo lắng địa vị của mình sẽ bị con trai của Ngạc quý phi cướp lấy nên nảy sinh ảo giác rằng nếu hoàng hậu còn tại thế che chở cho hắn thì tốt biết bao.

Hình ảnh hoàng hậu khóc trong giấc mơ thật ra là bản thân hắn.

Không phải chuyện gì cũng đem quỷ thần ra đổ lỗi.

Lòng người chung quy so với quỷ thần vẫn phức tạp hơn nhiều."

"Ta đồng ý với quốc sư.

Lòng người rất khó đoán." Bắc Đường Du vươn một ngón tay thình lình chạm lên môi Phong Chi Danh.

Phong Chi Danh ngớ người nhìn hắn, muốn mở miệng cũng khó mà mở miệng vì đã bị ngón tay kia chặn lại.

Bắc Đường Du tự thú: "Hôm nay ta đã gặp Mạnh Tông Nguyên.

Hắn nói từng gặp qua quốc sư rồi nên có lẽ ta không cần giới thiệu hắn là ai nữa.

Trước đây ta thích hắn, đã thích hơn mười năm."

Thi Hương Xã hội nhiều người như vậy, cảnh hắn và Mạnh Tông Nguyên nếu đã bị Bắc Đường Vũ trông thấy thì biết đâu cũng sẽ bị người khác trông thấy.

Hắn không muốn sau này có lời đồn thổi nào lọt vào tai Phong Chi Danh khiến y hiểu lầm.

Vẫn nên đánh đòn phủ đầu trước thì hơn.

Nói xong, Bắc Đường Du thả tay ra, tựa vào cạnh bàn nhìn hoàng hôn u ám đang từ từ cướp đoạt những tia nắng cuối cùng: "Đời người không có quá nhiều cái mười năm.

Quốc sư có lẽ nghĩ tình cảm ấy thật tươi đẹp, ta cũng từng nghĩ như vậy, nhưng mà thật ra nó chẳng là nghĩa lý gì cả với một số người.

Mẫu thân ta ở bên cạnh phụ thân gần hai mươi năm, chỉ đổi được những trận hành hạ không ngừng về thể xác, kiệt quệ mà chết.

Ta ở bên Mạnh Tông Nguyên mười năm, đổi lấy một màn ân ái giữa hắn và nhị ca ta trên giường cùng với vô số lời giải thích sáo rỗng.

Ta từng mất mẫu thân, mất người yêu, hiện tại mất luôn cả tiểu nha đầu A Cát luôn tươi cười bên ta như thân muội muội.

Quốc sư, ngươi nói một năm sau ta phải rời đi, nhưng thiên hạ bao la này, còn chỗ nào để cho ta đi hay sao?"

Phong Chi Danh thở dài: "Ta phi thường cảm thông cho hoàn cảnh của ngươi, nhưng ngươi cũng không thể xem ta là khúc cây cứu rỗi để ngươi khỏi bị chìm."

Bắc Đường Du cười buồn: "Ta biết trong lòng quốc sư nghĩ như vậy, nhưng quốc sư lại không biết trong lòng ta nghĩ gì.

Sở dĩ nói những điều này với quốc sư là vì ta muốn ngươi rõ ràng một điều.

Ta cùng Mạnh Tông Nguyên đã cắt đứt triệt để rồi, hoàn toàn không phải vì muốn tránh xa hắn cho nên mới thích ngươi.

Khi ta rơi vào tay bọn thổ phỉ, nghe bọn chúng tiết lộ là do Bắc Đường Vũ trả tiền thuê chúng giết ta, còn muốn trước khi ta chết phải chịu đựng sự dày vò thể xác, ta thật sự sợ hãi đến tuyệt vọng.

Bị một đám người thô bỉ chạm vào, sau đó lại chết với một cơ thể dơ bẩn, nghĩ thôi đã thấy rất kinh tởm rồi.

Lúc đó ta chỉ hận không thể cắn lưỡi chết ngay tại chỗ.

Ta muốn trông đợi ai đó sẽ đến cứu mình, nhưng thế gian lạnh lùng đã quay lưng với ta, chẳng còn ai để trông đợi được nữa.

Sự xuất hiện của quốc sư giống như đặc ân duy nhất mà ta có được từ khi sinh ra cho đến tận bây giờ.

Quốc sư chưa từng nếm qua cảm giác tuyệt vọng như ta, ngươi mãi mãi sẽ không hiểu chút tiện tay của ngươi đối với ta có bao nhiêu quý giá, bao nhiêu cần thiết? Cho nên ta muốn báo ân ngươi.

Cho nên ta thích ngươi."

"Ngươi..."

"Ta biết quốc sư định nói gì.

Ngươi chắc chắn sẽ nói báo ân thì báo ân, cùng tình yêu là hai chuyện khác biệt, phải không? Giống như lời quốc sư từng nói, lòng người phức tạp vô cùng.

Có biết bao kẻ vừa yêu vừa hận một người, không có lối thoát, vậy nên ta đây cũng chẳng tính là quá kỳ lạ.

Vào giây phút quốc sư cứu ta, ta vừa cảm kích ngươi, vừa rung động vì ngươi.

Chỉ có ngươi mới phá vỡ được sự ám ảnh từng bị phản bội của ta và khiến trái tim ta đập lại một lần nữa.

Nếu quốc sư từ chối ta, cả đời này của ta khó mà yêu thêm ai khác, chỉ có thể chết già trong cô độc."

Phong Chi Danh quay mặt sang hướng khác vì ngại.

Tên này miệng lưỡi trơn tru quá, còn ngọt hơn cả kẹo hồ lô nữa, nghe xong hai lỗ tai cứ bùng bùng lên như trúng độc.

Bắc Đường Du phát hiện vành tai y đỏ lên rồi, không biết có nên vui mừng quá sớm hay không, nhưng ít nhất thì Phong Chi Danh đã tỏ tường lòng hắn nghĩ gì, sẽ không giống như trước đây cứ mơ mơ hồ hồ nữa.

Hắn quăng bỏ hết lễ nghĩa liêm sỉ, đá văng cả tiết tháo thế này rồi, nếu vẫn không khiến Phong Chi Danh chịu để tâm hắn một chút thì chắc sẽ tìm đường tự sát thật chứ chẳng đùa.

"Quốc sư! Ta về rồi!" Sài Thất không biết lựa thời điểm về tới.

Bắc Đường Du thầm thở dài, tự giác đi ra chỗ khác.

Công sức dẫn dụ nãy giờ của hắn đều bị Sài Thất làm hỏng hết rồi.

"Vào đi!" Phong Chi Danh lên tiếng.

Sài Thất đẩy cửa bước vào.

Bắc Đường Du không phiền hai người bọn họ nữa: "Ta thấy hơi đói nên đi tìm gì đó ăn."

Phong Chi Danh im lặng nhìn theo Bắc Đường Du, tâm tình vô định.

Sài Thất không rõ sự tình, cứ thấy ánh mắt Phong Chi Danh như có điều luyến tiếc nên hồn nhiên hỏi: "Quốc sư, ngài cũng muốn đi ăn với phu nhân hả?"

"Bị điên sao?"

"Quốc sư lúc nào chả điên?"

Phong Chi Danh định ném sách vô Sài Thất nhưng thấy tội cho cuốn sách nên thôi: "Nói chuyện chính đi.

Ngươi đến Vô Nhai thư cục moi được tin gì rồi?"

Vô Nhai thư cục phụ trách in ấn những tin vặt hằng ngày trong kinh thành.

Chủ nhân của nơi này họ Nhậm, từng mắc phải một căn bệnh trầm kha, may gặp được phụ thân Phong Chi Danh cứu chữa kịp thời mới giữ được mạng sống.

Phụ thân y chính là y sư nổi tiếng một thời ở kinh thành Phong Tằng Liệt.

Cho nên, chỉ cần là việc Phong Chi Danh muốn biết, ông chủ Nhậm đều giúp đỡ hết mình.

"À, Phùng Mão đúng là chưa có thê tử, nhưng mà hắn vụng trộm với tiểu đồng nhà mình bị Phùng tiết độ sứ bắt gặp.

Trong lúc nóng giận, Phùng tiết độ sứ ra lệnh đánh chết tiểu đồng.

Phùng Mão này gào khóc như điên, không chịu chôn cất tiểu đồng này, cứ hễ gặp ai cũng hỏi có cách hồi sinh cho tiểu đồng không, dù tốn bao nhiêu tiền hắn cũng đưa.

Phùng tiết độ sứ phát bệnh vì hắn luôn."

Phong Chi Danh cười kết luận: "Xem chừng cũng không phải là người trong sạch gì.

Vụ án này càng lúc càng thú vị rồi.".

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!