Phong Thủy - Tâm Linh

Mô tả thể loại: Đang cập nhật

[Dịch] Bảo Xem Bói Chứ Không Kêu Bắt Quỷ
[Dịch] Bảo Xem Bói Chứ Không Kêu Bắt Quỷ

15 Chương

Từ nhỏ lớn lên ở đạo quan, vì suy thoái kinh tế mà đạo quan phải đóng cửa, các sư huynh sư tỷ không thể không xuống núi kiếm cơm nuôi cả nhà, Tạ Chi Dao giơ nắm đấm nhỏ, thầm nghĩ phế vật như mình chắc sẽ không bị đuổi cổ xuống núi đâu, chỉ cần nằm ăn chờ chết là được, ai ngờ tiếp theo lại tới phiên cô bị tống xuống núi!
[Dịch] Người Vớt Xác
[Dịch] Người Vớt Xác

393 Chương

Hai mươi năm trước, khi mẹ mang thai tôi được hai tháng thì cha tôi qua đời, cái chết của cha tôi là án treo lớn nhất hai mươi năm về trước. Năm đó, tấm da của cha tôi bị người ta treo trên cây liễu cong khô đầu thôn. Người lột da cha tôi rất chuyên nghiệp, từ đỉnh đầu rạch một đường dài xuống, dùng dao cực kỳ điêu luyện, chỉ với một nhát cắt là cả tấm da người đã bị lột sạch. Lột da đương nhiên sẽ chảy máu, nhưng trong vòng vài dặm quanh đó lại không tìm thấy bất kỳ vết máu nào, càng không có thịt vụn nào rơi lại. Hai mươi năm sau, người anh trai bị bán đi của tôi trở về, dựng cờ làm: Người Vớt Xác.
[Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư
[Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

320 Chương

Nam chủ Văn Trạch Tài là một đoán mệnh sư, tức vừa là thầy tướng vừa là thầy tử vi. Thầy tướng là xem tướng mạo đoán vận mệnh. Thầy tử vi là dựa vào các thuật bói toán để tiên đoán tương lai và hoá giải kiếp nạn. Văn Trạch Tài vừa tỉnh dậy đã phát hiện mình xuyên về thập niên 70 trở thành một nam thanh niên trí thức. Điều đáng nói nam thanh niên trí thức này vốn là một gã chó chui gầm chạn, lại còn hay đánh vợ đánh con, có thể nói không có khốn nạn hơn chỉ có khốn nạn nhất! Thở dài ngao ngán, đã tới nước này Văn Trạch Tài chỉ còn cách tự lực cánh sinh, dùng chính nhân phẩm của bản thân làm thay đổi cách nhìn của mọi người, đồng thời dựa vào bản lĩnh đoán mệnh giúp người nhà thoát nghèo làm giàu. “Văn thanh niên trí thức trong thôn mấy người còn đánh vợ con không?” “Cái gì mà Văn thanh niên trí thức, giờ người ta đã là Văn đại sư rồi!” “Hả?!”