Chương 22

365 Ngày Sau Khi Tôi Chết

7.776 chữ

17-12-2022

1.

Ngày đi giải quyết đơn xin ly hôn trời lắc rắc cơn mưa nhỏ.

Tôi nhìn tấm kính bị hạt mưa làm cho mờ đi, cõi lòng dâng lên chút chua xót không giải thích được, nhưng hơn cả đó là sự bình tĩnh.

Khoảnh khắc vừa mở mắt lần nữa, trần nhà quen thuộc hiện lên trong tầm mắt thì tôi đã biết – tôi trùng sinh rồi.

Tôi bỏ mạng trong tay bọn bắt cóc, còn chưa kịp cảm nhận cơn đau ập đến thì mở bừng mắt đã quay lại một năm trước – thật như là cuộc đời đang đùa cợt nhau vậy.

Lúc ấy tiên sinh của tôi vẫn còn ghét bỏ tôi như xưa.

Nhưng khi đối diện với gương mặt của anh, tôi bỗng cảm thấy – muốn để cho mọi thứ tốt đẹp, buông tha cho nhau thôi.

Mang theo suy nghĩ ấy, tôi đề xuất chuyện ly hôn với tiên sinh.

Ngoài dự đoán là anh lại dành những ba tuần để chấp nhận việc này.

Còn trong vòng dự đoán chính là anh đồng ý.

Vào ngày thứ năm của tuần thứ tư, con số này không may mắn chút nào, tiên sinh mặt lạnh đi cùng tôi đến Cục Dân Chính.

Vừa bước vào cửa, tôi mạnh dạn lay tay áo của tiên sinh một chút.

Anh bỗng quay đầu lại, ánh mắt sâu không thấy đáy, thậm chí còn có chút hút người.

"Gì đây? Cậu muốn đổi ý?" Anh chậm rãi nhả ra mấy chữ này, khóe môi nhếch lên khinh thường tỏ ý "Quả nhiên là thế".

Tôi luôn biết sự "khinh thường" ấy của anh là từ đâu ra, nhưng giờ tôi đã cắt đứt với gia tộc rồi, tiền sinh hoạt cũng do tự tôi kiếm ra, cho nên giờ thì tôi chẳng hiểu "Điệu bộ cao thượng" cùng với dáng vẻ "Khinh thường" xuất phát do đâu – có lẽ do cảm xúc sinh ra từ việc bị ép cưới một tên đàn ông mình không yêu đi.

Tôi lắc đầu, vô cùng tốt tính cất lời:

"Tiên sinh, giải quyết chuyện ly hôn xong em có thể đến nhà ngài được không?" Tôi có chút xấu hổ, "Em có mua một chậu hoa sơn trà, em đi rồi nên muốn cầm theo nó."

Tôi thấy sắc mặt anh càng đen hơn, thế mới hơi cong khóe môi, cố gắng không chọc anh nổi giận, "Đó là em tự mua bằng tiền của mình." Tôi bổ sung thêm.

Ly hôn, nhà của ngài, hoa sơn trà, tiền của em. Giỏi, giỏi lắm. Đột nhiên ngọn lửa luôn áp chế trong lòng Tạ Thời Vũ thổi bùng lên, hắn khẽ hừ một tiếng, híp mắt lại:2

"Ly hôn rồi thì biến...." Không biết tại sao, sự nôn nóng cùng cơn đau thắt tim khiến hắn buột miệng thốt ra lời thô tục, hắn thở ra một hơi, rồi nhìn sang thanh niên không biết nên gọi là gì trước mắt, gằn từng chữ một nói: "Ra khỏi nhà tôi, hoa tôi cũng sẽ vứt."4

Quả nhiên. Tôi nhẹ nhàng gật đầu.

Hắn xoay người đi, rồi lại cảm thấy áo của mình bị kéo tiếp.

"Gì nữa đây?!" Hắn không kìm được lửa giận.

Tôi mỉm cười một cái, xòe lòng bàn tay ra cho anh xem, lòng có chút thư thái.

"Khuy măng sét trên cổ tay áo của tiên sinh rơi này, đừng quên đi khâu lại."

2.

Cậu cười đến mi mắt cũng cong cong.

Ly hôn vui đến thế sao?

Kế đó đi gặp tình nhân cũ hay là ai đây?

Không còn nơi nào để về nữa rồi, cậu sẽ đi đâu đây?

Tạ Thời Vũ nhìn tấm lưng mỏng manh của Hứa Nguyện, không thể ngăn được nảy sinh rất nhiều suy nghĩ, đến cả lửa thuốc cháy đến đầu ngón tay cũng quên dập.

3.

"Khuy măng sét trên cổ tay áo của tiên sinh rơi này, đừng quên đi khâu lại."

Câu nói kia vẫn luôn quanh quẩn bên tai hắn.

Hàng chân mày rậm của hắn nhíu lại, tay sẵn tiện cởi áo khoác tây trang đặt may thủ công vừa mặc ném vào thùng rác.

Nhưng quần tây cũng là hàng cắt may vừa người nên mặc riêng lẻ có hơi trông chả ra gì.

Vậy nên cuối cùng hắn cũng ném luôn quần tây đi.

Cũng không biết phải nhét cuốn sổ nhỏ màu xanh lá* này vào ngăn tủ nào.3

(*cuốn sổ xanh này có ai biết là gì không ạ, chứ mình tìm trên gg chỉ ra cuốn passport  là có màu xanh lá thôi.)

4.

Tôi dùng tiền tiết kiệm mua một căn chung cư dành cho người độc thân, sống yên bình qua được hơn một tháng.

Tôi cảm thấy tháng ngày trước khi ly hôn dường như đã là chuyện mấy đời trước.

Cuộc sống độc thân thảnh thơi thế này mới phù hợp với tôi.

Tôi bắt đầu tận hưởng cuộc sống vừa cô đơn vừa nhẹ nhàng.

Tôi trồng một bồn hoa cỏ trên ban công.

Thế rồi một hôm nào đó sau khi xuống dưới lầu đổ rác, tôi lại thấy một người mà vốn cho rằng cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại.

Là tiên sinh.

À không, bây giờ phải gọi là chồng trước mới đúng.

Anh trông có vẻ khá nghèo túng chật vật, sụt không biết bao nhiêu cân rồi, giây phút nhìn thấy tôi hai tròng mắt đen láy phát ra ánh sáng xưa nay chưa từng có.

Đó là hối hận, khát vọng, yêu thích, là khẩn cẩu, chờ mong, lo lắng, đan xen phức tạp lên nhau ùa về trên gương mặt.

Tôi cứ thế đứng đơ tại chỗ, nhìn anh từ từ đi tới, nhìn anh quỳ xuống dưới chân tôi.

Anh phát ra âm thanh nức nở tựa dã thú, nghẹn ngào gọi tôi một tiếng:

"Vợ ơi."

5.

Sau khi ly hôn, tối nào Tạ Thời Vũ cũng đều nằm mơ, mơ về Hứa Nguyện và hắn.

Có những chuyện đã xảy ra, cũng có những chuyện chưa xảy ra.

Hắn nằm trong thân xác của Tạ Thời Vũ trong mơ, không thể dứt ra, hắn cảm nhận được cảm xúc lẫn suy nghĩ của "hắn", thông qua xác ngoài của hắn chạm vào Hứa Nguyện.

Hắn trơ mắt nhìn "hắn chẳng nói chẳng rằng sau khi Hứa Nguyện qua đời.

Kế đó là tự lừa mình dối người mà mắng chửi.

Cuối cùng hắn biết được chân tướng rồi khóc lóc trả thù.

Dành ba năm để chuộc tội. Cũng bù đắp ba năm qua Hứa Nguyện gả cho hắn.

Mỗi ngày hắn đều nằm mơ lắt nhắt từng đoạn.

Mỗi ngày đều tuyệt vọng thêm một chút.

Thậm chí có lần bừng tỉnh không sờ thấy người Hứa Nguyện rồi lại không kìm chế được mà khóc gào gọi "Vợ ơi", gọi "Hứa Nguyện".

Hắn còn canh vào giữa cuộc họp rồi bất ngờ gửi tin nhắn vào số điện thoại sớm đã không hồi âm kia (Hứa Nguyện đã đổi điện thoại), sau đó lại sốt ruột chờ đợi.

Đương nhiên chẳng hề có lời hồi đáp nào.

Hắn bèn quay đầu hỏi thư ký:

"Em ấy chết rồi sao?"

Thư ký không hiểu gì cả, trước ánh mắt thắc mắc của mọi người đành khó khăn hồi hồn: "Sao vậy? Tạ tổng?"

Sau đó lại thấy Tạ tổng móc một cuốn sổ nhỏ màu xanh ra, gần như si mê mà sờ lên chỗ viết tên Hứa Nguyện, lẩm bẩm:

"Em ấy ly hôn, em ấy chỉ rời khỏi tôi thôi, em ấy vẫn còn sống rất tốt."

Sau đó nữa cuộc họp như đâm kim căng não kết thúc.

Thư ký định giới thiệu một bác sĩ tâm lý cho Tạ Thời Vũ, đảo qua cái lại chẳng thấy Tạ Thời Vũ đâu.

6.

Không thể tưởng tượng được.

7.

Nói đến cũng lạ.

Tôi và chồng trước lại sống chung với nhau.

Trong hai năm anh theo đuổi tôi ấy, tôi bắt đầu xuất hiện giấc mơ ngắt quãng.

Tôi mơ thấy trước khi trọng sinh tôi đã chết rồi, còn hóa thành hồn ma đi theo sau tiên sinh, rồi từng bước từng bước phát hiện ra tiên sinh yêu tôi.

Tôi thấy anh hối hận, anh tự làm tổn thương mình, thấy được mỗi đêm anh vừa rơi nước mắt vừa kêu tên tôi, nhưng tôi và anh lại cách nhau một tầng thể xác, không thể nào chạm tới đối phương.1

Xuyên suốt cơn mơ này, còn có cả mức độ điên cuồng khi tiên sinh theo đuổi tôi. Giống y như con cún bự bám người, tôi có căn cứ hoài nghi rằng tiên sinh cũng trọng sinh.

Có điều tôi không định nói chuyện này với anh.

Cũng sẽ không kết hôn với anh lần nữa.

Cả một đời người như thế, tôi đã cam tâm trao tim mình cho anh, nhưng bây giờ sẽ không đời nào tự mình đưa đầu xích còn lại của vòng cổ cho anh thêm một lần nào nữa.

Chúng ta đều phải sống cho tốt.

Dành sức của mình để ôm chặt lấy đối phương.

Thôi hãy mua dây buộc mình đi, để rồi lại bỏ lỡ nhau.3

8.

Vì vậy, Tạ Thời Vũ dùng của đời mình để cầu hôn, còn Hứa Nguyện đến chết cũng không đồng ý với hắn.

Trước khi chết cậu nói:

"Tiên sinh đừng khóc. Ngày 29 tháng 4 năm 2020 ấy em đã không còn trách anh nữa, chúng ta đều sống rất tốt rồi, kiếp sau cũng sẽ như vậy có được không?"

Cậu run rẩy lau đi giọt lệ đục ngầu nơi khóe mắt của tiên sinh, rồi nở nụ cười.

Vẫn trước sau như một, tựa như nụ cười thẹn thùng của cậu thanh niên năm ấy.

Tạ Thời Vũ hiểu rõ lý do cậu không chấp lời  cầu hôn của hắn.

Hắn chậm rãi siết chặt đôi tay của người thương vừa trút hơi thở cuối cùng, nâng đến khóe môi chạm vào.

"Thật xin lỗi..."

Còn nữa,

Anh yêu em.2

9.

Thật đáng mừng, thật đáng chúc mừng.

TOÀN VĂN HOÀN

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!