Chương 10

365 Ngày Sau Khi Tôi Chết

5.099 chữ

17-12-2022

Edit & Beta: Tạp Hóa Kẹo Đường

109.

Tôi mắc bệnh trầm cảm và hội chứng rối loạn TMJ.

Trước kia có lẽ là bởi chồng của tôi.

Sau hẳn là vì Từ Dịch…..và Triều Niên.

Tệ thật đấy, thứ đồ mà vốn tôi muốn che giấu cả đời bị ngài ấy thấy mất rồi.

110.

Tạ Thời Vũ nhìn chằm chằm vào tờ giấy, nhưng tay hắn lại run rẩy, hay nói đúng hơn, cả người hắn đều run run.

Hắn đau khổ, ép mình đọc hết.

Hắn không biết.

Chàng trai nhã nhặn ấy bị bệnh trầm cảm và căn hội chứng kia tra tấn ba năm trời.

Hứa Nguyện đã tự sát hai lần.

Nhưng Tạ Thời Vũ không hề hay biết.

111.

“Hứa Nguyện…” Hắn lẩm bẩm. Sự tự phụ trước nay dần chìm trong bùn lầy, hắn suy sụp, đau đớn.

“Tại sao không nói tôi biết.”

Thân thể cao lớn của hắn liêu xiêu như một cây cổ thụ mục rữa.

“Tôi không quan tâm tới em nhiều như em nghĩ.”

Vợ ơi vợ ơi vợ ơi vợ ơi vợ ơi vợ ơi.

Hứa Nguyện Hứa Nguyện Hứa Nguyện Hứa Nguyện Hứa Nguyện. 

Người hắn yêu.

Người mà hắn nghĩ hắn hận nhất.

[ “Sao tự dưng thích trồng hoa cỏ.”

Tạ Thời Vũ bâng quơ hỏi. Gần đây, mối quan hệ của bọn họ dịu đi không ít, để tiện công tác, hắn dọn tới ở cùng Hứa Nguyện.

Bỗng được quan tâm vậy, Hứa Nguyện có hơi ngạc nhiên, cậu nhoẻn miệng cười.

Cậu luôn thích cười.

“Thấy hạt giống nảy mầm thì cảm thấy rất vui.”

“Giống như thấy một sinh mệnh khác. Một sinh mệnh mới.”

Cậu có chút ngây ngô hỏi: “Tiên sinh cũng thích cây cỏ sao?”

Tạ Thời Vũ cười một tiếng, tâm trạng hắn khá tốt, chỉ đáp lại một câu: “Nhàm chán.” ]

Em khát khao một sinh mệnh mới lắm sao?

Tôi đã làm gì cơ chứ. 

Tạ Thời Vũ cảm giác xưa nay mình chưa từng bình tĩnh, sáng suốt như vậy.

Rõ là khiến cậu ấy đau đớn khổ sở đến thế.

Tại sao, lúc cậu còn sống, không đối xử tốt hơn với cậu ấy một chút.

“Thôi bỏ đi, tiên sinh.” Hứa Nguyện khẽ nhíu mày, nói với hắn, đôi mắt đen đượm buồn. 

Tạ Thời Vũ nheo mắt lại, đưa tay ra, muốn sờ lên mặt cậu để làm dịu đi vẻ ưu thương ấy, nhưng hắn lại chạm vào không khí. 

Hắn buông thõng tay, cứ thế để trái tim bị xé ra từng mảnh nhỏ, thành một mớ thịt bầy nhầy.

Tạ Thời Vũ đau đớn không thôi, vẻ mặt hung dữ, vẫn cố nói ra câu: “Không tính.”

“Không thể tính như vậy được.”

Hắn gượng cười, nụ cười như ngọn lửa sắp tắt, nhưng vẫn nóng bỏng như vậy: “Tôi sẽ không buông em ra, Hứa Nguyện.”

Hứa Nguyện lại xuất hiện, cậu không cười với hắn mà chỉ im lặng nhìn.

112.

Hội chứng rối loạn TMJ.

Tạ Thời Vũ khoát tay lên mặt.

“Tôi sẽ tra thật rõ.”

Hắn cắn răng, nhỏ giọng cầu xin, nói:

“Trước khi tôi tra rõ, ở bên cạnh tôi đi, Hứa Nguyện.”

Đừng biến mất nhanh như vậy có được không.

113.

Nam Hạc hình dung rất đúng.

Tiên sinh của tôi giờ đây như một con chó nhà có tang.

Bắt được ai thì cắn.

Nhưng giờ tôi chỉ là một con quỷ, ngài ấy cũng chẳng cắn được tôi.

Tới hửng đông ngài ấy mới chợp mắt, cũng không biết đã ngủ hay chưa.

Đôi mày nhíu chặt, gương mặt vốn sáng sủa đẹp trai giờ hốc hác, gầy gò.

Miệng cứ mấp máy như đang nói mớ. 

114.

Hắn gọi:

“Vợ ơi, vợ ơi….”

“Xin lỗi.”

“Tôi sai rồi, nhìn tôi đi mà, tôi sẽ sửa, tôi sẽ sửa sai mà.”

Nước mắt khiến tay áo hắn ướt đẫm.

Hắn cứ thế lưu luyến lại bi thương gọi.

Đau đớn mất đi người yêu.

115.

Tôi lại mềm lòng.

Tôi lên tiếng.

Ngài ấy dường như nghe thấy, nở một nụ cười ngây ngô như đứa trẻ.

116.

Tôi nghe lời thổ lộ của chồng tôi cả nửa buổi này.

Đó từng là điều tôi khát khao nhất khi còn sống.

Nếu sớm hơn một chút, có lẽ tôi cũng tự tin hơn một chút, do dự một chút trước cái chết.

Được rồi.

Hy vong ngài ấy không lặp lại nó vào ngày mai nữa.

Tôi bay đến cạnh người ngài, làm bộ dựa vào cửa sổ, ngẩng đầu đếm sao trời.

117.

Tôi sẽ trở thành ngôi sao nào trên bầu trời đó nhỉ?

118.

Mặt trời lên cao, Tạ Thời Vũ mới tỉnh lại.

Ngủ cả đêm trên sàn nhà, đau cộm cả người. Nhưng hắn không muốn rời khỏi đống quần áo vương hơi thở của Hứa Nguyện.

Hội chứng rối loạn TMJ – hắn rủ mắt, nhìn đơn khám bị vò nhăn nhó trong bàn tay, cười cười. 

Tiếng cười không hề dừng lại, mà ngày càng lớn.

Hắn cười rất lâu, cho đến khi bị tiếng ho khàn đánh gãy.

“Tôi là một trong những hung thủ đã hại chết em.”

Tạ Thời Vũ đứng dậy, xiêu vẹo một lát, hôm qua hắn không đi dép nên bị mảnh sành cắt vào chân.

Nhưng hắn không rảnh bận tâm điều đó.

“Đợi tôi một chút.” Màu cong cong, mí mắt hơi sưng vì khóc, nhưng hắn lại cười, cười một cách kỳ lạ: “Còn có hung thủ khác nữa.”  

Không đủ.

Cần có nhiều người hơn nữa để gánh chịu sự đau đớn bấy lâu nay của em.

119.

Thuốc dạ dày cũng bị ngài ấy phát hiện.

Tôi thở dài.

Trông ngài ấy rất khổ sở. 

Lại định ôm quần áo tôi khóc như con chó chết sao?

Nhìn ngài ấy trông có vẻ muốn khóc nhiều lắm.

120.

Thì ra Hứa Nguyện mang theo tấm thân bệnh tật để rời khỏi thế giới này.

Tạ Thời Vũ mặc áo khoác.

Ngồi xe tới công ty.

121.

“Có vẻ hôm nay tâm trạng của ngài Tạ khá tốt đấy nhỉ?” Bác tài bắt chuyện, bữa nay nhìn tiên sinh bình thường hơn so với mấy hôm trước một chút.

Tạ Thời Vũ “Ừ” một tiếng.

“Hôm qua vợ tôi tới thăm tôi.” Giọng điệu rất bình thường. Như một người chồng bình thường tán gẫu về vợ mình.

Trông như tình cảm lắm vậy.

122.

Tối đó bác tài xin từ chức.

Tạ Thời Vũ cho bác bao lì xì.

——————

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!